Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

Chương 83






Edit + beta: Iris
Từ Kiêu ngồi bên mép giường, cẩn thận lau mồ hôi trên trán Trang Dục.
Trang Dục dường như được hầu hạ thoải mái, hiếm khi ngoan ngoãn nhắm mắt không còn chút tính xâm lược nào, so với ngày thường thì trông dễ gần hơn nhiều, cũng dễ bắt nạt hơn.
Nói là bắt nạt nhưng thật ra Từ Kiêu chỉ nghịch tóc mái trên trán Trang Dục, từ chia hai tám rồi đến năm năm, cuối cùng là ba bảy.
Ừm, không để tóc mái cũng rất soái.
Lau mắt xong, Từ Kiêu cầm khăn ướt, lộ vẻ do dự.
Cái này...!Nếu đã lau mặt rồi, thì cũng nên lau người luôn chứ nhỉ.
Từ Kiêu hơi chần chờ, cởi áo trên của Trang Dục: "Sắc tức thị không, không tức thị sắc..." Từ Kiêu lẩm bẩm, "Không phải tôi muốn chiếm tiện nghi của cậu a..."
Nói được một nửa liền khựng lại.
Mới cởi đến nút thứ tư, hình dạng cơ bắp rắn chắc của Trang Dục đã lộ ra.
Giống như một tác phẩm điêu khắc đá xuất sắc và hoàn hảo nhất ở phương tây, làn da Trang Dục trắng trẻo, ngực hơi phập phồng do hô hấp, ẩn chứa một sự kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh và vẻ đẹp.
Cho dù Từ Kiêu đã niệm không biết bao nhiêu lần câu sắc tức thị không không tức thị sắc, nhưng nhìn cảnh quan trước mắt, anh vẫn không kiềm lòng được mà ngây người một giây.
Yết hầu bất giác lên xuống.
Giây tiếp theo, Từ Kiêu hồi hồn lại, lập tức lắc đầu thật mạnh, đánh mạnh vào hai bên má của mình.
Móa, mày nghĩ đi đâu vậy hả!
Mày mày mày mày...!Mày! Không được, mày không thể dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc như vậy được!

Từ Kiêu bắt đầu tự tiến hành giáo dục bài học sâu sắc, hoàn toàn quán triệt lục tự đại minh* mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Anh cởi quần áo Trang Dục, rồi bắt đầu chà lau như một tín đồ thành kính đang lau tượng Phật, cố hết sức không nghĩ bậy nghĩ bạ lau ngực y, rồi đến lau cơ bụng.
*Khúc này tác giả ghi "六子真言" là sai từ rồi, phải là "六字大明" mới đúng.

Đây là tâm chú của Quán Thế Âm Bồ Tát, có nguồn gốc từ tiếng Phạn, hàm chứa lòng từ bi gia trì vô tận của chư Phật, là tiếng nói từ bi trí tuệ của chư Phật.

Theo tiếng Phạn là "Om mani padme hum", có vài cách đọc theo tiếng việt là "Án ma ni pát mê hùm", "Án ma ni bát di hồng", "Án ma ni pết nạp minh hồng".
Cũng chính lúc này, Từ Kiêu mới phát hiện cậu trai này cư nhiên có tám múi.
Từ Kiêu nghĩ thầm: "...!Wow...!Cái này không phải rất khó luyện ra sao..." Anh nghĩ vậy, nhịn không được vươn tay ra.
Tín đồ hôn tượng Phật là không chứa dục niệm, mà Từ Kiêu — một tín đồ nửa mùa — tò mò duỗi tay ra, chạm nhẹ vào.
"!" Từ Kiêu mở to hai mắt.
Phắc, xúc cảm này.
Quá...!Quá Q đàn* đi...
*Q đàn (Q弹) là một từ trong tiếng Phúc Kiến miền Nam, (食堡).

Ký tự này có nghĩa là "nảy", "dai" và đồng âm với Q trong tiếng Anh nên người Đài Loan dùng "Q重" để mô tả một cái gì đó có lực đàn hồi và dai.

(Cre: từ một bạn nào đó trên hinative app)
Từ Kiêu không nhịn nữa, lại đưa tay nhéo nhéo cánh tay Trang Dục — — đây là một thú vui nho nhỏ mà Từ Kiêu không muốn để người khác biết.

Nói chính xác hơn là nhéo cánh tay người lớn, anh không hề có sức kháng cự đối với cánh tay lạnh lẽo tinh tế như thế này.
Từ Kiêu vươn bàn tay tội ác ra, lòng bàn tay vừa khô vừa nóng chạm vào làn da mát lạnh của Trang Dục, hết xoa đến bóp...
"!!!"
Đúng là, bóp đã quá a...
Từ Kiêu như một đứa nhóc tìm thấy đồ chơi mới, cứ cắm đầu vô chơi mãi.
Đương nhiên, cái anh gọi là chơi, cũng chỉ là nắm cánh tay Trang Dục rồi xoa bóp mà thôi.
Từ Kiêu nhéo nhéo một lúc bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
"........."
Một thoáng yên tĩnh, Từ Kiêu từ từ, từng chút một, ngẩng đầu lên — — quả nhiên, đối diện là một đôi mắt hổ phách đang nheo lại.
Trang Dục: "Sờ đủ chưa?"
Từ Kiêu: "..."
Từ Kiêu nhanh như chớp thu tay lại, cười gượng nói: "Ha, ha ha."

Lúc này nên nói gì mới tốt đây? Hay là khỏi nói gì luôn cho tốt hơn?
Đại não Từ Kiêu cố sức vận chuyển nhanh chóng, nhưng vấn đề là não quá tải rồi, không nghĩ ra được phương án nào, chỉ có thể ráng giả bộ bình tĩnh, đặt khăn ướt lên bàn bên cạnh: "Nếu cậu tỉnh rồi thì cậu tự lau người cho mình đi, tôi về trước."
Trang Dục bất mãn "này" một tiếng, bắt lấy cánh tay Từ Kiêu: "Không được đi!" Y chống cánh tay nửa ngồi dậy, cơ bắp theo động tác của y mà giãn ra một đường cong mịn màng, cảnh đẹp ý vui.
Nhưng bé Từ vừa làm chuyện xấu xong nên không có tâm trạng thưởng thức, tim anh đập thình thịch, căng thẳng nhìn Trang Dục trước mặt.
Tiêu rồi, Trang Dục tức giận sao?
Anh...!Anh chỉ nhéo cánh tay thôi, không tính là đùa giỡn đâu đúng không? Nếu không thì...!Anh để Trang Dục nhéo tay anh lại?
Trang Dục cau mày nhìn chằm chằm anh, sức lực kéo tay anh cũng mạnh hơn chút.
Từ Kiêu bị y nhìn chằm chằm càng thêm căng thẳng, các động tác như bị con động vật họ mèo lớn khóa chặt lại, hầu kết Từ Kiêu nhúc nhích.
Giây tiếp theo, hai người đồng thời lên tiếng.
"Tôi, tôi không có ý gì khác, thật đó!"
"Triệu Y Nhiên tốt sao?"
Từ Kiêu ngơ ra trước một câu không đầu không đuôi của Trang Dục: "Hả?"
Trang Dục cau mày: "Anh không có ý khác gì cơ?"
Từ Kiêu chít chít meo meo nói: "Tôi chỉ là cảm thấy, cậu, ách, da cậu khá tốt, sờ, sờ lên, ách, không tồi."
Trang Dục nghiêng đầu, nghe Trang Dục nói xong, y suy nghĩ gì đó vài giây, sau đó kéo tay Từ Kiêu lại rồi đè xuống.
Từ Kiêu: "……!?!"
Trang Dục: "Sờ em tốt hơn hay sờ Triệu Y Nhiên tốt hơn."
Từ Kiêu tránh hai lần, nhưng Trang Dục lại mạnh mẽ bất ngờ, anh tránh không khỏi.
Từ Kiêu nói lắp: "Tôi, tôi chưa sờ Triệu Y Nhiên...!Tôi cũng không muốn sờ cô ấy! Làm sao biết ai sờ tốt..."
Tay Trang Dục thêm sức, Từ Kiêu bị y kéo lại gần hơn, cố chấp hỏi: "Triệu Y Nhiên tốt sao?"
Từ Kiêu vẻ mặt mê mang: "Tạm...!Tạm được đi."
"Tạm được?" Trang Dục nghiêng đầu, dường như không hài lòng với câu trả lời của Từ Kiêu, lại hỏi tiếp: "Vậy cô ta tốt, hay đạo diễn Ninh tốt."
Cái này...
Một bên là nữ minh tinh, một bên là đạo diễn, hai người này có cái gì để so với nhau sao?
Nhưng Trang Dục bướng bỉnh nhìn anh, Từ Kiêu bị nhìn đến hết cách, chỉ có thể nói: "...!Đạo diễn Ninh tốt."
"Đạo diễn Ninh tốt hay là Hạ Minh Viễn tốt."
"...!Hạ Minh Viễn tốt."
"Hạ Minh Viễn tốt hay Trần Ngũ tốt."
"Ừm...!Đều tốt."
"Không được!" Trang Dục lườm anh một cái, "Không được nói đều tốt!"
Từ Kiêu: "...!Vậy Trần Ngũ tốt đi."
Trang Dục lại tức giận hỏi: "Trần Ngũ tốt hay Tử Chiêu tốt."
Từ Kiêu bật cười: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì a."
Trang Dục: "Mau nói."

Không thể nói đạo lý với người say, Từ Kiêu hùa theo y, cười nói: "Tử Chiêu tốt."
Trang Dục trầm mặc trong chốc lát.
Từ Kiêu còn tưởng y sẽ hỏi tiếp Hà Tử Chiêu tốt hay là y tốt, không ngờ Trang Dục lại không nói gì nữa.
Từ Kiêu đợi một hồi, thấy y vẫn không nói gì, cho là y hỏi đủ rồi, vươn tay lấy chiếc khăn khác lau mặt y: "Được rồi, mau đi ngủ đi."
"Không được."
Từ Kiêu: "Hửm?" một tiếng.
Người đối diện bỗng tăng thêm sức nắm cổ tay anh, cặp mắt phượng sáng ngời nhìn chằm chằm vào anh, trong mắt tràn đầy dè dặt và mong chờ.
"Tử Chiêu tốt...!Hay là Trang Dục tốt."
"……"
Tuy là đã có dự cảm Trang Dục chắc chắn sẽ hỏi những lời này.

Nhưng khi thấy vẻ mặt Trang Dục dè dặt, ngây thơ đến nỗi gần như thuần khiết như vậy.
Rất khó để hình dung tâm tình trong khoảnh khắc đó của Từ Kiêu là cái gì.
Tim anh vì người này mà chợt thắt lại, vô số bong bóng đầy màu sắc không ngừng tràn ra khiến cho cả trái tim anh ê ẩm đến mềm nhũn.
Giờ khắc này, rõ ràng anh đang ở trong phòng khách sạn, ở một thời không khác.

Nhưng vào lúc này, anh như xé rách thời không, từ ngày hè nóng bức về tới mùa xuân, từ trước sân nhà đến khu vườn hoa sau nhà.
Hình ảnh Trang Dục chất chồng lên một người khác — — bóng người ở quá khứ dần tiêu tán, càng ngày càng hiện rõ ra một đôi mắt phượng hoa lệ chói mắt.
Trang Dục không nghe thấy câu trả lời, con ngươi hổ phách như mèo con nhìn Từ Kiêu, thúc giục: "Em tốt hay là Hà Tử Chiêu tốt? Mau nói đi."
Từ Kiêu không nói gì, chỉ chậm rãi nắm lại tay Trang Dục.
Sau một lúc lâu, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành ba chữ nhẹ như lông hồng.
"Trang Dục tốt."
Ai cũng không tốt bằng em.
Trên thế giới này, em là người tốt nhất mà anh thấy.
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: Trang • uống quá nhiều • Dục: Nói em tốt = thích em = chúng ta đi kết hôn đi..