Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

Chương 111




Edit + beta: Iris

Từ Kiêu không biết chuyện khoảng cách sinh ra tiểu tam, nhưng rừng mưa nhiệt đới Nghiêm Thành Du là có thật.

Từ Kiêu đang nói chuyện với trợ lý đạo diễn về lời thoại được một nửa thì dừng lại.

Khuôn mặt cô gái rõ ràng là đỏ bừng lên, nhìn chằm chằm phía sau Từ Kiêu.

Từ Kiêu: "……?"

Không đợi anh quay đầu lại nhìn thì vai bỗng bị vỗ mạnh một cái, Từ Kiêu quay đầu lại thì thấy gương mặt cười tủm tỉm của đạo diễn Tôn.

Và gương mặt của Nghiêm Thành Du.

Anh chàng này hôm nay ăn mặc cứ như vừa bước ra từ show diễn thời trang vậy, ăn mặc cực kỳ cẩn thận, bảo sao trợ lý đạo diễn mắt như hiện thành hình trái tim luôn vậy.

Nhưng Từ Kiêu thì không, khi nhìn thấy Nghiêm Thành Du nở nụ cười ấm áp đi tới trước mặt mình, anh không có bất kỳ phản ứng gì, ngoại trừ gần như là bị dọa sợ đến quên phản ứng lại.

Anh theo phản xạ có điều kiện lùi lại một bước, thiếu chút nữa thốt lên: "Em... sao em lại ở đây?"

Đạo diễn Tôn kinh ngạc "ồ" một tiếng: "Tiểu Từ, cậu và Thành Du quen nhau?" Hắn cười ha ha, "Đã vậy thì tôi không cần giới thiệu nữa."

Đạo diễn Tôn cười tủm tỉm vỗ vai Từ Kiêu, trêu chọc nói: "Cậu trai trẻ, lần này ảnh đế đến làm khách mời đối diễn với cậu, cố gắng biểu hiện cho tốt, có biết không?"

Tôi có thể nói không muốn hiểu không? Từ Kiêu: "..."

Nhưng anh còn chưa nói chuyện, Nghiêm Thành Du đã cười tiếp lời: "Hậu sinh khả úy, tôi đây phải đi cùng hắn rồi."

Từ Kiêu: "..."

Hậu sinh khả uý?

Em, nói em là anh của anh?

"Ha ha ha!" Đạo diễn Tôn cười to, hắn vỗ vai Từ Kiêu, nói, "Cậu nghe chưa? Cậu gặp được một tiền bối tốt rồi! Ui, tôi và hắn đã hợp tác nhiều năm, nhưng tới giờ chưa nghe hắn khen người khác đâu!"

Nghiêm Thành Du chỉ mỉm cười.

Chẳng lẽ lúc này chỉ có một mình anh cảm thấy không thoải mái sao? Từ Kiêu im lặng nhìn bả vai đang bị đạo diễn Tôn vỗ mạnh.

Đáng tiếc chỉ được chửi thầm trong bụng, đạo diễn Tôn không nghe thấy, còn quyết tâm muốn anh và Nghiêm Thành Du bồi dưỡng sự ăn ý.

Cái này làm đầu Từ Kiêu phình to ra.

Đạo diễn Tôn vừa rời đi, anh và Nghiêm Thành Du đều im lặng nhìn nhau chằm chằm, đối mắt nhau mấy phút nhưng không ai lên tiếng.

Cho dù thần kinh của Tiểu Trịnh có thô đến đâu cũng nhận ra bầu không khí không ổn, hắn xấu hổ đứng bên cạnh gãi đầu, nói: "À... Kiêu ca, em còn phải kiểm tra lịch dàn dựng, vậy em đi trước đây."

Cho đến khi mọi người đều đi hết.

Từ Kiêu cũng không muốn dây dưa nữa, hỏi thẳng: "Rốt cuộc sao lại thế này?"

Nghiêm Thành Du khoanh tay, nhìn anh chằm chằm: "Em đến để quay phim, có chuyện gì sao?", "... A Du," Từ Kiêu hoàn toàn choáng váng, "Anh còn không hiểu em sao? Nhìn mặt em là anh biết có chuyện liền, nếu em thật sự tới đóng phim thì anh cần gì phải hỏi?"

Nghiêm Thành Du nghe xong thì hơi khựng lại, sau đó mỉm cười.

Là nụ cười mà anh rất quen thuộc.

Nghiêm Thành Du bước tới từng bước một, cho đến khi cách Từ Kiêu chỉ còn vài tấc, đôi mắt đào hoa nhìn một vòng trên người anh, cười khẽ: "Quả nhiên, cuối cùng anh cũng chịu gọi em một cách đàng hoàng, ca."

Nếu có đạo diễn Tôn hoặc Tiểu Trịnh ở đây, chắc chắn sẽ cảm thấy lời này rất kỳ quái — — dù sao người lớn tuổi hơn là Trang Dục, nhưng bây giờ lại kêu Từ Kiêu rõ ràng nhỏ tuổi hơn là ca.

"Em đã nói với anh rồi, trở lại bên cạnh em." Nghiêm Thành Du thu lại nụ cười, bình tĩnh nhìn anh, "Em nói được là làm được."

Giống như Từ Kiêu vẻ mặt mờ mịt đứng trước mặt rừng mưa nhiệt đới, Chu Văn cũng có tâm trạng tương tự.

Hắn trợn mắt há hốc miệng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trang Dục: "Anh nói cái gì?"

"Từ Kiêu và Nghiêm Thành Du á? Này cũng có liên quan gì nhau đâu anh hai ơi." Chu Văn quả thực hết chỗ nói, lần này hắn cũng không nói nên lời.

Lúc này, Chu Văn gần như cảm thấy Trang Dục đang mắc chứng hoang tưởng, hắn thận trọng nói: "Anh à, gần đây có phải anh chịu quá nhiều áp lực từ đóng phim không?"

"Nghiêm ảnh đế không phải nổi tiếng là thẳng nam sao? Trong giới không biết có bao nhiêu nữ minh tinh thích hắn mà?"

"Lần trước người ta chỉ tình cờ gặp nhau rồi chào hỏi thôi," Chu Văn xua xua tay, "Làm gì có chuyện người ta chỉ nhìn một cái tức là thích đâu."

"Từ Kiêu đương nhiên không có ý tứ này," người đối diện xụ mặt, "Nhưng Nghiêm Thành Du thì có."

Chu Văn: "……"

Hắn thật sự hết chỗ nói.

Lần này hắn cũng không nói nên lời.

Chu Văn nói: "Anh à, em biết anh nhớ hắn."

"Nhưng mà!" Chu Văn cố ý nhấn mạnh hai chữ, "Từ Kiêu quay không đến một tháng, cho dù anh có nhớ người ta cũng không nên lấy cái cớ kỳ quái vậy có được không?"

Trang Dục: "..."

Trang Dục cầm điện thoại, quăng một tấm hình cho Chu Văn.

"?" Chu Văn luống cuống mở ra.

"Nhìn cho kỹ đi."

Chu Văn nhìn vào thì choáng váng.

Tấm hình Trang Dục gửi qua chính là tin tức giải trí đầu đề.

Tin tức mới nhất trên báo giải trí: "Theo những leaker để lộ, Thịnh Thế giải trí nói rằng Nghiêm Thành Du sẽ là khách mời của Thiên Khải Lục trong vòng một tháng... Thiên Khải Lục là một cuốn tiểu thuyết được viết bởi tác giả nổi tiếng Đông Huyền. Đây là một bộ phim truyền hình giả tưởng do tập đoàn Ánh Dương và tập đoàn điện ảnh truyền hình Hoa Phát đồng sản xuất, sẽ được phát sóng đồng thời trên Mango TV và nền tảng Mango vào ngày 23 tháng 8 năm 2021."

Kinh ngạc.

Lần này Chu Văn thật sự há hốc mồm.

Nếu nói lần đầu tiên là Nghiêm Thành Du trùng hợp, nhưng lần này... Từ Kiêu chân trước vừa bước vào đoàn phim, chân sau Nghiêm Thành Du đã đuổi theo.

"Cái này..." Chu Văn cố gắng duy trì lý trí của mình trong làn sóng cuối cùng, hắn cười khan nói: "Mặc dù là trùng hợp, nhưng cũng không phải là không thể, haha, hahahaha..."

Trang Dục mắt lạnh nhìn chằm chằm hắn, Chu Văn cười ngày càng nhỏ lại, cuối cùng là im lặng.

"Tôi đã xác nhận rồi," người đối diện nói, "đây là đang khiêu khích."

Chu Văn: "…… Hả???"

Hắn cảm thấy bộ não của mình sẽ sớm quá tải với lượng thông tin dày đặc này.

"Từ lần mua hot search trước đó, đến lúc này mới tung ra tin tức," Trang Dục chậm rãi xắn tay áo, như một quân tử vẫn duy trì phong độ trước khi chiến đấu, "Mỗi lần hắn hành động đều là để tôi xem, cách hắn tiến công."

"Vậy..." Chu Văn không khỏi nuốt nước bọt, hỏi: "Anh, anh đang muốn làm gì vậy..."

Trang Dục kỳ quái liếc hắn một cái, sau đó nói: "Đương nhiên là đi tìm Ngụy Cảnh Thăng a."

Chu Văn: "."

Chu Văn: "!!!!!!"

Cùng lúc đó, tại văn phòng của Dương Hâm cũng nhìn thấy tin tức đó, đang giải thích với Lâm Ý.

"... Mặc dù Từ Kiêu tới, nhưng không sao," Dương Hâm nói, "Diễn xuất của hắn không có gì uy hiếp đối với em, càng tốt hơn nữa là Nghiêm Thành Du cũng tới, đây là chuyện tốt a!"

Dương Hâm hứng phấn nói mãi: "Nghiêm Thành Du làm khách mời của Thiên Khải Lục, ha!"

"Đúng là mánh lới quảng cáo, chắc chắn sẽ bạo hot a! Không biết đạo diễn Tôn đã chi bao nhiêu mới mời được Nghiêm Thành Du nữa." Dương Hâm cười ha ha, "Em là vai chính, chắc chắn lời to rồi!"

Nhưng người đối diện vẫn im thinh.

Dương Hâm chờ mãi không nghe thấy tiếng trả lời.

Hắn ngẫm lại, cảm thấy Lâm Ý tâm cao khí ngạo có lẽ không thể chịu được việc quay chung với Từ Kiêu.

Dương Hâm cảm thấy không sao cả, mặc dù hắn không xem trọng Từ Kiêu — — nhưng điều đó không quan trọng, miễn là có lợi, mặc kệ là Từ Kiêu Trần Kiêu hay Lưu Kiêu gì đó đều không thành vấn đề.

Nhưng người trẻ tuổi mà, không hiểu đạo lý này cũng bình thường.

Dương Hâm hiếm khi nói chuyện tử tế, an ủi Lâm Ý: "Không sao đâu, Từ Kiêu thì tính là cái gì. Còn không phải hắn nhờ có Trang Dục chống lưng mới vào được đây sao, em sợ gì chứ."

"Anh không tin người xem trước màn hình lại không nhìn ra diễn xuất của em tốt hơn bình hoa kia biết bao nhiêu lần, mắt mù mới không nhìn ra..." Dương Hâm nói mãi, nhưng Lâm Ý không nghe lọt chữ nào.

"Sao có thể, hắn lại tới đoàn phim vì Từ Kiêu..." Môi Lâm Ý run rẩy, hắn từng mời Nghiêm Thành Du làm khách mời nhưng Nghiêm Thành Du chỉ cười cười, ngay cả từ chối cũng không thèm nói.

Bây giờ xem ra, hắn thậm chí còn không thèm qua loa có lệ.

Dương Hâm không hiểu Lâm Ý đang nói gì: "Em nói gì vậy? Nói lớn chút, anh không nghe thấy."

"... Em không diễn nữa."

"... Em nói cái gì?" Lần này Dương Hâm đều nghe được từng chữ, nhưng hắn nghe không hiểu, mở to mắt hỏi ngược lại.

Đáp lại hắn là lời Lâm Ý gào lên.

"Em không diễn!!"

Dương Hâm nhìn hắn như nhìn kẻ điên: "Em có tật xấu gì vậy hả?? Cmn cơ hội tốt như vậy mà lại nói không diễn?"

"Hơn nữa đã quay được bao lâu rồi mà bây giờ lại nói không diễn," Dương Hâm tức đến cười, "Không bằng em nói là em muốn khỏi lăn lộn trong giới giải trí luôn đi."

"Vậy khỏi lăn lộn." Lâm Ý mặt không cảm xúc, "Lập tức, ngay bây giờ lập tức kết thúc hợp đồng."

"Kết thúc hợp đồng?" Dương Hâm như nghe được chuyện cười thiên hạ, hắn cười lạnh, "Anh biết em không thích Từ Kiêu, nhưng đừng có nổi giận với anh — —"

"Rầm!"

Một tiếng va chạm lớn vang lên, ghế dựa bị đá văng lăn một vòng dưới đất.

Dương Hâm phẫn nộ chất vấn: "Lâm Ý, em điên rồi hả, anh còn ở nơi này — —"

Nói còn chưa dứt lời.

Bởi vì Dương Hâm bắt gặp ánh mắt của Lâm Ý, đột nhiên có chút sợ hãi.

Văn kiện nằm rải rác trên sàn, trong phòng lộn xộn, nhưng điều khiến mọi người cảm thấy bối rối hơn cả lúc này là vẻ mặt của Lâm Ý.

Bây giờ hắn trông như một kẻ tâm thần cần phải nhập viện và hạn chế các hoạt động.

"Chấm dứt hợp đồng, tôi nói rồi!" Lâm Ý gằn từng chữ, "Tôi nói là, chấm dứt hợp đồng cho tôi!!"

Da đầu Dương Hâm như muốn nổ tung, nếu không sợ tên này nổi điên đâm mình hai nhát, hắn thật hận không thể xông lên tát cho tên này hai cái rồi đá thật mạnh.

"Bộ cậu muốn chấm dứt hợp đồng là chấm dứt liền sao," Dương Hâm kiên nhẫn nói với hắn, "Chưa tính tới cậu định nói thế nào với đạo diễn Tôn, nếu cậu không muốn lăn lộn trong giới giải trí nữa, chi bằng chấm dứt hợp đồng với Thịnh Thế Giải Trí luôn đi?"

"Thịnh Thế cũng có đầu tư Thiên Khải Lục, ngoại trừ phí chấm dứt hợp đồng, cậu thử tính xem cậu phải bồi thường thêm bao nhiêu?" Dương Hâm nói, "Lâm thiếu gia?"

Không biết trong câu nói này có chữ nào đã đánh trúng tâm tư Lâm Ý, sau khi Dương Hâm nói xong, Lâm Ý đột nhiên im bặt.

Một lúc sau, hắn ngồi xổm xuống, đầu vùi thật sâu, trông vô cùng chật vật... không ổn định.

Dương Hâm trong lòng không dâng lên chút đồng cảm nào, nhưng hắn thấy Lâm Ý cuối cùng cũng bình tĩnh lại, khí thế bắt nạt kẻ yếu lại quay trở lại.

"Không phải muốn chấm dứt hợp đồng sao, dứt đi, cậu tính cho rõ ràng đi." Dương Hâm cười lạnh một tiếng, "Hả? Lâm thiếu gia."

Không ai trả lời.

Lâm Ý vẫn ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu gối, cúi đầu, làm Dương Hâm không thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn.

Không có tiền mà còn ở đây giả vờ với hắn, Dương Hâm hoàn toàn mệt mỏi với thần kinh của Lâm Ý, cũng không biết lúc trước não hắn bị gì mà lại nghĩ Lâm Ý có tiền đồ.

Có cái trứng á.

Dương Hâm hung tợn nói: "Tỉnh táo lại chưa? Tỉnh rồi thì nói, đừng có ở đây lải nhải nữa, diễn cho tốt đi!"