Phàn Vân Cảnh biết cậu đang an ủi mình, tâm trạng tốt hơn một chút, gật đầu nói: "Được.
Nhưng tôi sẽ đưa cậu về trước, đi thôi."
Lộ Thiên Tinh hỏi lại, xác định đối phương thật sự không giận mới đứng dậy theo hắn ra ngoài.
Cậu tới quầy tính tiền trước, thấy tầm mắt đánh giá của người phục vụ thì liền cúi đầu dùng vành mũ che đi nửa khuôn mặt.
Phàn Vân Cảnh đứng sau phát hiện người này liên tục nhìn lén Lộ Thiên Tinh, nhíu mày.
Người phục vụ hoảng sợ, vội vàng mỉm cười nói: "Quý khách lần sau lại đến."
Sau khi hai người rời đi người phục vụ mới thả lỏng, níu đồng nghiệp lại kích động nói: "Lúc nãy tui thấy Lộ Thiên Tinh đó!!"
"Sao cơ? Thật á!? Trời ơi sao tui không may được như bà!" Đồng nghiệp ảo não, lại vội vàng hỏi: "Thế nào? Cảm giác như lào?"
"Giọng cực kì hay, ảnh nói với tui có 4 chữ "tôi đến thanh toán" là tui phát hiện ra ngay rồi, má nhìn gần còn đẹp trai hơn trên TV!"
Đồng nghiệp ôm ngực: "Đừng nói nữa, càng nói tui càng khó chịu, tui cũng muốn thấy!!"
"Thôi nào, tui miêu tả lại cho bà hình dung."
"Bà cút đê!"
Làm công, nói chuyện mà bị sếp bắt được là bay tiền lương nên hai thím nhanh chóng tách ra.
Vì kích động trong lòng nên cũng không đế ý đang có người núp một góc nghe lén.
Lúc Thường Nhã thấy Phàn Vẫn Cảnh thì ngay lập tức trốn vào một chỗ, đợi đối phương rời đi mới ngồi sụp xuống nền, cả khuôn mặt trắng bệch, chân thậm chí còn không thể đứng dậy.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đứng bên cạnh cô, ăn mặc đen từ trên xuống dưới không chớp mắt nhìn.
Y nghiêng đầu nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của người phục vụ, rũ mắt nhìn phản ứng của Thường Nhã, ngồi xổm xuống nói: "Rất sợ hắn?"
Thường Nhã thở phào một hơi, chậm rãi gật đầu.
Sao lại không sợ được.
Cô tốn sức lắm mới trốn khỏi bệnh viện, nếu bị Phàn Vân Cảnh bắt lại thì sự nghiệp của cô coi như chấm hết!
Phàn Vân Cảnh đã nói rõ ràng, hắn muốn khiến mọi người lãng quên cô, xóa bỏ sự tồn tại của cô trong tiềm thức của quần chúng.
Cô có mượn tay ai đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ có thể lôi cô xuống đáy vực.
Nhưng thật may ông trời thương người, Thường Nhã không ngờ bản thân lại may mắn đến vậy, vừa chạy ra khỏi phòng bệnh liền va phải một mục tiêu công lược khác —— Liêu Thanh Minh.
Cô cúi đầu, sắp xếp lại suy nghĩ.
Liêu Thanh Minh dù không thể đối đầu với cả một tập đoàn Phàn thị được, nhưng hắn đã ra mắt từ khi còn rất nhỏ, sự nghiệp 25 năm thăng tiến liên tục, có nhiều mối quan hệ không thể coi thường được.
Nếu cô đi theo y thì dù không thể làm ca sĩ nhưng vẫn có khả năng gia nhập được giới diễn xuất, đến lúc đấy có khi còn nhanh nổi tiếng hơn!
(Editor: Ước gì tui cũng đam mê học như bà này đam mê nổi tiếng)
Còn đồng thời công lược được anh ta, một công đôi việc.
Đã bỏ lỡ Ân Lương Thần, chọc giận Lộ Thiên Tinh lẫn Phàn Vân Cảnh rồi, nếu bây giờ khong nắm lấy cơ hội thì mọi chuyện sẽ kết thúc!
Thường Nhã tự khích lệ bản thân, đỡ tường từ từ đứng dậy, nói: "Hôm nay thật sự cảm ơn thầy Liêu, e-em xin phép đi trước."
Cô vừa sợ hãi vừa lo lắng, không đợi Liêu Thanh Minh trả lời đã xoay người rời đi, nhưng vì ngồi quá lâu nên chân không đứng vững nổi, trước mắt tối sầm rồi ngã xuống.
Liêu Thanh Minh duỗi tay đỡ lấy, cô đã hôn mê.
Y quay đầu nhìn về hướng người phục vụ, hơi nhíu mày.
——
Lộ Thiên Tinh cảm thấy lành lạnh, ngứa mũi suýt hắt xì một cái.
Phàn Vân Cảnh ngồi bên cạnh lập tức nghiêng đầu hỏi: "Lạnh sao?" Sau đó lại nói với tài xế: "Tắt điều hòa đi."
Lộ Thiên Tinh lắc đầu nói: "Không sao, chắc là có ai đang nhắc tới tôi."
Phàn Vân Cảnh trêu ghẹo: "Tôi này, đang suy nghĩ bữa sau nên ăn cơm ở đâu."
"Lúc nào?" Lộ Thiên Tinh muốn trả nợ người này thật nhanh rồi trốn quách đi cho yên ổn.
Phàn Vân Cảnh đoán được ý định của cậu, sao có thể dễ dàng thả tay được, nhíu mày hỏi trợ lý: "Dạo này có lịch trình gì nhiều không?"
Trợ lý nghe vậy liền mở ghi chú trong điện thoại ra: "Thời gian rảnh gần đây của ngài đều sắp vào lịch quay của Tân Tinh Tú, vì chiếm qua các lịch khác nên phải tăng ta, không có bao nhiêu thời gian thừa."
"Có vẻ như không được rồi." Phàn Vân Cảnh suy tư nói: "Vậy thì sau khi Tân Tinh Tú kết thúc nha, thầy Lộ nghĩ sao?"
Mài có cho ông nói gì đâu! Lộ Thiên Tinh rủa thầm, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ khách sáo: "Theo anh hết, khi nào Phàn tổng có thời gian rảnh thì chúng ta lại đi ăn."
Đang nói, tốc độ xe chậm dần, thế mà đã đến cổng chính Lộ gia rồi.
Lộ Thiên Tinh mở cửa xe, bước ra dưới mặt trời chói chang, chào tạm biệt Phàn Vân Cảnh, đi vào nhà rồi vẫn cảm thấy run run.
Ngoài trời nóng, trong xe trong phòng đều bật điều hòa, Lộ Thiên Tinh đi ra đi vào bắt đầu hắt xì mấy cái rồi run bần bật.
Quản gia nhìn thấy liền lôi cậu ra bếp uống thuốc cảm đã mới thả.
Sau khi tắm rửa xong, Lộ Thiên Tinh cảm thấy cả người như đang ngồi trong phòng tắm hơi, mắt mở cũng không ra, nằm bẹp xuống giường ngáy ngay.
Một đêm ngon giấc, đến đợt tổng duyệt Tân Tinh Tú thì Lộ Thiên Tinh khỏe lại, sảng khoái phấn khởi đi tới trường quay, đưa học viên lên sân khấu chuẩn bị.
Người đến thứ hai là Liêu Thanh Minh, đối phương dù đội mũ cũng không che được mệt mỏi.
Vừa nhìn thấy Lộ Thiên Tinh thì act cool đứng hình mất 5 giây, sau đó mới hoàn hồn gần đầu chào hỏi.
Lộ Thiên Tinh thản nhiên đáp lại nhưng không bỏ qua sự kì lạ của y.
Sau khi tách khỏi Phàn Vân Cảnh, cậu vẫn luôn thắc mắc xem ai đã mang nữ chính đi, giờ thì biết rồi.
Nhìn cái mặt thằng này là biết ngay nó hốt nữ chính.
Nhưng anh ta có cảm tình gì với nữ chính chưa thì không biết được, chuyện người ta mà mình hóng làm giề.
Các học viên đi sau tụm lại thì thầm, không biết là nói gì.
Lộ Thiên Tinh nghiêm túc đánh giá toàn bộ học viên, có vẻ như vẫn là Ân Lương Thần thể hiện tốt nhất.
Hắn ngồi gần Lộ Thiên Tinh nhất, đôi mắt long lanh, cả người bắn ra đủ loại hoa hòe, cứ như ngắm người kia cả ngày cũng được.
Lộ Thiên Tinh chỉ chỉ vào khóe miệng, nhắc nhở: "Nước miếng."
"A?" Ân Lương Thần hốt hoảng, luống cuống lau lau miệng, sau đó nhận ra chả có gì trên miệng mình cả.
Hắn dừng lại, có chút xấu hổ buồn bực: "Thầy Lộ!"
Lộ Thiên Tinh nhoẻn miệng cười: "Tôi nói nước miếng chứ có nói cậu chảy nước miếng đâu."
Ân Lương Thần: "......"
Hắn yên lặng nói thầm trong lòng: Tại anh đẹp nên nghe anh.
Nhưng mồm thì không dám mở, cúi đầu đỏ mặt.
Lộ Thiên Tinh cảm thấy nam phản diện thật đáng yêu, muốn chọc tức hắn thêm nữa thì đột nhiên bên cạnh có người ngồi xuống.
Vừa thấy góc áo sơ mi kia, không cần quay đầu lại cũng biết là Phàn Vân Cảnh.
Quả nhiên, Phàn Vân Cảnh lên tiếng: "Thầy Lộ đến sớm vậy."
Lộ Thiên Tinh: "Chào anh" Cậu nhắc nhở nói: "Anh tới hơi trễ đấy, ai cũng tập dượt qua hết rồi."
Phàn Vân Cảnh lập tức nhíu mày: "Cậu bị bệnh sao? Giọng mũi chưa hết kìa, có khó chịu trong người không?"
Lộ Thiên Tinh không ngờ hắn nhạy bén đến vậy, sờ sờ mũi trả lời: "Không sao, đỡ hơn rồi."
Phàn Vân Cảnh: "Sức khỏe rất quan trọng, thầy Lộ phải chăm sóc bản thân thật tốt vào."
"Tôi biết rồi." Lộ Thiên Tinh không muốn nhiều lời, lại nhớ đến phản ứng của Liêu Thanh Minh: "Việc anh thế nào rồi?"
Phàn Vân Cảnh nhớ đến thái độ lảng tránh của Liêu Thanh Minh khi trợ lý liên hệ, nhịn không được lạnh mặt, nhàn nhạt nói: "Không thuận lợi cho lắm."
Hắn nhìn quanh, nhanh chóng thấy bóng dáng Liêu Thanh Minh.
Đối phương nhìn không khác thường, đang nói chuyện với các thực tập sinh.
Có vẻ như lần này bọn họ thoải mái hơn lúc trước.
Ánh mắt sắc bén Phàn Vân Cảnh bị Liêu Thanh Minh phát hiện.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, lại đồng thời lướt qua như chưa có chuyện gì.
Chu choa mạ ơi.
Lộ Thiên Tinh im lặng ôm bỏng ngô hít drama, có vẻ như tình hình là nữ chính + ảnh đế VS nam chính rồi.
Nhưng mà rồng mạnh cũng không áp được rắn độc đâu, nếu Liêu Thanh Minh thật sự muốn bảo vệ nữ chính thì nam chính không dễ ăn với mấy mối quan hệ ngầm của y đâu.
Nữ chính chắc chắn cũng muốn đồng thời công lược lẫn tiến vào giới diễn xuất đây —— cái tính của bả sao bỏ qua cơ hội này được.
Lộ Thiên Tinh uống miếng nước cho đỡ khô họng, sau khi thực tập sinh duyệt xong thì gọi học viên của mình lên.
Phàn Vân Cảnh là giám khảo khách mời nên không cần biểu diễn, nhưng vẫn phải xuất hiện với toàn đội ở đoạn cuối.
Mới có 3 lần mà ai cũng đổ mồ hôi như suối.
Cũng may các học viên chăm chỉ, ngày càng tiến bộ.
.
||||| Truyện đề cử: Boss Là Nữ Phụ |||||
Lưu Vân Trường ở dưới cầm loa: "Được rồi, mọi người về nghỉ ngơi, ngày mai chính thức lên sóng nhá.
Nhớ bảo đảm sức khỏe đấy."
Mọi người vui vẻ giải tán ngay.
Lộ Thiên Tinh lau mồ hôi, nghỉ vài phút mới đứng dậy đi xuống dưới.
Nhân viên đang dọn dẹp trường quay.
Lưu Vân Trường ngồi thảo luận với Phó đạo diễn về chuyện tái đấu.
Lộ Thiên Tinh vừa mới nghe mấy chữ đã bị Lưu Vân Trường cảnh giác dừng lại, cười hé hé nói: "Thầy Lộ dừng thế chứ, chúng tôi muốn đảo bảo bí mật tuyệt đối đó."
Lộ Thiên Tinh tỉnh bơ bỏ đi.
Không cho nghe thì thôi.
Liêu Thanh Minh đội mũ, im lặng lướt qua bọn họ.
Vừa đến cửa xe bỗng thấy là lạ, vừa nghiêng đầu nhìn thì xuất hiện một Thường Nhã đang ngồi ngoan ngoãn trong xe chờ, mắt long lanh hỏi: "Đạo diễn Lưu nói sao ạ?"
Liêu Thanh Minh bỏ mũ xuống, thở dài nói: "Sẽ không sửa kịch bản 2 lần vì cô, hơn nữa trang web chính thức đã công bố rồi, nếu thay đổi thì lượng người xem sẽ giảm."
Thường Nhã đã sớm chuẩn bị, giả vờ buồn bã.
Cô cúi đầu im lặng một lát, rồi nhẹ giọng nói: "Ra là thế, chắc là em không có duyên với nghề này rồi."
Liêu Thanh Minh nhướn mày nhìn cô: "Cô muốn từ bỏ thật?"
Thường Nhã im lặng lâu hơn, sau đó che mặt nức nở nói: "Em cứ nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội."
Liêu Thanh Minh trầm ngâm: "Lúc nãy đạo diễn nói rằng tái đấu sẽ giữ nguyên cơ cấu chọn lọc, có khả năng các thí sinh đều có quyền dự thi.
Cô không ngoại lệ, chỉ là cô có thể nắm lấy cơ hội này hay không thôi."
"Thật sao?" Thường Nhã vui mừng khôn xiết: "Em cũng có thể tham gia?"
Liêu Thanh Minh lắc đầu: "Phải xem cô thế nào đã.
"
Y nói: "Có một số việc cô nói với tôi cũng vô dụng, cô muốn làm rõ với Lộ Thiên Tinh, với Phàn Vân Cảnh, với quần chúng thì phải tự chứng minh bản thân trong sạch, dùng thực lực để khiến mọi người phải tin tưởng."
Thường Nhã siết chặt tay, kiên định nói: "Em hiểu.
Cảm ơn thầy Liêu."
Liêu Thanh Minh gật đầu: "Hy vọng cô nói được làm được, đừng làm tôi tốn công vô ích."
Cặp mắt Thường Nhã lung linh ánh sao Mai, "Vâng, hợp tác vui vẻ."
Cô nắm thóp được Liêu Thanh Minh rồi.
Lần này chỉ cần cố gắng tiến lên, vả mặt những ai đã từng cười nhạo mình, làm Phàn Vân Cảnh lẫn lộ Thiên Tinh phải hối hận, các người muốn trèo cao không nổi sẽ phải quỳ xuống cầu xin tôi! (Tui lại từ lòn bà tui lạy lên)
Cùng lúc đó, trong đầu Lộ Thiên Tinh vang lên âm thanh lâu ngày không gặp của hệ thống.
【 Đinh —— kiểm tra thang đo giá trị thù hận của kí chủ, tự động mở ra nhiệm vụ tiến hóa mỹ nhân ngư.
Xin mời ký chủ thu hoạch 6 vạn giá trị chán ghét trong vòng 30 ngày.
Nếu như thất bại tiến hành cưỡng chế trừng phạt.
Đếm ngược 29 ngày 23: 59.
】
Mắt Lộ Thiên Tinh sáng lên, thầm nghĩ cuối cùng nhiệm vụ cũng tới.
Lập tức xoay người nói với Tiền Lãng: "Mở họp báo, cuối tháng này tôi muốn tuyên bố một chuyện!".