Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

Chương 103




Edit + beta: Iris

Trưa tháng mười, nhiệt độ miền nam không giảm, ngoài trời khô nóng làm cameraman khó chịu phe phẩy cổ áo.

Buổi thử vai thậm chí không diễn ra bên trong mà là ngoài khoảng sân vườn nhỏ phía sau quán cà phê. Ánh mặt trời chói chang, mặc dù có tấm che nắng nhưng cameraman phụ trách quay quá trình thử vai vẫn nóng không chịu nổi.

Nhân lúc có một người chưa tới, cameraman lấy khăn giấy ra, lau cái trán đầy mồ hôi, đổi đai lưng mới.

Hắn thật sự có hơi mệt mỏi. Cũng không phải vì không ở trong phòng và không có điều hòa, mà là thật sự tinh thần có hơi mệt mỏi.

Từ 8 giờ sáng đến giờ đã gần năm tiếng đồng hồ rồi, thay cả một rổ đai lưng mà quay đi quay lại có một cảnh, ai mà không mệt?

Hắn thật sự không hiểu nổi, vì sao mấy minh tinh đó toàn chọn cảnh giống nhau không vậy, ngay cả đạo diễn An cũng thấy kỳ quái, nguyên buổi sáng, toàn bộ đối tượng sắp xếp thử vai đều chọn cùng một cảnh! Hoàn toàn không thay đổi gì luôn! Bộ xem không mệt sao...

Dù sao hắn nhìn cảnh lặp đi lặp lại suốt buổi sáng, không nói gì khác, hắn sắp thuộc hết lời thoại luôn rồi.

Nhân viên công tác bắt đầu báo cáo hiện trường, cameraman nhanh chóng làm động tác tay, đặt lại máy ảnh và ra hiệu OK với nhân viên công tác.

Một người bước vào.

Cameraman nghiêng đầu, đáy lòng "ồ?" một tiếng.

Tiểu sinh thử vai thứ 21 cuối cùng cũng không cần phải thấy tây trang nữa, mà là mặc áo hoodie xám và quần thể thao, cameraman nhìn thoáng qua, cảm thấy diện mạo rất bắt mắt, đôi mắt rất linh động.

Là đôi mắt mà ai làm phim cũng thích.

Cameraman zoom màn ảnh, nhắm ngay anh, nhớ lại tên của người này.

Con gái của hắn hình như có xem tạp kỹ của anh, hình như là... Hình như là Từ cái gì đó?

Người trẻ tuổi này mỉm cười với mọi người, nói: "Xin chào các vị đạo diễn, các vị lão sư, tôi là Từ Kiêu. Tôi chọn cảnh thứ tư, đóng vai Hứa Lưu Hỏa."

Cameraman bừng tỉnh gật đầu, đúng rồi, chính là tên Từ Tiêu!

Thì ra là anh a.

Hơn nữa còn chọn cảnh thứ tư, Hứa Lưu Hỏa là nam chính đúng không? Cameraman chậc chậc hai tiếng, xem ra người trẻ tuổi này lá gan không nhỏ, cả buổi sáng các nam minh tinh có kinh nghiệm đều không chọn nhân vật này, anh khen ngược, nghé con mới sinh khác sợ cọp.

Cũng không sợ diễn hỏng.

Nhưng anh diễn tốt hay không cũng không liên quan đến hắn, tóm lại đừng tây trang nữa là được, hắn xem tới muốn ói luôn rồi.

"824 cảnh 21, action!"

Từ Kiêu đứng tại chỗ, cúi đầu. Đợi đến khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt và tư thế thay đổi, như biến thành người khác.

Chàng trai này, thoạt nhìn có chút tài năng.

Cameraman không khỏi nín thở, lặng lẽ quan sát anh từ máy ảnh, phóng to màn ảnh để quay vẻ mặt của anh.

Trong màn ảnh, lông mi Từ Kiêu được mặt trời chiếu rọi, trên mí mắt vẽ lên một tầng vòng cung màu đen, ánh mắt sâu thẳm như biển.

Anh dường như đang nhìn người trước mặt, nhưng trong giây tiếp theo, anh đột nhiên di chuyển.

Cameraman vội vàng chĩa máy ảnh về phía anh, Từ Kiêu bước một bước dài, anh ôm thật chặt một "người" vô hình, sau đó khẽ mỉm cười.

Đây là muốn làm gì a? Cameraman nhíu chặt mày, có chút khó hiểu.

Nhưng ngay sau đó, hắn khống chế không được, hô hấp ngừng lại.

Nếu hắn không nhìn nhầm, tay trái của Từ Kiêu dùng dao đâm.

Cameraman vô thức nuốt nước bọt, rời mắt khỏi ống kính và ngước nhìn người ở trung tâm.

Từ Kiêu vẫn mỉm cười, nụ cười rất nhạt như không hề tồn tại.

Giống như không cho những người có mặt thời gian để thở, hoặc là không cho "người" bị anh đâm có cơ hội để t.hở dốc vùng vẫy.

Trong cùng một giây, Từ Kiêu đâm ít nhất bốn nhát, anh mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thình, lực đạo của động tác được các nếp gấp của áo hoodie phản ánh, nhìn thấy Từ Kiêu lật "người" vô hình lại, cực kỳ tàn nhẫn, lực đẩy gần như bạo ngược mà đâm thêm một lúc.

Cameraman nuốt nước bọt, bị sốc bởi bầu không khí đẫm máu.

Nếu mà đâm một người như thế này, e là người kia đã chết từ lâu.

Rõ ràng là một màn trình diễn không có bạn diễn, và biết rõ "người" đối diện chẳng qua chỉ là không khí, nhưng cameraman lại cảm thấy như có gì đó nghẹn ở cổ họng, nhất thời không nói nên lời.

Bởi vì vẻ mặt Từ Kiêu quá chân thật.

Hắn thậm chí có loại ảo giác như là Từ Kiêu thực sự giết người trước mặt hắn.

Tháng mười oi bức, mà hắn bỗng cảm thấy trên lưng đều là mồ hôi lạnh.

Từ Kiêu không nói gì, anh đặt người không khí xuống đất, sau đó ngồi bên cạnh "thi thể".

Cameraman yên lặng điều chỉnh góc độ, nhìn anh ngồi dưới đất, móc ra một chai rượu trắng nhỏ phồng lên trong túi quần của mình, nhấp một ngụm, đổ nốt phần còn lại lên người "người" kia và bản thân.

Đồng tử của cameraman đột nhiên co lại — —

Từ Kiêu, đốt bật lửa.

"Bốp bốp bốp bốp!"

Đạo diễn An ngồi ở giữa khẽ mỉm cười, vỗ tay phá tan sự im lặng của khán giả: "Được rồi."

Cameraman lúc này mới hoàn hồn, lại nhìn sang Từ Kiêu ở trung tâm, trông anh có chút buồn cười, trên đầu toàn mùi rượu trắng, thậm chí mùi rượu còn thoảng qua người hắn. Nhưng cameraman vẫn cảm thấy bội phục từ tận đáy lòng.

Kỹ năng diễn này, thật sự khiến hắn chấn động.

Từ Kiêu mỉm cười: "Cảm ơn đạo diễn."

"Cậu nghĩ thế nào mà lại mang rượu đến vậy," đạo diễn An cuối cùng cũng lộ ra vài phần hài lòng, "Ý tưởng này không tồi."

Từ Kiêu cười ha ha: "Vì ban đầu cháu định thử vai cảnh đầu tiên của Trần Phẫn."

Anh vừa nói xong, người của tổ đạo diễn đều bật cười.

Bảo sao, Trần Phẫn yêu rượu như mạng, cảnh đầu tiên, Trần Phẫn tình cờ gặp Hứa Lưu Hỏa trong lúc Hứa Lưu Hỏa đang chạy bộ vào buổi sáng, Hứa Lưu Hỏa thấy Trần Phẫn vừa chạy vừa uống rượu thì tốt bụng cầm đi chai rượu của hắn.

"Chạy xong rồi uống." Hứa Lưu Hỏa nói, "Hoặc là chạy xong tôi uống với anh, anh như vậy sẽ say đấy."

Kể từ đó, Trần Phẫn để mắt đến Hứa Lưu Hỏa.

Đạo diễn An thích thú nhìn anh: "Vì sao đột nhiên đổi ý?" Hắn hơi dừng lại rồi nói, "Phải biết rằng ngoại hình của cậu không hợp với Hứa Lưu Hỏa."

Thật vậy, ngoại hình tương đối tinh xảo của Từ Kiêu không phải là một lợi thế so với Hứa Lưu Hỏa có "ngoại hình trung đẳng" trong kịch bản.

Từ Kiêu dừng một chút, sau đó cười nói: "Cháu muốn thử thách bản thân." Đây là đáp án có quy củ, sẽ không khiến người ta bắt lỗi, nhưng lại không đủ chân thành. Từ Kiêu suy nghĩ một chút, bổ sung thêm: "Bởi vì về mặt tàn nhẫn, Hứa Lưu Hỏa có thể truyền cho mọi người rất nhiều cảm hứng."

"Ồ? Thật sao?" Đạo diễn An nói, "Cậu có nghĩ rằng Hứa Lưu Hỏa tàn nhẫn hơn Trần Phẫn không?"

"Vâng." Từ Hiểu gật đầu.

Đạo diễn An cười: "Như vậy a, cậu nói rất đúng." Hắn khép sổ ghi chép trước mặt lại, mỉm cười với Từ Kiêu, "Vậy là tốt rồi, cậu có thể đi."

Không phải thử vai hai cảnh sao? Từ Kiêu suýt nữa buột miệng thốt ra, nhưng nhìn đạo diễn An cười tủm tỉm, anh chỉ có thể bình tĩnh gật đầu, nói "Cảm ơn mọi người, vất vả rồi", và đi theo nhân viên ra ngoài.

Từ Kiêu vừa ra khỏi chỗ thử vai, đám fans đã lao ra và hét to, Từ Kiêu gần như phải được bảo vệ và Tiểu Trịnh che chở mới lên được xe.

Từ Kiêu ngồi ở ghế sau, vẫn còn có chút kinh ngạc: "Sáng nay lúc tôi tới, hình như cũng không khoa trương như vậy, fan của tôi sao nhiều như vậy?"

Tiểu Trịnh liếc nhìn kính chiếu hậu: "Kiêu ca, anh còn hỏi em nữa à?"

Từ Kiêu: "?? Anh làm sao?"

"Hóa ra anh cùng Nghiêm ảnh đế có quan hệ tốt như vậy!" Tiểu Trịnh cười tủm tỉm nói: "Nghiêm ảnh đế đã lâu không xuất hiện, lần này đặc biệt tới gặp anh, em xem trên Weibo, fans của Nghiêm ảnh đế đều rất phấn khích."

Từ Kiêu nghẹn họng, một lúc sau mới nói: "... Các cậu đều biết?"

Tiểu Trịnh lái xe gật đầu: "Vâng, đã lên hot search hết rồi mà."

Từ Kiêu: "………"

Từ Kiêu vội vàng mở điện thoại, mở Weibo, phát hiện mục thứ sáu trong hot search là mục của anh và Nghiêm Thành Du.

Từ Kiêu run rẩy bấm vào xem.

"Hức — —" Từ Kiêu há hốc miệng, nhìn chằm chằm vào bức ảnh chụp anh và Nghiêm Thành Du kề sát đầu nhau.

Tiểu Trịnh nghiêng đầu, nghi ngờ liếc qua kính chiếu hậu, "Kiêu ca? Anh sao vậy?"

Anh không sao, nhưng Trang ca của cậu có lẽ có sao đó. Từ Kiêu trả lời với một nụ cười khô khốc: "...Không sao đâu."

Chẳng trách lúc giữa trưa Trang Dục đột nhiên gọi tới, thì ra là vì chuyện này.

Nghĩ đến tối nay Trang Dục về, Từ Kiêu không khỏi nuốt nước miếng, trong lòng cảm thấy u ám.

Anh biết giải thích với Trang Dục thế nào bây giờ??