Rồng Quỷ là một bộ tộc hết sức đặc thù trong tộc rồng, bởi vì bọn họ không chỉ có thân thể mạnh mẽ mà còn có năng lực linh hồn đặc thù, có thể cảm nhận được bạn đời mệnh trung chú định của mình.
Một khi gặp được người mệnh trung chú định, tộc Rồng Quỷ không chỉ tim có cảm giác, khả năng lớn là trực tiếp vừa thấy đã yêu đối phương, vảy trên trán bản thể cũng sẽ đổi màu. Mà sau khi kết hợp với bạn đời mệnh trung chú định, toàn thân vảy Rồng Quỷ đều sẽ dần đổi màu, sau đó tiến hành đổi vảy, lớp vảy mới sẽ trở về màu sắc ban đầu.
Đối với một con rồng mà nói thì mỗi lần đổi vảy là một lần phát triển nhảy vọt, theo lý mà nói thì rồng đã thành niên sẽ không thay vảy, nhưng tộc Rồng Quỷ có thể thông qua kết hợp với người trong định mệnh, sau khi trưởng thành thay vảy một lần, hơn nữa hiệu quả còn lợi hại hơn kỳ trưởng thành đổi vảy bình thường nhiều, là sự tăng sức mạnh to lớn đối với Rồng Quỷ.
Nói cách khác, nếu Sở Ngọc chính là người định mệnh của Thời Tranh, vậy thì gần đây vì sao tiến độ khôi phục của Thời Tranh đột nhiên tăng nhanh cũng dễ hiểu.
Người trong định mệnh của tộc Rồng Quỷ là tồn tại phi thường đặc biệt, nghe đâu họ chính là hậu duệ tộc Yên từng cộng sinh với tồng Rồng Quỷ. Sau khi Thời Tranh xuyên tới đây vốn còn tưởng mình sẽ không gặp được người định mệnh có huyết mạch tộc Yên, hơn nữa anh lại không thể biến về thân rồng nên không thể phán đoán qua màu sắc vảy trên trán, vì vậy khi gặp được Sở Ngọc rồi rung động, Thời Tranh rất thấp thỏm, lo lắng mình sẽ nhận sai người.
Xuất phát từ lo âu, ngay từ đầu Thời Tranh muốn khắc chế phần rung động này, nhưng ai ngờ Sở Ngọc bị bỏ thuốc, mới vừa gặp mặt đã nhiệt tình khiến anh không thể chống đỡ nỗi, hơn nữa bản thân Thời Tranh cũng không nhịn được có ý tưởng không an phận, sau cùng rốt cuộc không kiềm chế được nữa.
Cũng may sau đó Thời Tranh phát hiện phản ứng lúc mình đối với Sở Ngọc y như lúc gặp người định mệnh, vô cùng bực bội khi đối phương rời đi sau khi hai người kết hợp, rồi lập tức tim đập rộn ràng khi gặp lại Sở Ngọc, còn vô cùng muốn biến về thành rồng rồi mang Sở Ngọc bay bay trên trời.
Thời Tranh vô cùng kinh hỉ khi mình xuyên tới một thế giới khác vẫn có thể tìm được người trong định mệnh của mình,, hơn nữa anh có thể sớm khôi phục thân rồng nhờ Sở Ngọc, thấy thế nào cũng đều là anh kiếm lớn.
Chỉ là không biết nên thẳng thắng chuyện mình là rồng với đối phương như thế nào...
Thời Tranh nhớ lại biểu hiện bất mãn của Sở Ngọc khi anh cố gắng giấu diếm, cảm thấy một chút cũng không ổn...
Hơn nữa hiện tại có một vấn đề rất lớn là... Dù anh có muốn gạt nhưng cái đuôi không thu được làm sao đây?
....
Sở Ngọc ngủ tới trưa hôm sau mới tỉnh, may mắn eo lưng không đau lắm, cảm giác còn rất thoải mái sạch sẽ.
Sở Ngọc ngạc nhiên, thầm nói lẽ nào tố chất cơ thể này tăng nhanh như vậy sao? Lẽ nào thiên phú tập võ của chủ cũ còn cao hơn cậu?
Nếu là như vậy thì tốt, Sở Ngọc vừa nghĩ vừa chuẩn bị ngồi dậy đi rửa mặt, lại phát hiện Thời Tranh đang chiếm nhà tắm.
"Anh đang định tắm sao? Hay tắm xong rồi?" Sở Ngọc hỏi.
"... Giờ chuẩn bị tắm." Thời Tranh trầm giọng nói: "Phòng kế bên cũng có phòng tắm, em có thể qua đó dùng trước."
"A, được." Sở Ngọc không nghi ngờ anh, cậu đi qua phòng kế bên.
Thời Tranh ở trong phòng tắm cả đêm vẫn chưa thu được cái đuôi hoàn toàn mất hết vẻ lạnh lùng nghiêm nghị bình tĩnh trước đó, mặt mày ủ dột nhìn cái đuôi không nghe lời mình.
Thời Tranh vừa cau mày cố gắng nghĩ cách thu hồi cái đuôi về, vừa xả nước vờ như đang tắm, lo lắng Sở Ngọc phát hiện manh mối.
Sở Ngọc không chú ý Thời Tranh bất thường, cậu đang bị sự thay đổi trên người mình hấp dẫn sự chú ý. Cậu kinh ngạc nhìn làn da rõ ràng trắng trắng mềm mềm hơn lúc mới xuyên tới.
Rõ ràng mấy ngày nay cậu vội vàng vẽ tranh kiếm tiền, cũng không dồn bao nhiêu tinh lực hay thời gian cho luyện võ và dưỡng da, còn ăn không ít đồ ăn không lành mạnh, sao hiện tại lại cảm thấy không chỉ tố chất cơ thể tăng cao hơn trước đó, ngay cả làn da cũng được cải thiện tốt hơn nhiều?
Lẽ nào khí hậu thế giới này đặc biệt dưỡng người? Vậy sao trước kia chủ cũ làm cơ thể kém như vậy chứ.
Sở Ngọc vô cùng nghi ngờ, chỉ là đối với cậu mà nói đây là chuyện tốt, vứt đi lòng tràn đầy nghi ngờ, cậu vẫn là vô cùng kinh hỉ.
Nhìn giá trị nhan sắc gương mặt mình tăng lên, Sở Ngọc quay về tìm Thời Tranh với tâm trạng vui vẻ, chuẩn bị nghe đối phương thành thật khen cậu mấy câu.
"Hử? Anh còn chưa tắm xong sao?" Thấy Thời Tranh còn chưa đi ra, Sở Ngọc kỳ quái gõ cửa phòng tắm.
"..." Thời Tranh buồn bực nói: "Sắp xong rồi..."
Anh nhìn cái đuôi đen ngâm nước tới phát sáng, cố gắng nghĩ nên kiếm cớ để Sở Ngọc rời đi trước hay trực tiếp thẳng thắn.
Hay trước tiên nghĩ cách để Sở Ngọc rời khỏi đi, dù sao trong mắt đối phương mình vẫn chỉ là người sống thử theo thỏa thuận, trực tiếp ngả bài e rằng không có kết quả gì tốt, người bình thường của thế giới này sao có thể không sợ một con quái vật đuôi dài còn nguyện ý ở chung một chỗ chứ.
Nghĩ tới dáng vẻ sợ hãi và ác cảm của Sở Ngọc sau khi biết được thân phận thật sự của mình, Thời Tranh liền buồn bực phiền não, đuôi vô thức hất mạnh mấy cái, "ba" một tiếng xuất hiện vết nứt không nhỏ trên bồn rửa tay, thuận tiện hất đổ đồ trên đó. Chai chai lọ lọ ở trên rơi bộp bộp xuống sàn, vô cùng ồn ào.
Thời Tranh: "..."
Sở Ngọc nghe thấy tiếng động rốt cuộc nghi ngờ hỏi: "Thời Tranh, anh làm sao vậy? Có sao không?"
Thời Tranh: "... Không có sao."
Sở Ngọc: "Không thể mở cửa ra sao?" Cũng không phải họ chưa từng thấy thân thể của đối phương, tắm mà thôi, có cần thiết phải khóa trái cửa kín vậy không?
Thời Tranh không có cách nào chỉ có thể quấn khăn tắm giấu đuôi bên trong, mở cửa ra vờ như không có chuyện gì.
Sở Ngọc quan sát anh một hồi. Ừ, thoạt nhìn không có chuyện gì, trên người cũng không có chỗ nào không đúng, cơ ngực cơ bụng vẫn đẹp mắt như vậy, chính là...
Chú ý khăn tắm vô cùng dài vô cùng rộng trên người Thời Tranh, Sở Ngọc híp mắt. Tuy khăn tắm che hết nửa người dưới anh, nhưng Sở Ngọc nhạy bén vẫn cảm thấy có chỗ không hài hòa.
Chỉ là nếu Thời Tranh đã bao bọc kín kẽ như vậy hiển nhiên là không muốn cho cậu biết, Sở Ngọc không trực tiếp hỏi mà quay đầu nhìn đống hỗn độn trên sàn: "... Sao lại vậy?"Thời Tranh: "... Tôi bất cẩn làm đổ."
"Còn kia?" Sở Ngọc nhìn vết nứt rõ ràng trên bồn rửa tay, sắc mặt phức tạp: "Này cũng là anh đập sao?"
Bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch cứng rắn như vậy, phải mất bao nhiêu sức lực mới có thể làm như vậy? Đây cũng không phải là chuyện không cẩn thận có thể làm ra mà cứ như tức giận mất khống chế.
Nghĩ đến Thời Tranh tận lực che che giấu giấu nửa người dưới, Sở Ngọc có một cái phỏng đoán không tốt lắm...
"... Không phải, là cái kệ đập lên." Thời Tranh biết rõ sức lực này đối phương người thường mà nói là rất khoa trương, chỉ có thể kiếm cớ nói: "Chắc là chất lượng cái bồn rửa tay đó không tốt."
Sở Ngọc: "Ừm... Có cần tôi giúp thu dọn mấy món trên sàn không?"
Thấy Sở Ngọc không hỏi, Thời Tranh thả lỏng, ở trong lòng khen ngợi cậu thiện giải nhân ýi: "Không cần, tôi tắm xong sẽ kêu người tới dọn."
"Vậy anh tắm nhanh lên, cũng cẩn thận hơn chút, tôi đi ra ngoài trước."
Sở Ngọc nói xong thấy Thời tranh thở phào nhẹ nhõm, cậu vờ đi ra ngoài như không biết gì, sau đó ngay lúc lướt qua Thời Tranh nhanh chóng ra tay kéo khăn tắm của anh.
Thời Tranh lập tức cứng đờ.
Anh hoàn toàn không ngờ tới Sở Ngọc có thân thủ như vậy, càng không ngờ tới cậu có thể kéo khăn mình... Đổi thành người khác thì dù động tác có nhanh như Sở Ngọc thì hơn phân nữa cũng bị Thời Tranh chặn lại nửa đường. Cũng là bởi vì trong xương anh thiếu phòng bị với người định mệnh như Sở Ngọc làm cho đối phương thành công.
Không khí trong phổi Thời Tranh như bị rút hết, đại não suýt chết, anh chỉ có thể nhìn chằm chằm phản ứng của Sở Ngọc, trái tim nhảy lên cổ họng.
Xong! Sở Ngọc thấy đuôi mình rồi!
Sở Ngọc còn nhạy bén lợi hại hơn trong tưởng tượng của anh, lần này đã bị đối phương nhìn thấy rồi cũng không còn biện pháp lừa gạt nữa. Nếu Sở Ngọc biết anh không phải là người, có khi nào trực tiếp đá anh, thậm chí coi anh là quái vật kêu đánh kêu gϊếŧ?
Trong lòng Thời Tranh vô cùng loạn, không nhịn được não bổ đủ loại số phận thê lương sau này của mình.
Nhưng...
Chính là...
Sao cảm thấy tầm mắt Sở Ngọc không đúng lắm?
Thời Tranh nhìn theo tầm nhìn của Sở Ngọc, anh luôn cảm thấy Sở Ngọc không nhìn cái đuôi phía sau mà là rồng nhỏ của anh...
Sở Ngọc nhìn chằm chằm Thời Tranh một hồi mới phát hiện hình như mình đã đoán sai rồi, nhìn tới nhìn lui chỗ đó của đối phương cũng không có vấn đề gì, hơn nữa khi cậu nhìn còn có xu
hướng ngẩng đầu lên...
Nháo một hồi Sở Ngọc lúng túng ho khan mấy tiếng, không tiếp tục nhìn chằm chằm đối phương nữa, nói: "Xin lỗi, tôi bất cẩn kéo khăn tắm của anh xuống rồi. Chỉ là chúng ta cũng đã làm nhiều lần rồi, nhìn một hồi hẳn anh không phiền đúng không?"
Thời Tranh: "... Không phiền."
"Vậy là tốt rồi." Sở Ngọc cười cười, lần này thực sự đi ra ngoài, còn đóng cửa lại giúp Thời Tranh.
Để lại Thời Tranh đứng đó mờ mịt, trong lòng ký quái: Em ấy không thấy đuôi của mình sao?
Thời Tranh quay đầu lại nhìn mới ngạc nhiên phát hiện không biết đuôi anh đã thu về từ lúc nào rồi!
Thực sự là cảm tạ trời đất!
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Tranh: Thật nguy hiểm...
Sở Ngọc: Hơi xấu hổ...