Kỷ Tịch nằm ghé vào trong lòng hắn, dùng ngón tay thon dài vẽ loạn trước ngực hắn, thân thể với những đường cong hoàn mỹ đang trước mắt hắn mà đong đưa qua lại khiêu khích.
Cố Tử An một bên hưởng thụ cảm giác tê dại từ xương sống truyền đến, một bên lại có ý kháng cự mà đẩy cậu ra.
"Anh Cố, bây giờ anh còn không muốn làm em sao?" – Kỷ Tịch hờn dỗi nói.
Đuôi mắt cậu ửng đỏ, ánh mắt mê ly, môi khẽ nhếch lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi mềm mại như ẩn như hiện, bày ra bộ dạng vô tội lại tràn ngập quyến rũ gợi tình.
Chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến cho cả người Cố Tử An cứng đờ không thể động đậy, hắn giống bị người này hạ định thân chú(*), mặc cho động tác dưới thân của tiểu yêu tinh kia ngày càng mạnh bạo.
[ (*) Định thân chú: câu chú làm người bất động không thể di chuyển, tương tự điểm huyệt thời cổ đại.
]
"A!" – Hắn ngẩng cổ lên gầm nhẹ một tiếng, ngay sau đó......!Liền bừng tỉnh.
Cảm giác được thứ trên người dính nhớp ẩm ướt, Cố Tử An thấp giọng mắng một câu, nâng cổ tay nhìn đồng hồ, cũng đã gần 5 giờ sáng.
Hắn xốc chăn nhanh chóng đứng dậy đi đến phòng tắm, cởi quần lót đã bẩn kia ném vào thùng rác, mở vòi sen bắt đầu tắm qua một trận.
Tối hôm qua trước khi lên giường Cố Tử An không uống thuốc ngủ, bởi vì hắn nghĩ chuyến công tác này có Kỷ Tịch đi cùng, đương nhiên hắn chủ quan không mang theo thứ thuốc kia bên người.
Trằn trọc đến gần rạng sáng, thật vất vả mới mơ màng ngủ được một chút, vậy mà mẹ nó lại là giấc ngủ ngắn ngủi mang theo mộng xuân khó nói này.
Cố Tử An oán hận nghĩ, tiểu yêu tinh kia chọc người xong liền chạy, đã không có mắt không thèm ngủ cùng hắn, còn không buông tha mà mò vào tận trong mộng để giày vò mình.
Đợi lát nữa nếu Kỷ Tịch biểu hiện tốt thì không sao, còn muốn an ổn ngủ đến 7 giờ mới qua đây, xem mình xử cậu ta thế nào.
Rửa mặt xong, mặc quần áo chỉnh tề, Cố Tử An xem thời gian mới chỉ 5 giờ 40 phút, cách thời gian Kỷ Tịch gọi hắn dậy còn 1 giờ 20 phút nữa.
Phòng khách không có bất kì động tĩnh gì.
Hắn xem qua một chút thông tin kinh tế tài chính sáng sớm, lại lần nữa nhìn đồng hồ, vừa đúng 6 giờ.
Hắn tức giận đứng lên, thầm nghĩ làm gì có đạo lý ông chủ thì dậy rồi mà trợ lý còn ấm êm trong phòng ngủ quên trời đất như vậy.
Cố Tử An từ phòng ngủ chính đi ra ngoài, nổi giận đùng đùng mà mở cửa phòng ngủ phụ ra, đập vào mắt đã thấy tiểu yêu tinh nào đó để trần thân trên nằm trên giường, hai chân kẹp chăn, nghiêng người đưa lưng về phía hắn ngủ ngon lành.
Hắn nhìn chằm chằm vào tấm lưng trắng nõn cứng cỏi của người này, đường cong hoàn mỹ kéo dài từ eo nhỏ đến phần mông cong cong, hai chân thon dài thẳng tắp, những cảnh mộng xuân vừa rồi lại lần nữa hiện lên rõ ràng trong đầu hắn.
Đời trước hăn không tiền không quyền không thế, căn bản còn chưa kịp nếm thử tư vị tình yêu tình dục đã uất nghẹn bỏ mình.
Sống lại một đời, hắn càng điên cuồng đem toàn bộ thời gian và sức lực đặt vào sự nghiệp và báo thù, đối với những oanh oanh yến yến bên người không có chút hứng thú nào.
Ngày thường luôn khắc chế ra lối sống thanh tâm quả dục, giải quyết như cầu sinh lý cũng một tháng mới tự động tay một lần, mỗi lần cũng đều qua loa cho xong chuyện, chưa nói tới có cảm thấy thoải mái hay không.
Tối hôm qua tiểu yêu tinh này chui vào trong mộng quấy nhiễu hắn, nhưng lại khiến hắn thực sự cảm nhận được lạc thú trong chuyện này.
Hắn không dám tưởng tượng nếu người này thực sự nằm dưới thân mình, sẽ là tư vị mỹ diệu ngây ngất đến nhường nào.
Cố Tử An dùng đôi mắt như bắn ra tia lửa từng chút từng chút quét qua cơ thể kia, hắn đi đến mép giường, cơn giận vừa rồi vẫn còn sót lại chút ít, cảm thấy bản thân gần đây đúng là quá mức dung túng cho tiểu yêu tinh này rồi, quyết định trừng phạt thật nặng cậu ta một phen.
Hắn quét mắt đến tủ đầu giường, cầm lấy đồng hồ báo thức gõ gõ xuống mặt tủ một trận.
Kỷ Tịch trong lúc ngủ mơ hồ nghe được tiếng động ồn ào, cậu trở mình, khuôn mặt cọ cọ lên gối đầu mềm mại, nhăn mũi như để tỏ ý bất mãn khi bị quấy rầy, còn phát ra tiếng hừ nhẹ như mèo nhỏ khó tính vậy.
Cái tên hay ghẹo người này bây giờ đang nằm ngoan ngoãn ngủ cùng với âm thanh ngọt nị hờn dỗi này, tất cả đều cào cho lòng Cố Tử An ngứa ngáy khó nhịn.
Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, quyết định trước tạm thời cho cậu ta một con ngựa, tha nốt lần này thôi.
—
Ngồi trên sô pha trong phòng khách, Cố Tử An gọi điện cho thư ký Lý, dùng giọng điệu lạnh nhạt chất vấn: "Mấy giờ rồi? Nghĩ mình đang đi nghỉ phép sao?"
Chỉ sau ba phút, ba bí thư một thư ký nơm nớp lo sợ mà đứng trong phòng nghỉ VIP của Cố tổng.
Bốn người cung kính cẩn thận đứng xếp thành hàng lối ngay thẳng nhìn Cố tổng của họ mang vẻ mặt sát khí ngồi trên sô pha, ai cũng không dám mở miệng.
Cố Tử An cầm một tờ báo kinh tế tài chính địa phương: "Bí thư Trương, phương án của hạng mục lần này chuẩn bị đến đâu rồi?"
Bí thư Trương bị điểm danh cả người run lên, ngày hôm qua anh mới nhận được thông báo về chuyến công tác lần này, lúc ấy trợ lý Kỷ quả thật có nói Cố tổng rất vội, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm trước đây của bí thư Trương, dù có vội đi nữa nhưng vẫn có đến hai ngày để chuẩn bị.
Bây giờ mới chỉ qua một đêm, cái phương án gì đó một nửa anh còn chưa làm xong nữa.
Giọng nói của anh cũng run lên: "Cố......!Cố tổng, phương án của hạng mục lần này......!chưa......chưa chuẩn bị xong..."
Làm bí thư bên người Cố tổng đương nhiên tiền lương nhận được cực kì cao, nhưng cũng vì vậy mà yêu cầu đối với đội ngũ bí thư cũng vô cùng khắc nghiệt.
Nghe nói trước đây có hai bí thư phạm phải sai lầm rất nhỏ cũng bị Cố tổng đem ra xử trảm rồi.
Bí thư Trương sợ hãi lo lắng chuyện này sẽ dẫm vào vết xe đổ của đàn anh đi trước, còn tiền phụ cấp công tác sao, mơ tưởng hão huyền quá.
Anh vừa mới tậu được một ngôi biệt thự nhỏ, vẫn còn khoản vay ngân hàng chưa trả hết, còn tiền dưỡng cho cái thai song sinh của người vợ đã nghỉ việc ở nhà.
Nếu Cố tổng thực sự đuổi việc anh, chẳng phải một nhà bốn người bọn họ sẽ uống gió Tây Bắc sao(*).
[ (*) uống gió Tây Bắc: nghĩa bóng nói về cuộc sống vô cùng khó khăn phải uống gió ăn cát, không có tiền trang trải cuộc sống.
]
Cố Tử An ngẩng đầu dời mắt khỏi trang báo, ánh nhìn lạnh lẽo như hóa thành thực thể bắn về phía bí thư: "Thật sự muốn nghỉ phép như vậy?"
Bí thư Trương không dám trực tiếp nhìn vào mắt hắn, vậy mà lại bị Cố Tử An nhìn chằm chằm đến lạnh sống lưng.
Nghe được hai chữ "nghỉ phép" này, trong lòng anh như tro tàn, kết cục chắc chắn sẽ phải cuốn gói dọn đi, hoàn toàn xong đời rồi.
Cố Tử An không nhìn trên người bí thư lâu lắm đã dời mắt: "Bí thư Ngô, đem bảng đánh giá kết quả khảo sát hạng mục nguồn năng lượng mới của công ty cho tôi xem."
Bí thư Ngô lúc này đã nghĩ rằng bốn người bọn họ tối qua ra ngoài uống rượu ngâm suối chơi đến nửa đêm đã bị Cố tổng phát hiện, mà trước đến nay ngài ấy luôn ưu tiên công việc lên hàng đầu, các bí thư lần này việc chưa làm xong đã ra ngoài chơi bời một trận, quả thật đã phạm vào điều tối kỵ của Cố tổng.
Trán anh ta túa ra mồ hôi lạnh: "Cố......!Cố tổng, còn...còn một phần đánh giá chưa......chưa làm xong..."
Lông mày Cố Tử An hơi nhướn lên, đem tờ báo đặt trên bàn trà: "Bí thư Lưu, thân là một bí thư vậy điều kiêng kị nhất là gì?"
Tuy rằng giọng điệu hắn không chút để ý, nhưng vì hằng năm đều dùng tư thái lãnh đạo uy nghiêm trấn áp, vô hình trung khiến cho các bí thư cảm nhận loại áp bách không giận tự uy khét tiếng kia.
Trong nhà ấm áp như mùa xuân, nhưng không khí lại lạnh đến mức muốn đóng băng mọi thứ, các bí thư giờ phút này như đang bị loại áp suất thấp chèn ép làm cho hít thở không thông.
Bí thư Lý tuy chưa bị điểm danh đến, nhưng chờ đợi thế này còn khiến người bị dày vò như lăng trì, cảm giác càng tệ hơn.
Bí thư Lưu trong lòng cả kinh, chẳng lẽ vừa rồi ra cửa vội vàng quá nên quần áo lộn xộn chỗ nào sao, sao lại bị điểm mặt gọi tên thế này?
Cố tổng ghét nhất người nào quần áo không chỉnh tề mà xuất hiện trước mặt hắn, bí thư Lưu theo tâm mắt hắn mà run rẩy dùng tay chỉnh lại cà vạt ngay ngắn, lắp bắp trả lời: "Cố tổng, tôi......"
"Anh Cố, em còn chưa gọi mà anh đã dậy rồi, hôm nay có buổi họp sớm đúng không? Sao bây giờ, tài liệu buổi họp còn chưa chuẩn bị xong nữa." – Kỷ Tịch trên người mặc áo sơ mi dáng dài, hai cúc áo trên cùng cũng không cài, lộ ra lồng ngực trắng mịn, tóc hơi rối, vẻ mặt rõ ràng còn đang buồn ngủ.
Cậu hoàn toàn không nhìn thấy có bốn người đang đứng ngay cạnh cửa, liền đi đến bổ nhào lên người Cố Tử An ngồi trên sô pha.
Bốn vị bí thư đều bị dọa đến hít một hơi lạnh, thân là trợ lý riêng của Cố tổng, ngủ đến giờ mới dậy thì không nói, vây mà tài liệu nội dung buổi họp còn chưa làm, còn quần áo không nghiêm chỉnh mà xuất hiện trước mặt Cố tổng, này là ngại mình chết không đủ khó coi hay sao?
Tuy rằng có người ngốc hơn xuất hiện, nhưng nếu Cố tổng bạo nộ lên, bọn họ chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy thảm cho xem.
Cả bốn người tuyệt vọng nhìn trợ lý Kỷ đang dính lên người Cố Tử An, dường như đã chuẩn bị tốt tâm lý đối mặt với bão táp sắp xảy ra.
Cố Tử An nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn dễ nhìn kia đang cười tươi rạng rỡ, lại liếc qua đồng hồ treo tường, mới 6 giờ rưỡi, tức khắc mọi tức giận của hắn đều tan biến.
Đưa mắt nhìn chằm chằm vào làn da trắng nõn lộ ra sau lớp áo lộn xộn, khóe miệng hăn không tự chủ nhẹ nhàng cong lên.
Kỷ Tịch ngồi lên sô pha, ngáp một cái dựa vào người Cố Tử An: "Anh Cố, giờ em đi chuẩn bị tài liệu họp đây."
Cố Tử An duỗi tay vò vò mái đầu bù xù của cậu: "Ừm."
Bí thư Trương, thư ký Lý, bí thư Ngô, bí thư Lưu:......
Tất cả bốn người đồng thời mù mịt: Chỉ "Ừm" thôi?
Kỷ Tịch bây giờ mới đột nhiên nhìn thấy ngay cửa có bốn người đang đứng, cậu giật mình hoảng sợ, nhớ tới thân phận hiện tại bây giờ của mình là trợ lý riêng của Cố Tử An, thoắt cái đứng dậy: "Tôi......"
Cố Tử An kéo tay cậu ngồi xuống, trừng mắt nhìn biểu cảm hoang mang của bốn vị đang đứng kia: "Trợ lý Kỷ bắt đầu làm việc rồi, các cậu còn đứng đó làm gì?"
Bí thư Trương, thư ký Lý, bí thư Ngô, bí thư Lưu:......
Lại bốn người một lời: "Vâng, Cố tổng."
Thấy cả bốn người đã đi ra ngoài, Kỷ Tịch dụi dụi đôi mắt hỏi Cố Tử An: "Anh Cố này, có phải em làm cuộc họp bị gián đoạn hay không?"
Cố Tử An hừ lạnh một tiếng: "Em xuất hiện hoành tráng như vậy, sao tôi còn mở họp được nữa?"
Kỷ Tịch ngủ ngon giấc nên tâm tình rõ ràng rất tốt: "Trên người em không mặc gì, anh sẽ cho em đi theo chứ?"
—
Cố Tử An đi rồi, Kỷ Tịch tiếp tục ngồi ngốc tại khách sạn nhưng thực ra cũng không cảm thấy nhàm chán.
Buổi sáng xem qua hai bộ phim, đến trưa nhân viên khách sạn dựa theo yêu cầu của Cố Tử An mang đến một bàn ăn thật lớn.
Kỷ Tịch ăn no nằm trong ổ chăn xoa bụng, thoải mái đánh một giấc trưa ngon lành.
Buổi chiều xem một ít sách, đang chuẩn bị cho đôi mắt nghỉ ngơi thì nhật được tin nhắn WeChat của Lãnh Ngạn.
"Hôm nay tôi tham gia một hoạt động, có gặp qua Trì Tu Minh cùng công ty của cậu, cậu với cậu ta quan hệ thế nào?"
Kỷ Tịch nghĩ nghĩ một lúc: "Cũng bình thường.
Sao thế anh Lãnh?"
Lãnh Ngạn: "Nghe người đại diện của tôi nói, cậu ta biết được cậu ký hợp đồng gameshow truyền hình thì náo loạn với công ty một trận.
Bây giờ lão tổng công ty cậu đang khắp nơi nhờ quan hệ tìm cách nhét thêm cậu ta vào, nghe nói lúc đầu còn tính gạt cậu ra nữa, cậu chú ý một chút."
Kỷ Tịch một bên cân nhắc những sự việc xấu xa mà Trì Tu Minh rắp tâm hại nguyên chủ, một bên đánh chữ: "Cảm ơn anh Lãnh, người đại diện của tôi cũng chưa nói gì về việc này."
Lãnh Ngạn: "Dù sao cậu cũng không nên ở công ty đó nữa.
Phải rồi, cậu lập ra phòng làm việc cũng nên dưới danh nghĩa của Cố tổng thuộc giải trí Mộng An có phải không?"
Kỷ Tịch vẫn không nghĩ tới vấn đề này, người khác đều cho rằng cậu là bạn trai Cố Tử An, gia nhập giải trí Mộng An đương nhiên là lẽ thường tình, nếu mình mở phòng làm việc thì chắc chẵn cũng sẽ dưới danh nghĩa giải trí Mộng An rồi.
Nhưng cậu và Cố Tử An chỉ là quan hệ hiệp ước ngắn hạn, hắn hẳn cũng sẽ không tự rước phiền toái cho bản thân đâu.
Chính cậu bây giờ nhất không tiếng nhì không tiền, nghĩ đến điều này có chút quá xa vời, trước hết vẫn nên đóng phim cho tốt đã, Cố Tử An dù lợi hại đến đâu cũng chỉ có thể cho cậu ván cầu, đi qua được hay không đều phải dựa vào nỗ lực của bản thân mới tốt.
Nghĩ nghĩ một lúc cậu mới trả lời: "Tôi vẫn đang còn suy nghĩ.
Anh Lãnh này, tôi thực sự có rất ít bạn, nên tôi trất mong chờ ngày quay hình tiết mục để được được chơi cùng với anh đó."
Lãnh Ngạn: "Không cần chờ đến ngày thu hình mà, cậu lúc nào cũng có thể tìm tôi.
Nếu Cố tổng bận thì một mình cậu đến cũng được, tôi dẫn cậu đến giới thiệu với mấy vị bạn tốt trong giới."
—
Cố Tử An mở cuộc họp buổi sáng hết nửa ngày, buổi chiều cùng các bí thư đi khảo sát hai xí nghiệp tại địa phương, đến lúc về khách sạn trời đã chạng vạng tối.
Vừa mở cửa, hắn trông thấy Kỷ Tịch mặc áo ngủ ngồi trên ghế lười trước cửa sổ sát đất, ngoài trời đang đổ một trận tuyết lớn, gió lạnh thổi những bông tuyết như lông ngỗng mềm mại nhảy múa trên không trung.
Bên cạnh cậu là một tách trà nóng thơm nồng và một quyển sách, trên tay ôm di động không biết đang tán tỉnh với ai mà quên cả trời đất.
Nghe thấy âm thanh, Kỷ Tịch buông di động, quay đầu lại vẫy tay với Cố Tử An: "Anh Cố, nhanh lại đây."
Cố Tử An đêm qua bị mất ngủ, hơn nữa lại bôn ba một ngày nên vốn rất mệt mỏi bực bội, người này ở khách sạn thích ý nghỉ ngơi một ngày, thấy mình về chẳng những không chào đón, còn hô to gọi nhỏ bảo mình đến chỗ cậu ta?
Như này còn gì là bỏ tiền ra mướn bạn trai trên danh nghĩa kia chứ? Đây phải gọi là cưỡi lên đầu lên cổ ông chủ mà ngồi không phải sao!
Hắn mang theo vẻ mặt không vui mà đứng ở cửa cởi áo khoác và âu phục, làm như không nghe thấy tiếng gọi của cậu.
Kỷ Tịch thấy Cố Tử An không để ý tới mình, thoạt nhìn sắc mặt cũng vô cùng khó coi, cậu chống đùi chậm rãi đứng lên: "Anh Cố, anh làm sao vậy?"
Cố Tử An không nhìn cậu, ngồi xuống một góc sô pha, giọng điệu chất vấn: "Nói chuyện phiếm với ai đấy?"
Kỷ Tịch khẽ ngồi dịch vào bên người hắn, đang muốn dịch vào một chút nữa, đột nhiên dưới chân mềm nhũn liền bổ nhào vào trong ngực hắn.
Không đợi Cố Tử An mang sương lạnh đầy mặt mà đầy người ra, Kỷ Tịch vội duỗi tay ôm cổ hắn: "Anh Cố, anh đừng động, hai chân em đều bị tê rồi, phải một lúc mới hết.
Vừa rồi em nói chuyện với anh Lãnh, chỉ hàn huyên vài câu đỡ nhàm chán thôi."
Sắc mặt Cố Tử An bây giờ mới hòa hoãn lại, duỗi tay xoa ấn chân cậu: "Đỡ hơn chút nào không? Đứng lên hoạt động một chút là được."
Kỷ Tịch nhìn thấy tơ máu trong mắt Cố Tử An, đoán rằng tối qua người này lại mất ngủ, cậu thuận thế ngồi xuống đùi hắn, xoay người lại đối mặt với hắn: "Anh Cố, để em xoa huyệt thái dương cho anh."
Cố Tử An bắt lấy tay không cho cậu lộn xộn, lạnh lùng nói: "Đi xuống."
Kỷ Tịch ủy khuất thảm thương chất vấn hắn: "Vì sao chứ......"
Nói được một nửa, cảm giác được có gì đó cộm lên giữa hai mông, cậu vội vàng ngậm chặt miệng..