Sở Ngọc và Thời Tranh đều chột dạ ăn ý không nói lại chuyện xảy ra trong phòng tắm, cùng nhau ăn trưa sớm, sau đó theo đề nghị của nhân viên định đi lặn.
Trước kia Sở Ngọc chưa từng đi lặn bao giờ, nhưng bơi lội rất lợi hại, học một lúc cũng nhanh chóng nắm được kỹ xảo lặn xuống nước. Thời Tranh rất giỏi phương diện này nên không cần huấn luyện viên, chỉ hai người họ bắt đầu cuộc hành trình dưới nước.
Chỉ là lặn một hồi dưới biển, Sở Ngọc phát hiện không giống như trong tưởng tượng của cậu.Một trong những thú vui tuyệt vời khi lặn xuống biển là ngắm nhìn cận cảnh những sinh vật kỳ lạ khác nhau dưới biển, nhưng chuyến đi lần này của họ lại không thấy được bao nhiêu sinh vật sống, phần lớn sinh vật đều vội vàng tránh cậu, chỉ có một số cá nhỏ tôm nhỏ và san hô không thể động đậy đứng yên, ngây ngốc cho bọn họ xem.
Lặn như vậy thật sự không có gì thú vị, Sở Ngọc không nhịn được nói với Thời Tranh: "Anh có thể khống chế bá vương... khụ, khí thế, đừng dọa sợ động vật có được không? Hoặc là để cho bọn nó ngoan ngoãn như sư tử con?
Thời Tranh: "... Hẳn là có thể."
Tiến độ anh khôi phục lại thân rồng tăng nhanh rất nhiều, vì vậy hơi thở khiến đám động vật này sợ hãi cũng mạnh hơn nhiều, lúc đầu Thời Tranh không có chú ý, bị Sở Ngọc nhắc nhở mới nhớ tới chuyện này, anh lặng lẽ thu liễm khí thế Rồng Quỷ rồi dứt khoát làm những con cá đó bơi tới trước mặt họ.
Dù Sở Ngọc đoán được nhưng thấy vậy vẫn không khỏi ngạc nhiên, hai mắt mở to: "Whao! Này là sức mạnh đặc biệt sao?! Sao mới có thể làm được?"
Thời Tranh nhớ tới sự kiện cái đuôi mạo hiểm, nghĩ vẫn tốt hơn là tiêm kim dự phòng cho Sở Ngọc, nói: "Này là trời sinh, động vật rất nhạy bén không dám xúc phạm người mạnh hơn bọn nó nên sẽ chủ động tránh hoặc thành thật ngoan ngoãn."
Thật sự là khí Bá Vương... Sở Ngọc nghe vậy thầm nghĩ. Nhưng không phải đây là bàn tay vàng nhân vật chính mới có sao, hơn nữa còn là mang dị năng, quyển tiểu thuyết này vốn là một quyển cẩu huyết đô thị, nhân vật cha nuôi phản diện Thời Tranh cũng không nên có loại năng lực không khoa học này mới đúng nha.
Biết Thời Tranh có thể khống chế, Sở Ngọc vui vẻ theo sát mấy bạn nhỏ đáng yêu dưới biển chơi. Ngoài các loại cá tôm đủ màu sắc, điều làm Sở Ngọc vui nhất chính là họ còn gặp một đàn cá voi
sát thủ.
Cá voi sát thủ là kẻ săn mồi hàng đầu trong đại dương với sức chiến đấu vô cùng lớn, nhưng lại có cái đầu tròn trịa mập mạp đáng yêu, hai màu đen trắng như mặc áo đuôi tôm, tiếng kêu to rất dễ thương.
Hơn nữa không chỉ người thấy cá voi sát thủ đáng yêu, cá voi sát thủ hình như cũng thấy loài người là sinh vật vô cùng đáng yêu, lúc gặp người thường sẽ tổ chức thành đàn để thu hút, đuổi theo tàu thuyền, phun nước lên con người, lúc nghịch ngợm còn vờ làm cá mập dọa người, chơi đùa đủ loại với thú hai chân.
Một đàn mười con cá voi sát thủ không bị Thời Tranh dọa chạy, trong đó còn có mấy con hoạt bát quả quyết tới trước mặt thú hai chân Sở Ngọc, gần tới mức Sở Ngọc có thể vươn tay sờ lên.
Mấy con cá voi sát thủ chúa tể đại dương tới bán manh quả thực còn khiến người ta khó chống đỡ hơn sư tử con, Sở Ngọc nhất thời trầm mê hút cá voi sát thủ không thể kiềm chế.
Ban đầu Thời Tranh thấy Sở Ngọc vui vẻ, tâm trạng rất tốt còn cố ý kêu mấy con cá voi sát thủ lạnh lùng khác tới bán manh cho Sở Ngọc. Nhưng mắt thấy hơn mười phút trôi qua Sở Ngọc vẫn chơi với mấy con cá mập mạp này tới quên cả trời đất, cơ hồ vứt anh qua một bên...
Thời Tranh: "..."
Sở Ngọc nhìn mấy con cá lớn đen trắng đáng yêu đều rất cẩn thận tránh cho không cẩn thận tổn thương tới cậu, vì thể định liều xoa một phen. Ai ngờ lúc vươn tay ra thì con cá voi sát thủ vốn vô cùng phối hợp chơi với cậu linh hoạt trốn đi, không cho cậu sờ tới. Sau đó mấy con cá khác như nhớ tới mình còn có việc vậy, lục tục bơi đi, mấy con trước mặt Sở Ngọc cũng nhanh chóng vẫy vẫy đuôi với cậu rồi vội vội vàng vàng bơi theo luôn.
Sở Ngọc ngẩn người một hồi mới hoàn hồn từ chuyện được một đàn cá voi vây quanh tới chỉ còn một mình, không khỏi nghi ngờ nhìn về phía Thời Tranh.
Thoạt nhìn Thời Tranh vô cùng bình tĩnh, đàn cá voi sát thủ bơi đi hết lập tức gọi tới một đàn cá hề rực rỡ cho Sở Ngọc chơi, như không phát hiện có gì đó sai sai.
Sở Ngọc: "......" Thôi, coi như mấy con cá béo đó thực sự có chuyện.
Hai người lại chơi trong chốc lát rồi lên bờ trước khi trời tối. Sở Ngọc đi xem sư tử con lại phát hiện Thời Tranh căng mặt dọa hai con sư tử sợ hãi, trong lòng liền buồn cười.
Rõ ràng là một người rất lợi hại, sao lại cả dấm động vật nhỏ cũng ăn say sưa?
Sở Ngọc nghĩ, quên đi, cũng không thể để bình dấm anh đổ được, tối nay cho thêm nhiều ngon ngọt đi.
Sở Ngọc cũng không biết trong khoảng thời cậu chơi vui vẻ trên đảo, có rất nhiều người muốn tìm cậu nhưng đều không có thu hoạch gì.
Đầu tiên chính là Sở Vinh, cha của chủ nhân cơ thể.
Là lúc Sở Ngọc trở về đổi tên rồi xung đột với bà nội Vương Xuân Kiều của chủ cũ. Lúc đó Vương Xuân Kiều không dám làm gì Sở Ngọc, nhưng quay đầu đã bắt đầu mắng chửi Sở Ngọc, nói cậu sai. Sở Vinh thân là cha đương nhiên bị Vương Xuân Kiều chửi lên tới đầu, bị mắng cho một trận.
"Thằng hai, cái thứ nghiệt chủng mày sinh ra thật sự là nghịch trời! Kêu đánh kêu gϊếŧ bà nội nó, còn nói sau này một đồng cũng không đem về, quả thực không để tao và ông nội nó, thằng cha như mày vào mắt! Nhà chúng ta trăm cay ngàn đắng nuôi ra một sinh viên đại học, kết quả lại là thứ vong ân bội nghĩa, không hổ là thứ con đ* Lưu Diễm kia sinh ra!" Vương Xuân Kiều chửi Sở Vinh một tràn trong điện thoại: "Trước đó để Lưu Diễm chạy thì thôi, hiện tại mày là cha mà cũng không biết quản cái đứa nghiệt chủng Sở Ngọc hả?"
Sở Vinh không quá tin tưởng đứa con trai đó của mình có gan lớn như vậy, nhưng bị Vương Xuân Kiều mắng như vậy cũng không nhịn được mà nổi lửa, chỉ là lửa này không dám phun trên đầu Vương Xuân Kiều đang mắng gã mà là dồn hết lên đầu "đầu sỏ gây tội" Sở Ngọc.
Đáp ứng xong chuyện sẽ dạy dỗ Sở Ngọc với Vương Xuân Kiều, khiến cậu sau này không dám nói với người lớn trong nhà như thế nữa, sau vẫn tiếp tục thành thành thật thật giao tiền cho người nhà, Sở Vinh dồn một bụng tức muốn phun lên đầu thằng con trai yếu đuối kia của mình.
Gã gọi điện cho Sở Ngọc nhưng ai ngờ được gọi thế nào cũng không được.
Lúc này Sở Vinh mới tin lời Vương Xuân Kiều nói, đứa con trai này của gã xem ra giờ rất lớn gan, ngay cả điện thoại cha nó mà nó cũng dám không nhận!
Sở Vinh nghe thanh âm báo bận vang liên tục trong điện thoại không nhịn được mà thở hổn hển, hận không thể lập tức đi tìm Sở Ngọc rồi đánh một trận. Nhưng nhà máy nhỏ này vốn xem ở nhân tình người ta mới cho người què như gã làm, lúc này mới nghỉ xong, Sở Vinh cũng ngượng ngùng xin nghỉ thêm, cũng không thể nào chạy mấy trăm km đi dạy dỗ con trai, nhất thời chỉ có thể một mình giận.
Vương Xuân Kiều còn hỏi gã đã dạy dỗ Sở Ngọc lại cho tốt chưa, Sở Vinh nơi nào chịu nói thật, hiện tại gã chỉ có thể ở lúc đè ép con trai mới có thể hiện ra quyền uy không còn nhiều lắm của mình, như thế nào sẽ cho người khác biết có thể Sở Ngọc đã bắt đầu thoát khỏi khống chế của gã.
"...... Không có việc gì, nó nào dám không nghe con nói, những gì mẹ nói cũng hơi khoa trương, nó không có gan lớn như vậy, tiền sau này kiếm được đều sẽ hiếu thuận cho mọi người..."
Sở Vinh vừa dùng lý do Sở Ngọc đã nghe lời miễn cưỡng thoái thác với nhóm người Vương Xuân Kiều, vừa quyết định nếu không thể liên hệ được Sở Ngọc thì lần sau được nghỉ tự mình tới Hải Thành tìm người.
Trừ bỏ Sở Vinh, Du Hi là bạn cùng phòng của chủ cũ cũng muốn tìm Sở Ngọc gây chuyện nhưng không tìm được.
Sau khi lần đầu tìm người dạy dỗ Sở Ngọc thất bại, Du Hi coi như cũng nhận được kinh nghiệm từ trận nháo đó, không dùng ảnh trước kia không rõ gương mặt của chủ cũ nửa mà lấy ảnh chụp gương mặt mới của Sở Ngọc.
Đáng tiếc lần này vẫn không thành công, mấy người đó ngồi xổm mấy ngày cũng không chờ được Sở Ngọc về trường, thời gian dài người ta cũng phiền, trả đơn hàng lại cho Du Hi.
Du Hi không trút được lửa giận mà còn nghẹn thêm một bụng lửa, hắn càng hận Sở Ngọc tới nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được mà trút giận lên bàn và giường đệm của Sở Ngọc, trút giận trút giận lại nghĩ ra cách mới dạy dỗ cậu.
Chỉ là Sở Ngọc tạm thời còn chưa biết hai người trong hiện thực này đang muốn kiếm chuyện với mình, trước mắt cậu biết mình gặp chuyện ở trên mạng.