"Chép lại." Biên Tấn Nguyên nói ngắn gọn.
"50 từ cơ đấy!"
"Chỉ có 50 từ thôi."
Lục Vân Phi chớp chớp mắt, không hiểu: "Bạn học Biên, vì cớ gì cậu lại đối xử với tôi như thế này?"
Biên Tấn Nguyên điềm nhiên đáp, "Nhận một giọt nước thì phải trả bằng cả nguồn suối, bây giờ đến lúc tôi "trả suối" rồi."
Ai mà cần cậu "trả suối" vào lúc này chứ!!!
"Cậu quên rồi à, cậu đã "trả suối" rồi mà. Lần đánh bóng rổ đó." Lục Vân Phi tốt bụng nhắc nhở.
Biên Tấn Nguyên nhếch môi cười một cái, Lục Vân Phi cảm thấy buổi sáng hôm nay thật là vi diệu, cậu đã thấy Biên Tấn Nguyên cười hai lần rồi.
Rồi cậu nghe thấy Biên Tấn Nguyên nói với giọng điệu bình thản, "Cậu thấy có đài phun nước nào chỉ phun một lần không?"
Lục Vân Phi:...
Lục Vân Phi đột nhiên nghĩ ra, "Trường mình không phải thế sao? Chỉ phun vào lúc chào đón học sinh mới đấy."
"Mỗi năm đón học sinh mới một lần, trường đã tồn tại bao nhiêu năm, cũng đã phun không ít lần rồi."
"Vậy cậu cũng có thể mỗi năm một lần mà." Lục Vân Phi chân thành đề nghị.
Biên Tấn Nguyên thờ ơ đáp, "Cậu còn muốn ngồi chung bàn với tôi vào năm sau à?"
Lục Vân Phi thầm nghĩ, cũng không phải là không thể.
Nhưng miệng vẫn nhanh chóng phủ nhận, "Tôi không phải, tôi không có, đừng có nói bậy."
"Vậy thì im lặng chép lại cho tử tế." Biên Tấn Nguyên kết luận, không cho cậu cơ hội phản bác.
Lục Vân Phi bất đắc dĩ thở dài, nhìn tờ giấy trong tay mình, mỗi chữ Hán này cậu đều có thể nhận ra, nhưng khi dịch sang tiếng Anh, cậu lại không làm được. Cậu chán nản gục đầu lên bàn, cảm thấy cuộc đời mình vô vọng, thế giới xám xịt bắt đầu từ buổi sáng chép lại từ vựng tiếng Anh này.
Lục Vân Phi run rẩy, lo lắng chép lại 50 từ vựng tiếng Anh, tựa như một chiến binh dũng cảm đưa tờ giấy cho Biên Tấn Nguyên.
"Tôi đã cố hết sức rồi." Cậu nhỏ giọng nói.
Biên Tấn Nguyên hiếm khi thấy cậu lại thiếu tự tin như thế này, trong lòng sinh ra chút thú vị, cầm lấy tờ giấy cậu vừa viết xong xem qua.
"Đây mà gọi là cố hết sức sao?" Biên Tấn Nguyên gần như không thể tin được, hắn lắc lắc tờ giấy trong tay, "50 từ, cậu bỏ trống 15 từ, đây gọi là cố hết sức à?"
Lục Vân Phi lí nhí, "Tôi không nhớ ra được mà."
"Sau giờ học có bao giờ cậu tự học từ vựng không?" Biên Tấn Nguyên nghi ngờ vô cùng.
Lục Vân Phi gật đầu như gà mổ thóc, "Học rồi mà, sao tôi có thể không học được chứ, trình độ tiếng Anh của tôi cỡ nào tôi biết rõ mà."
Biên Tấn Nguyên đau đầu, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như của Lục Vân Phi, không biết phải nói gì.
Biên Tấn Nguyên lấy ra cây bút bi đỏ của mình, Lục Vân Phi lập tức quay đầu đi, không dám đối mặt với những vết đỏ rực đó, càng không dám đối mặt với kết quả thảm hại.
Rất nhanh, kết quả đã có.
Biên Tấn Nguyên vỗ vỗ cậu bạn ngồi cùng bàn, Lục Vân Phi rụt rè nhìn hắn.
Biên Tấn Nguyên thấy cậu như vậy, tự dưng lại không nỡ trách mắng. Hắn khẽ hắng giọng, đặt tờ giấy trước mặt Lục Vân Phi, nói với cậu: "Học lại lần nữa đi, những từ cậu không thuộc tôi đã viết lại giúp cậu, cậu ôn lại một lần nữa, trước khi tan học trưa nay tôi sẽ kiểm tra lại."
Lúc nghe hắn nói "những từ cậu không nhớ, tôi đã viết lại giúp cậu", Lục Vân Phi còn có chút cảm động, nghĩ thầm trong lòng, hắn đúng là người tốt mà, người tốt sẽ luôn được bình an.
Nhưng khi nghe câu sau "trước khi tan học trưa nay tôi sẽ kiểm tra lại", mặt cậu chỉ còn một dấu chấm hỏi đen kịt.
Lại còn kiểm tra lại sao??! Có để người ta mong chờ giờ tan học không chứ!
"Hay là, chiều chúng ta kiểm tra lại nhé?" Lục Vân Phi đề nghị.
Tuy nhiên, Biên Tấn Nguyên rõ ràng đã có chủ ý của riêng mình, "Chiều tất nhiên sẽ kiểm tra, nhưng chuyện đó không ảnh hưởng đến việc kiểm tra lại một lần nữa trước khi tan học trưa đâu."
Ý này là cậu chép xong buổi trưa, buổi chiều còn phải chép lại một lần nữa đúng không?! Lục Vân Phi chỉ thấy trước mắt tối sầm, ước gì bây giờ có thể ngất luôn cho rồi để không phải chịu đựng sự tra tấn phi nhân đạo này.
Biên Tấn Nguyên thấy cậu dường như không thể chịu nổi nữa, hiếm hoi khuyên cậu: "Có công mài sắt có ngày nên kim. Trời đã định cho người ta trọng trách lớn, trước tiên phải khiến người đó khổ tâm, mệt nhọc thân xác, đói khổ thân thể, cậu chỉ cần chịu khổ tâm là đủ rồi."
"Thế tôi cảm ơn cậu nhé."
"Không cần khách sáo, biết ơn trả nghĩa là truyền thống đạo đức của dân tộc ta."
Lục Vân Phi:... Đây có phải phong cách của cậu không vậy? Tôi thấy cậu nói cũng giỏi đấy, không phải cậu lạnh lùng, không có thời gian lắm sao? Bây giờ tự dưng lại có thời gian thế này!
Lục Vân Phi lặng lẽ lấy ra quyển sách luyện tập tiếng Anh của mình ra, bắt đầu học thuộc từ vựng để chép lại.
Trí nhớ của Lục Vân Phi thực ra rất tốt, bất kể là bài văn dài đến đâu hay công thức hóa học khó đến mấy, cậu đều có thể dễ dàng nhớ được, nhưng chỉ riêng tiếng Anh là không thể. 50 từ vựng, trừ đi 16 từ viết đúng hoàn toàn, còn lại 34 từ, Lục Vân Phi mất gần một tiết học mới tạm thời nhớ được.
Cậu lại mất thêm một tiết học để củng cố, rồi mới thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng nhớ rõ.
Đến 11 giờ 30 phút sáng, Lục Vân Phi đang làm bài tập về nhà môn toán, đột nhiên cảm thấy Biên Tấn Nguyên chọc vào mình. Cậu quay đầu lại, quả nhiên, điều gì đến cũng sẽ đến.
Lục Vân Phi tự tin nhận lấy tờ giấy bài tập mà Biên Tấn Nguyên đưa, rồi viết những từ tiếng Anh mà cậu đã thuộc lòng bên cạnh các chữ Hán. Cậu viết rất nhanh, sau khi kiểm tra lại kỹ lưỡng để chắc chắn không có lỗi nào, cậu đưa lại cho Biên Tấn Nguyên, mang đầy mong chờ nhìn hắn.
Biên Tấn Nguyên xem qua tờ giấy, rồi nhìn thẳng vào ánh mắt căng thẳng của cậu, bình thản nói, "Đúng hết rồi."
Đôi mắt của Lục Vân Phi lập tức sáng rực lên, cậu thậm chí có chút đắc ý và vui sướng.
Cậu đẩy nhẹ Biên Tấn Nguyên một cái, không hài lòng nói, "Vậy thì cậu cũng phải đánh dấu tick vào, ghi điểm 100 nữa chứ. Kiểm bài mà, phải nghiêm túc một chút."
Biên Tấn Nguyên, người bỗng dưng bị dán cho cái mác không nghiêm túc, nhìn cậu bạn đang đầy phấn khích trước mặt, bất đắc dĩ cầm bút bi đỏ lên, lần lượt đánh dấu tick và ghi một con số 100 ở cuối trang.
"Được chưa?"
Lục Vân Phi cầm lấy tờ giấy trên bàn lên, chăm chú nhìn những từ tiếng Anh và các dấu tick đỏ chói, cùng với con số 100 điểm ở cuối trang. Cậu cảm thấy vô cùng hài lòng, thậm chí còn nghĩ đến việc tìm một chỗ để đóng khung tờ giấy này lại.
Biên Tấn Nguyên nhìn cậu cười đến mức mắt cũng cong lại, nghĩ rằng tính cách của cậu bạn này thật giống con nít. Một lần trả bài đúng hết mà đã vui mừng đến vậy, chắc là bị tiếng Anh hành hạ nhiều lắm rồi, Biên Tấn Nguyên nghĩ, mình cũng nên giúp cậu ấy một chút, dù sao nhận một giọt nước thì phải trả bằng cả nguồn suối mà.
Nhờ việc trả bài được điểm tuyệt đối, Lục Vân Phi mang tâm trạng vui vẻ suốt cả buổi trưa, thậm chí khi vào tiết học đầu tiên của buổi chiều, lúc Biên Tấn Nguyên đột xuất kiểm tra cậu một lần nữa, cậu vẫn vui vẻ tự tin hoàn thành bài chép lại.
Lần này, cậu lại tiếp tục viết đúng hết. Lục Vân Phi càng thêm phấn khởi, cẩn thận kẹp hai tờ giấy được 100 điểm vào sách.
Trước khi tan học buổi chiều, Biên Tấn Nguyên lại yêu cầu cậu chép một lần nữa. Thấy cậu vẫn chưa quên từ nào, hắn mới nhắc nhở, "Ngày mai cũng sẽ kiểm tra lại, tối nay về nhà nhớ ôn một lần nữa nhé."
"Hiểu rồi." Học sinh Lục ngoan ngoãn đáp.
Biên Tấn Nguyên, lần đầu tiên đảm nhận vai trò "người thầy" cũng nhận thấy cậu bạn này rất ngoan ngoãn trong chuyện học tiếng Anh. Hắn cứ tưởng Lục Vân Phi sẽ rất chống đối môn này, nhưng từ lần chép bài đầu tiên vào buổi sáng, hắn đã nhận ra sự phản kháng của cậu chỉ là lời nói suông, còn hành động thì lại rất hợp tác. Thật đúng là ngoài miệng nói một đằng, trong lòng lại làm một nẻo, khá đáng yêu đấy chứ.
Sau khi thu dọn sách vở, Biên Tấn Nguyên chuẩn bị đi làm thêm.
Còn Lục Vân Phi thì nhanh chóng về nhà ôn lại từ vựng, sau đó làm xong bài tập, cậu lập tức leo lên giường nằm trước khi cơn buồn ngủ kéo đến lúc chín giờ.
Lời editor: Dạy vợ từ thuở vợ chưa dạy mình!