Edit + beta: Iris
Hôm sau, quay lại cảnh giữa trưa ngày hôm qua.
Mặt trời chói chang chiếu vào đầu, vào thời khắc Huyết Thất Tử đối diện với Tần Lệ, ánh mắt anh bình đạm nhìn qua.
"Ngươi nhận lầm người."
Chiếc áo choàng màu thanh trúc bị gió thổi phấp phới, khiến anh càng mảnh khảnh hơn, vốn được cho là một người thanh tuấn, nhưng khi nhìn qua, trong mắt anh không có chút sinh khí nào, giống như chén trà để lâu đã nguội, nhạt nhẽo vô vị.
Tần Lệ nhìn chăm chú một lúc lâu, thu hồi kiếm lại.
Lập tức thu hồi ánh mắt, lãnh đạm ra lệnh những người đằng sau một câu, quay đầu ngựa lại rời đi.
Một người mặc đồ cưỡi ngựa đằng sau y vội vàng xuống ngựa, tiến lên hai bước, lấy ra một miếng mộc đầu giống tay người, cứng rắn nhét vào tay anh.
"Công tử chúng ta thưởng cho ngươi, ngươi cứ nhận lấy đi!" Nói xong lại vội vàng đi theo.
Huyết Thất Tử đứng tại chỗ, nhìn chăm chú theo bóng dáng đã đi xa.
"Cắt!" Đạo diễn Ninh hài lòng vỗ tay nói, "Qua."
Một lần là qua, mọi người thở phào nhẹ nhõm, lại công nhận Từ Kiêu thêm một phần — — kỹ năng diễn xuất của Từ Kiêu quả thật không tồi, sau khi chỉnh sửa lại thì tiến bộ hơn trông thấy.
Từ Kiêu đi nghỉ ngơi, Trang Dục thì còn cảnh quay, xong cảnh này thì còn ba cảnh quay nữa là đóng máy.
Anh lau mồ hôi, Chu Văn đi theo đến, cầm cây quạt điện thổi "vù vù" trước mặt anh.
Nhưng không bao lâu sau, Từ Kiêu phát hiện Chu Văn thân tại doanh Tào tâm tại Hán, một mặt thì quạt cho Từ Kiêu, mặt khác thì cứ ngóng ra cửa.
Từ Kiêu nới lỏng cổ áo, tò mò nhìn theo tầm mắt của Chu Văn: "Cậu đang nhìn gì vậy?"
Chu Văn thần thần bí bí cúi đầu, nói bên tai Từ Kiêu: "Nghe nói sắp có minh tinh tới."
Từ Kiêu còn tưởng là chuyện gì, bật cười: "Cậu thấy nhiều minh tinh như vậy còn chưa đủ sao?"
Chu Văn nghiêm túc nói: "Em từng gặp rất nhiều minh tinh a, nhưng vẫn không tránh khỏi tò mò mà đúng không."
Chu Văn đếm ngón tay liệt kê vài hoa đán nổi tiếng, lẩm bẩm, "Bọn họ lại không nói là ai tới, nếu là mấy bông hoa này, mẹ nó, em lại phải đi gặp mấy người bên quan hệ công chúng tiếp."
Từ Kiêu sửng sốt: "...!Không thể nào, đạo diễn Ninh trông không giống như chịu để đoàn phim xào với mấy người đó."
Chu Văn "haizz" một tiếng: "Đạo diễn Ninh không thích, nhưng nhà đầu tư thích a, mấy năm gần đây dù thực lực có mạnh đến đâu cũng phải xào chút nhiệt độ mới tốt."
Chu Văn nói, bĩu môi: "Haizz...!Nếu thật sự là những người trong số đó, vậy lại phải xé..."
Từ Kiêu cũng thở dài một tiếng.
Kỳ thật nói vậy cũng không sai.
Cho dù tác phẩm có tốt đến đâu, nếu mức độ nổi tiếng không cao thì cũng mất đi ý nghĩa.
Chỉ là phương thức tuyên truyền có rất nhiều, lợi dụng tai tiếng để xào nhiệt độ, không phải là thủ đoạn sáng suốt.
Trong khoảng thời gian từ trưa đến chiều, Từ Kiêu mãi nằm lì trong phòng nghỉ, đến chiều thì ngoài cửa bỗng có tiếng ồn ào.
...!Là tiểu hoa nào tới mà làm mọi người vui vẻ vậy?
Từ Kiêu mới vừa đi đến cánh cửa, tay còn chưa đặt lên then cửa thì cửa đã bị mở ra.
Giây tiếp theo, vang lên vài tiếng cười to, Từ Kiêu ngẩn ngơ, thấy bốn bóng người xuất hiện.
Từ Kiêu kinh ngạc: "!"
Đứng ở cửa, không phải là mấy người Trần Ngũ Hà Tử Chiêu thì là ai?
Từ Kiêu vui mừng nói, "Các cậu sao lại tới đây!?"
Hạ Minh Viễn vẻ mặt giảo hoạt, hắn câu vai Sở Nhiên cười nói: "Anh được làm khách mời, chẳng lẽ chúng tôi không được sao?"
"Cậu còn kém lắm." Từ Kiêu cười ha ha, đi lên ôm bốn người họ một chút.
Trần Ngũ ngại ngùng sờ sờ đầu: "Mấy hôm trước Minh Viễn ca hỏi em có đi được không, em nói được."
"Sau đó chúng em lập một nhóm nhỏ — —"
Từ Kiêu: "?? Các cậu còn lập nhóm nhỏ? Chỉ thiếu mỗi tôi?"
Hà Tử Chiêu cười hì hì: "Sao vậy được chứ, còn thiếu Trang ca nữa."
"Dù sao tôi và người đoàn phim bàn bạc với nhau rồi," Hạ Minh Viễn hếch mũi lên trời, kiêu căng nói, "Toàn viên lets go của chúng ta phải xuất hiện ở C vị."
Từ Kiêu nhịn không được giơ ngón cái, cảm thán nói: "Đúng là cậu có khác, trâu bò, chuyện này mà cũng bàn bạc được, quá lợi hại."
Hạ Minh Viễn còn đang đắc ý dào dạt, Sở Nhiên chọc cho một gậy, nhàn nhạt nói: "Anh đừng nghe hắn nói bừa, C vị cái đầu hắn, chúng ta chỉ làm diễn viên quần chúng thôi."
"Diễn viên quần chúng thì sao! Diễn viên quần chúng không vui à! Không cần thuộc lời thoại, hơn nữa, tôi đã nói hết lời hay, còn suýt bán đứng..." Hạ Minh Viễn đảo mắt, chột dạ nhìn Từ Kiêu, ho khan một tiếng, "Dù sao khó khăn lắm tôi mới nhận được sự đồng ý của Trang Dục, đừng nói nhảm nữa."
"Được được được," Hà Tử Chiêu gật đầu như gà mổ thóc, hai mắt sáng lấp lánh, "Em thấy rất tốt, em chưa đi đóng phim bao giờ, oa..."
Năm người trò chuyện hi hi ha ha nguyên buổi, bọn họ cũng đã gần hai tuần không gặp nhau, nhưng nói ra cũng lạ, bầu không khí giữa sáu người cực kỳ hài hòa, có lẽ niềm vui của con trai chỉ đơn giản như vậy.
Thú vị nhất chính là nhân viên công tác bên lets go cũng tới, Lục Kỳ chỉ huy trợ lý đạo diễn quay phim.
Nhân viên đoàn phim Nhiếp Chính Vương biết bọn họ tới thì có hơi kinh ngạc, vài người nhịn không được thảo luận.
"Không ngờ quan hệ của bọn họ lại tốt đến vậy a."
"Đúng vậy, tôi tưởng bọn họ chỉ đang trao đổi nhân thiết..."
"Tôi cũng vậy, cứ tưởng lets go bọn họ có sẵn kịch bản, bây giờ trông không giống lắm."
"Bọn họ không có kịch bản đâu, tôi nghe nói việc này là mấy ngày trước, Apllo và đạo diễn Ninh quyết định."
Mọi người trầm mặc trong chốc lát, bỗng có người nhỏ giọng nói một câu.
"Tiêu rồi, tự dưng tôi muốn xem quá."
"Thật ra...!Tôi có xem, tôi còn có thẻ hội viên Peach TV."
"Vãi, sao cậu không nói sớm!"
"Tôi ngại mà, ách...!Thật ra tôi là Kiêu Hùng..."
"Ha ha ha ha ha ha ha, bảo sao cậu chụp lén Từ Kiêu."
"........."
Cảnh diễn của mấy khách mời này là cảnh buổi chiều của Từ Kiêu.
Năm người thay trang phục sát thủ, dàn nam của lets go vốn tiếng tăm lừng lẫy, bây giờ thay kính trang xong, ai cũng soái đến không rời mắt được, liên tục có nhân viên đưa nước tới, đưa đồ ăn tới để gặp bọn họ.
Trong thời gian ngắn, trên bàn đã có tám chai C’estbon.
Hạ Minh Viễn đi bên cạnh Sở Nhiên, vẻ mặt hoài nghi soi hắn nửa ngày: "Anh lót đệm tăng chiều cao trong giày phải không?"
Sở Nhiên: "Anh có tật xấu à?"
"Không thì vì sao anh lại cao hơn tôi?" Hạ Minh Viễn nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra, khoa tay múa chân hai cái, "Rõ ràng lúc trước chúng ta cao bằng nhau mà."
Tiểu Hàn cũng chạy tới đưa nước, nhìn hai người bọn họ gần như là mặt đối mặt, đột nhiên siết chặt Cestbon trong tay.
Trong lòng Tiểu Hàn thầm gào rống, có ai mau tới đây đi, ấn đầu bọn họ vào nhau đi!
Tiểu Hàn điềm tĩnh nhịn không được nâng cao gò má, chưa đi được hai bước, lại đụng phải Hà Tử Chiêu và Trần Ngũ.
Dù sao Hà Tử Chiêu mới xuất đạo không bao lâu, chưa tham gia hạng mục điện ảnh nào, lúc này mắt mở to nhìn ngó khắp nơi, nhích tới nhích lui suốt.
Trần Ngũ hơi khom lưng, đi theo hắn, vẻ mặt nghiêm túc buộc khăn trùm đầu cho hắn.
Cestbon lại bị siết thật mạnh.
Oa, vợ chồng già a.
Tiểu Hàn cười tươi hơn, ánh mắt dị thường nhìn hai người.
Đi tới chút nữa.
Cuối cùng cô cũng gặp Trang Dục và Từ Kiêu.
Từ Kiêu một thân hắc y, bội kiếm đặt bên hông, bạc ngạch đeo trên trán, được buộc lại sau mái tóc dài, tạo hình sắc bén lạnh lùng.
Trang Dục bên cạnh anh trường thân ngọc lập*, khí vũ hiên ngang, hai người đứng chung một chỗ phải nói là một cảnh quan tuyệt đẹp.
*Trường thân ngọc lập (长身玉立): đại ý muốn miêu tả một dáng người cao lớn.
Hiện giờ chưa bắt đầu quay, Tiểu Hàn nhìn Từ Kiêu cầm bản, cười tủm tỉm nói hai câu gì đó với Trang Dục.
Giây tiếp theo, Tiểu Hàn kinh hô một tiếng — — Trang Dục ở đối diện bỗng vươn tay, một tay ôm sau gáy Từ Kiêu, tay còn lại luồn ra sau đầu gối, trực tiếp bế kiểu công chúa.
Từ Kiêu dường như bị dọa, luống cuống ôm vai Trang Dục, mà vị nam thần luôn cao lãnh kia lại hơi mỉm cười, mắt phượng thâm thúy nhìn người trong ngực...
Cestbon rớt luôn xuống đất, Tiểu Hàn hai tay ôm tim, ngơ ngác nhìn đằng trước.
Cô, hoàn toàn, không có.
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Hàn: ^%t*#&*...!Lên đúng ngựa, quá sảng khoái!
Đăng: 14/11/2022.