*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
** Xem ngay!!! Một học bá lẫy lừng lại công khai giúp học tra trượt môn tiếng Anh xách túi! Đây là sự suy đồi đạo đức hay là lệch lạc nhân tính! **
Tôi là số 1: "Tôi ngồi ghế đầu tiên, chủ thớt, UD bảo cậu mai đi làm*."
* Ở chỗ này tác giả sửa lại là UD, câu gốc là "UC bảo bạn mai đi làm": câu nói phổ biển của cộng đồng mạng xứ Trung. UC là UC Brower, một trình duyệt web có rất nhiều câu quảng cáo giật tít như kiểu "Sốc! Đàn ông đọc xong sẽ phải sốc, phụ nữ xem xong cũng phải chấn động! Nếu bạn không thay đổi thì không phải người Trung Quốc!". Thế nên ai mà giật tít kiểu sốc sốc giống vậy đều sẽ bị mọi người chế giễu bằng cách bảo người đó ngày mai đến UC làm việc.
Tia chớp lấp lánh: "Đại ca lừa rồi, rõ ràng phòng chống sốc của UD đã kín người!"
Quốc khánh sắp đến rồi: "Tôi mù rồi, không ngờ thật sự là Biên Tấn Nguyên, vậy mà cậu ấy còn giúp người khác xách túi, điều này đúng là không khoa học mà!"
Hoa tai Hồng Bảo Thạch: "Bây giờ tôi thật sự tin chủ thớt hôm qua nói rằng Biên Tấn Nguyên và Lục Vân Phi cùng nhau chơi bóng rổ, còn vừa chơi vừa nói chuyện cười đùa! Trời ạ, đến túi cũng xách giúp rồi thì không được vừa nói vừa cười sao?"
Tôi là chủ thớt hôm qua: " Tôi đã nói họ vừa nói vừa cười mà các cậu không tin, bây giờ thấy rồi chứ!! Còn dám cá cược, tôi làm chủ nhà, thắng lớn luôn!"
Có tên nhưng không có tuổi: "Theo nguồn tin đáng tin cậy, hôm qua bạn học Biên Tấn Nguyên đã giúp bạn học Lục Vân Phi làm bài nghe viết môn tiếng Anh."
Tôi là số 1: "???!!! Nghe viết tiếng Anh! Cậu ấy không phải nói không có thời gian sao?"
Có tên nhưng không có tuổi: "Theo nguồn tin đáng tin cậy, hiện tại vẫn chưa nghe bạn học Biên Tấn Nguyên nói câu này với bạn học Lục Vân Phi."
Hoa tai Hồng Bảo Thạch: "Ôi trời ạ! Tôi không chịu nổi nữa! Đầu óc tôi đã bắt đầu nghĩ lung tung rồi!"
Tia chớp lấp lánh: "Tỉnh lại đi người chị em, đây là bạn học Biên, người thanh cao như hoa cúc bạn học Biên, nhất định là thông tin của cái cậu "Có tên nhưng không có tuổi" không đủ chính xác, cần điều tra thêm."
Có tên nhưng không có tuổi: "... Đừng có nghi ngờ thông tin của tui một cách tùy tiện được không?! Tui nói câu nào là chuẩn câu đó đấy!"
Hoa tai Hồng Bảo Thạch: "Tôi tin cậu!! Thật đấy!! Bạn học, tôi tin cậu!"
Kỳ biến ngẫu bất biến: "Vậy chỉ có mình tôi quan tâm đến học tra trượt môn tiếng Anh mà chủ thớt nhắc tới sao? Mặc dù Lục Vân Phi trượt môn tiếng Anh, nhưng cậu ấy cũng là một học sinh giỏi lẫy lừng đấy nhé!! Trượt tiếng Anh mà vẫn vào được lớp Hỏa tiễn khối Khoa học tự nhiên, lại còn đứng hạng trung nữa, chủ thớt không được bôi nhọ bạn trai tôi nghe chưa!"
Hoa tai Hồng Bảo Thạch: "Em gái à em tỉnh lại đi, không phải bạn trai của riêng em đâu, là bạn trai của mọi người đó."
Tia chớp lấp lánh: "Không, tôi vẫn thích kiểu như Biên Tấn Nguyên hơn".
Chủ thớt: "Xin tất cả các chị em trong thớt này tỉnh lại đi, thớt này không phải để hỏi các bạn thích ai hơn đâu nhé?! Nhưng mà tôi cũng thích Biên Tấn Nguyên, khuôn mặt đó, dáng người đó, thành tích đó, đúng là nam thần hehe!"
Lục Vân Phi đọc xong bài đăng, không nhịn được mà cười khẽ.
Biên Tấn Nguyên nghe thấy tiếng cười, cúi đầu nhìn cậu một cái, Lục Vân Phi lập tức cất điện thoại, cười với hắn, "Vừa thấy chuyện thú vị thôi mà."
Biên Tấn Nguyên không có nhiều sự tò mò với hầu hết mọi thứ, vì thế cũng không nói gì, cùng cậu bước vào lớp.
Lý Nguyên Thanh nhìn thấy người anh em thân thiết của mình lại cùng xuất hiện với người từng là đối thủ một mất một còn, chỉ cảm thấy tình hình này có chút không ổn. Lục Vân Phi từ khi nào lại có quan hệ tốt với Biên Tấn Nguyên như vậy? Đây đã là lần thứ hai họ cùng xuất hiện rồi. Lý Nguyên Thanh cảm thấy nỗi sợ bị bỏ rơi đang đến gần.
Biên Tấn Nguyên lần này không bắt Lục Vân Phi viết chính tả vào tiết học đầu tiên, mà đợi đến giờ ra chơi tiết ba mới để cậu viết lại.
Lục Vân Phi còn nhớ bài nên viết rất trôi chảy, rất nhanh đã nộp bài, đạt được một điểm số hoàn hảo mới.
Lục Vân Phi rất hài lòng, chủ động mời, "Trưa nay cậu ăn ở đâu? Cùng đi nhé."
"Tôi có việc." Biên Tấn Nguyên nói.
Lục Vân Phi tò mò, "Có việc gì thế?" Biên Tấn Nguyên có việc mà cậu không biết.
Biên Tấn Nguyên không nói.
Lục Vân Phi chạm vào cánh tay hắn, "Nói đi mà, sao nói chuyện mà cứ phải giấu giấu giếm giếm như vậy, có gì không thể nói sao?"
Biên Tấn Nguyên không thể làm gì khác, đành phải trả lời cậu, "Trưa nay tôi phải đi làm thêm."
Lục Vân Phi ngạc nhiên, "Hả?" một tiếng.
Cậu biết là Biên Tấn Nguyên buổi tối phải đi làm thêm, nhưng sao lại làm thêm cả buổi trưa nữa, trời ạ, vậy chẳng phải từ lúc này đến khi cậu ấy tan làm buổi tối, cậu ấy phải bận suốt sao, ai mà chịu nổi cơ chứ!
Nhưng Biên Tấn Nguyên chịu được, hơn nữa, hắn còn giữ vững được thành tích đứng nhất lớp.
Lục Vân Phi lúc này thật sự có chút khâm phục hắn rồi, trước đây cậu còn nghĩ Biên Tấn Nguyên cả ngày ở trường chỉ biết làm bài làm bài, chỉ biết học, thái độ lại nghiêm túc như vậy, thành tích tốt hơn mình cũng là điều đương nhiên. Nhưng bây giờ cậu mới biết, đây thuần túy là vì cậu ấy không có thời gian để học, chẳng trách cậu ấy luôn dùng lý do "không có thời gian" để từ chối người khác, đối với Biên Tấn Nguyên mà nói, đúng là không có thời gian thật mà!
"Cậu làm công việc gì vậy? Ở đâu thế?" Lục Vân Phi truy hỏi.
Đối với Biên Tấn Nguyên, việc nói ra chuyện mình đi làm thêm đã là ngoài ý muốn rồi. Hắn thậm chí còn cảm thấy vừa nãy mình chắc chắn là bị ma xui quỷ khiến mới nói ra câu này.
Hắn không quen thân với người khác, trước khi nhà gặp chuyện, hắn đã có tính cách độc lập, không giao lưu với ai, sau khi gia đình gặp chuyện, hắn lại càng trở nên ít nói hơn.
Ngoài người thân của mình ra, Biên Tấn Nguyên với những người khác đều thiếu quan tâm và kiên nhẫn, nói cho Lục Vân Phi biết mình đang đi làm thêm đã là không nên, vì thế hắn từ chối trả lời câu hỏi này của cậu.
"Chuyện này cậu không cần biết."
Nghe vậy, Lục Vân Phi cũng không hỏi thêm nữa, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, Biên Tấn Nguyên bây giờ không muốn nói với cậu, thì đợi khi cậu ấy muốn nói sẽ nói thôi. Dù sao, cậu cũng không vội.
"Vậy thì thôi." Lục Vân Phi cười nói.
Biên Tấn Nguyên cứ nghĩ cậu sẽ giận, kết quả thấy cậu vẫn tươi cười, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cảm khái nghĩ, Lục Vân Phi thật ra tính tình cũng khá tốt, hơn nữa lại biết chừng mực, mặc dù có chút tự nhiên thái quá, nhưng không có thói quen hỏi cặn kẽ.
Ôn Minh Dịch vì có việc nên không cùng họ đi ăn trưa, Lục Vân Phi và Lý Nguyên Thanh vừa ăn vừa bàn chuyện lễ Quốc Khánh mùng mười một sẽ làm gì. Ăn xong, khi Lục Vân Phi và Lý Nguyên Thanh quay về, ở cổng trường họ nhận được một chiếc bánh kem lớn.
"Hôm nay là sinh nhật cậu sao?" Lý Nguyên Thanh thắc mắc, "Không đúng, sinh nhật cậu còn lâu mà."
"Ăn không?" Lục Vân Phi hỏi cậu ta.
"Ăn chứ." Lý Nguyên Thanh nói, "Không ăn phí quá, ăn rồi cũng chẳng mất gì."
"Vậy được, Minh Dịch không ở đây, chỉ còn hai ta ăn thôi."
Hai người họ mang bánh kem vào lớp, thu hút sự chú ý của các nữ sinh xung quanh, Lục Vân Phi cắt cho mình và Lý Nguyên Thanh mỗi người một miếng, Lý Nguyên Thanh thử một miếng, tấm tắc khen, "Vị này ngon thật đấy, cậu mua ở tiệm nào vậy."
Lục Vân Phi cho cậu ta xem tên tiệm bánh kem, "Chị tớ giới thiệu."
Bánh kem không nhỏ, Lý Nguyên Thanh ăn hai miếng, Lục Vân Phi ăn một miếng, nhưng vẫn còn rất nhiều.
Lý Nguyên Thanh hỏi cậu, "Phần còn lại làm sao đây?"
"Tất nhiên là chia cho người khác."
"Ví dụ như?"
"Ví dụ như, bạn cùng bàn mới của tớ này."
Lời editor: Coi cách ẻm cưng chồng kìa...