Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Có Được Con Của Bá Tổng

Chương 26




Sau khi thầm niệm “Thức khuya là kẻ thù của sắc đẹp” hàng chục lần trong đầu, Khúc Thiên Dao cuối cùng cũng ngoan ngoãn từ bỏ, cậu ngồi dậy khỏi giường, làm nóng người một lát rồi bắt đầu đứng tấn trong phòng…

Đây là thói quen còn giữ lại từ khi cậu tập võ, khi không ngủ được sẽ ra ngoài chạy vài vòng, khi cơ thể mệt mỏi là có thể nằm xuống và ngủ một giấc thật say, gặp phải tình huống không thể chạy bộ thì cậu cũng chỉ có thể đứng tấn như thế này.

Trong khi đang đứng tấn, trên tay cậu còn cầm theo kịch bản của “Thủ Thiên Tâm” để xem, khi đó Mẫn Hạo Phong quả thực có hỏi cậu là có muốn nhận kịch bản của nam chính hay không, nhưng so với nam chính thì Khúc Thiên Dao càng có hứng thú với nữ chính hơn, cơ hội hiếm có như vậy, cậu vẫn muốn thử một lần.

Chỉ là số lượng lời thoại khiến cậu hơi ảo não.

Nếu có thể, cậu muốn tránh giả giọng trong thời gian dài, giả giọng ngoài việc làm tổn thương đến dây thanh quản ra, còn có một nguyên nhân nữa chính là cậu sợ nếu dùng giọng giả lâu ngày sẽ không tìm lại được giọng nói thật của chính mình.

Đọc kịch bản một lúc, Khúc Thiên Dao cuối cùng đã cảm thấy có chút mệt mỏi, sau khi tắm rửa xong mới leo lên giường, mở điện thoại ra thì phát hiện tin nhắn của Mẫn Hạo Phong, đã gửi vào nửa tiếng trước.

Hắn thì thẳng thắn hơn, gửi tin đã trực tiếp hỏi Tịch Vũ Yên đã làm gì, sự nghi ngờ của hắn đối với Tịch Vũ Yên hiện rõ trong từng câu chữ, khiến Khúc Thiên Dao dở khóc dở cười, cậu gửi tin nhắn thoại giải thích đại khái xong liền đi ngủ.

Ngày hôm sau Khúc Thiên Dao thức dậy mới đọc được tin nhắn trả lời “Tôi biết rồi” của Mẫn Hạo Phong, cậu xem thời gian, đau đớn giãy giụa giữa việc đi ngủ lại và thức dậy, cuối cùng vẫn là đứng dậy, tắm rửa thay quần áo rồi đi ra ngoài ăn sáng.

Bữa sáng của khách sạn là tự phục vụ, cậu cầm bánh bao và một ly sữa đậu nành vừa ăn vừa đi về phía chỗ ngồi, khi đến nơi trong tay chỉ còn một cái ly rỗng.

Vốn dĩ cậu muốn đi quan sát bọn họ diễn, nhưng vừa đến nơi đã nghe thấy đạo diễn tức giận la hét, mà đối tượng đang bị quát không cần suy nghĩ cũng biết là ai, để tránh bị liên lụy, Khúc Thiên Dao không cần suy nghĩ liền đến phòng hóa trang.

Lương Gia Hứa ngồi bên cạnh với vẻ mặt mệt mỏi, Khúc Thiên Dao nhìn vậy thì bật cười rồi hỏi: “Sao thế, Lương Thị Đế của chúng ta đã gặp phải một cú sốc nào đó trong cuộc sống hay sao? Sao lại bày ra cái vẻ mặt như vậy.”

“Cũng gần như vậy đi.” Lương Gia Hứa thở dài, “Sáng nay chính là quay phần quan trọng nhất.”

“Tịch Vũ Yên?”

“Ừm.” Lương Gia Hứa đáp lời, “Sáng sớm đã bắt đầu quay, nhưng mới vừa nãy mới xong.”

“Thảm quá.” Khúc Thiên Dao đồng tình nói: “Vậy hôm nay chúng ta lại phải quay tới khuya rồi.”

“Vậy sao em không ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt.” Giọng nói yếu ớt của Trần Đan Mạn văng vẳng trên đỉnh đầu, làm Khúc Thiên Dao hết hồn: “Sao em lại một mình tới đây?”

“Đâu xa lắm đâu.” Khúc Thiên Dao nói: “Với lại không phải em đã nhắn cho chị rồi sao?”

“Chị đang liên lạc với công ty mà đại tiểu thư ơi!” Trần Đan Mạn gần như muốn quỳ xuống trước Khúc Thiên Dao, “Em có biết tối qua em rất nổi trên weibo rồi hay không!”

Khúc Thiên Dao gật đầu nói: “Em biết á, anh trai em có nói là sẽ xử lý ổn thỏa mà”

Trần Đan Mạn cảm thấy mình sắp tức chết rồi: “Vậy em cũng nên để tâm một chút đi chứ! Đêm qua rõ ràng là…”

“Chỉ là thủ đoạn để lăng xê mà thôi.” Khúc Thiên Dao nhàn nhã tiếp lời, “Ở đâu ra mà có nhiều người biết chuyện như vậy.”

“Em biết thì tốt.” Trần Đan Mạn nhíu nhíu mày, tầm mắt quét qua hướng Lương Gia Hứa, phát hiện hắn không còn ở đó nữa mới nói tiếp: “Chắc là bút tích của công ty Tịch Vũ Yên, không biết bên Lạc Trung đang làm cái quỷ gì, rõ ràng trước đây bên ấy sẽ không làm những việc này cho Tịch Vũ Yên.”

“Chắc là đổi hướng phát triển rồi đi.” Khúc Thiên Dao cụp mắt xuống, tuy nói lời này nhưng trong lòng vẫn có chút khó hiểu, Tịch Vũ Yên trước nay vẫn luôn coi thường những chuyện này, sao đột nhiên lại nghĩ đến trò này? Chẳng lẽ thật sự bị mình ảnh hưởng rồi sao?

Suy nghĩ này rất nhanh bị Khúc Thiên Dao bác bỏ, cậu không cảm thấy địa vị của mình trong quyển tiểu thuyết này lại cao như vậy, cậu chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân khác.

Còn về nguyên nhân là gì thì cậu vẫn chưa biết, cũng không có hứng thú với nó, dù sao đối với cậu cũng không có ảnh hưởng gì.

Trong lúc trang điểm, Khúc Thiên Dao lướt xem weibo một lúc, đúng như Khúc Thiên Tứ đã nói, bất kể là video hay hot search tối qua đều đã hoàn toàn biến mất, mặc dù bây giờ vẫn có người vẫn nhắc đến nhưng chỉ giống như một viên sỏi ném xuống biển lớn, chẳng bao lâu sẽ bị người đưa vào quên lãng.

Khúc Thiên Dao đọc xong, ném điện thoại của mình cho Tiểu Ngư, nhắm mắt lại thư giãn.

“Thiên Dao, đến phiên em rồi.”

Khi Khúc Thiên Dao sắp ngủ thiếp đi, cậu bị gọi đi mới ngáp một cái: “Em biết rồi.”

“Sắp tới giờ cơm rồi còn gọi người.”

Khúc Thiên Dao nhìn thoáng qua thời gian, cười nói: “Còn tới nửa tiếng nữa lận mà, cảnh quay này không dài, sẽ nhanh thôi.”

Sự thật đúng như Khúc Thiên Dao đã nói, cảnh này là cảnh giữa cậu và Lương Gia Hứa, việc quay phim hoàn thành rất nhanh, đạo diễn nhìn thời gian, diễn thêm hai cảnh nữa mới thả người đi.

Cậu vừa bước ra ngoài, Tiểu Ngư đã đưa nước tới: “Chị Dao vất vả rồi! Chị có muốn ăn gì không?”

“Ăn chứ.” Khúc Thiên Dao uống nước, ậm ờ trả lời: “Nếu không thì buổi chiều tôi sẽ mệt chết mất.”

“Hai ngày nữa là có thể trở về rồi!”

Tiểu Ngư mỉm cười cầm hộp cơm đưa cho Khúc Thiên Dao, Khúc Thiên Dao đáp lại một tiếng, cậu ăn vài miếng rau rồi gắp thịt, còn chưa cho vào miệng, mùi dầu mỡ khiến cậu đột nhiên buồn nôn, cậu ném hộp cơm đi, bịt miệng, lao tới gốc cây bên cạnh nôn mửa.

Các cơ trong cổ họng cậu co thắt đã nôn hết đồ ăn vừa ăn ra ngoài, ngay cả thức ăn khó tiêu vào buổi sáng cũng được tống ra khỏi dạ dày.

“Chị Dao! Chị không sao chứ!” Tiểu Ngư bị dọa, nhanh chóng đi tới vỗ lưng cậu, trong tay còn cầm một chai nước.

Khúc Thiên Dao nôn xong mới cảm thấy dễ chịu hơn, vẫy tay ra hiệu mình không sao, lấy nước, mở nắp và súc miệng.

“Thực sự không sao chứ?” Tiểu Ngư có chút lo lắng, “Nếu chị cảm thấy không thoải mái chi bằng…”

Khúc Thiên Dao lắc đầu nói: “Thật sự không có việc gì, còn hai ngày nữa là quay xong, không cần phiền phức như vậy.”

Tiểu Ngư sau đó đáp lại, Khúc Thiên Dao cũng không nói gì nữa, ngồi lại tiếp tục ăn phần của mình, cậu lựa thịt ra, chỉ ăn một ít rau.

Sau khi Trần Đan Mạn biết chuyện này, cô liên tục bắt Khúc Thiên Dao nghỉ ngơi, Khúc Thiên Dao vẫn đưa ra câu trả lời tương tự, nhưng xem xét đến những gì bác sĩ đã nói trước đó, cậu cũng hứa là sau khi trở về sẽ đi khám.

Khúc Thiên Tứ biết chuyện cũng gọi điện thoại đến, hắn còn vì chuyện này mà tức giận với Khúc Thiên Dao, trách cậu không chăm sóc tốt cho bản thân bla bla. Nghe vậy, Khúc Thiên Dao cảm thấy trong lòng ấm áp, đuôi lông mày cũng tràn đầy vui vẻ, cuối cùng Khúc Thiên Tứ nói là hắn đã hẹn gặp bác sĩ, bảo cậu sau khi trở về thì lập tức đi làm kiểm tra.

Sau khi cúp điện thoại, Khúc Thiên Dao mới nhớ tới… mình đi khám có thể sẽ bại lộ tình trạng cơ thể.

Khúc Thiên Dao suy nghĩ cả một ngày, cuối cùng quyết định mặc kệ, nếu bị lộ thì lộ đi, dù sao cậu xin lỗi là được rồi, về việc có được tha thứ hay không, đó cũng không phải là chuyện mà cậu có thể kiểm soát được.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Khúc Thiên Dao cảm thấy rất thoải mái, khi cảnh quay cuối cùng kết thúc, cậu đang thảo luận với đoàn phim về việc buổi tối đi ăn một bữa thật ngon để chúc mừng cậu đã sát thanh, kết quả đang nói giữa chừng, trước mắt cậu bỗng chốc tối đen, sau đó ngất đi, dọa người có mặt ở đó đều hết hồn.