Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời

Chương 2: Đối Mặt Với Lão Đại






Cố Cảnh Diệu tức muốn chết, tên nhóc này vậy mà lại đem gã làm thế thân của Cố Tử An.

Gã cười lạnh hai tiếng: “Tao còn đang muốn thả mày, không ngờ cũng có người nguyện ý mang mày đi nha.”
Cố Tử An ban đầu còn tưởng chuyện này lại là do Cố Cảnh Diệu tự biên tự diễn nhét người vào phòng hắn, nhưng từ khi hắn biết người trong ngực mình là Kỷ Tịch thì lập tức thay đổi chủ ý.

Nếu gã muốn nhét người, hắn hôm nay cũng sẽ thành toàn cho hai người bọn họ.

Hắn vẫn luôn dùng tay trái vòng qua ôm lấy eo Kỷ Tịch, nhìn sắc mặt tức giận đến đỏ bừng của Cố Cảnh Diệu: “Tuần sau là đại thọ 80 tuổi của bà nội, tôi thân làm cháu trai hiện tại tâm tình cũng tốt, vậy nên đành đồng ý với Tiểu Diệu, cũng đồng ý với lòng mến mộ của người này.

Tôi sẽ mang Kỷ Tịch đi, mặt khác còn muốn nhờ Tiểu Diệu thay tôi tặng cho bà nội một phần hạ lễ.”
Cố Cảnh Diệu tức thời ngơ ngẩn, như thế nào đột nhiên lại đáp ứng rồi? Hơn nữa trước kia gã liên tục cài người nên giờ hắn đều có thể bắt chẹt, buộc phải đưa Kỷ Tịch đi, này không phải là vừa mất phu nhân lại thiệt quân sao? Xem ra vẫn nên nghĩ cách từ chỗ cha mẹ Kỷ Tịch.

Sau khi cân nhắc một lúc lâu gã mới cắn răng nói: “ Bà nội lần trước nhờ anh giúp công ty của Trương thúc vài hạng mục anh đều không đồng ý, bà còn chưa hết giận đâu.

Quà tặng này của anh chưa chắc bà đã nhận, nhưng tôi có thể giúp anh một chút thử xem.”
Gã tưởng tượng đến lúc Cố Tử An đều bị ba cùng bà nội gã ghét bỏ, lập tức tâm tình trở nên rất tốt.

Bước đến bên cạnh Cố Tử An, Cố Cảnh Diệu vờ tiếp nhận bình hoa, nhẹ buông tay, bình hoa nhà Thanh cứ thế mà rơi xuống đất “Bang” một tiếng, từng mảnh sứ nhỏ vỡ tan ở dưới chân ba người.

Gã lại làm ra vẻ kinh hoảng thất sắc nói: “Ai da, cái này chẳng phải bình hoa thời nhà Thanh giá trị 8000 vạn trong thương hội đấu giá mà bà nội rất thích đó sao? Nếu bà nội biết bình hỏng rồi, có khi lại càng tức giận thêm đấy.”
Trên mặt Cố Tử An đúng lúc cố tình lộ ra vẻ khẩn trương: “Trong thương hội đấu giá tôi cũng lấy về bình hoa hồ lô màu xanh có tám con rồng và hoa văn cát tường, ngày đại thọ của bà nội tôi sẽ tự mình mang đến.”
“…… Mặt khác, nếu Tiểu Diệu nguyện ý giúp tôi ở trước mặt bà nội nói tốt vài câu, ở hạng mục Hải Duyệt tôi có thể đưa cậu cùng đi gặp lão tổng của bọn họ, vừa lúc chúng ta còn chưa ký kết hợp đồng.”

Kỷ Tịch nghiêng đầu nhìn những mảnh vỡ trên đất, lại nhìn ánh mắt cáo già của Cố Tử An lộ ra tinh quang, cậu liền biết chuyện này không đơn giản như vậy.

“Hạng mục Hải Duyệt khai phá nguồn năng lượng mới?” – Ánh mắt Cố Cảnh Diệu sáng lên, gã vẫn luôn chú ý tài sản của hai anh em đều ngang nhau, gã muốn từ từ làm cho công ty của mình lớn nhất thành phố B.

Nỗ lực áp xuống hưng phấn đang nhảy nhót trong lòng, gã làm ra vẻ tự hỏi hai giây, “Cứ làm như vậy đi, tôi sẽ khuyên nhủ bà nội thật tốt.”
Đám vệ sĩ nhường ra một con đường, Cố Tử An nhanh chóng buông Kỷ Tịch ra, khi xoay người thì ánh mắt trở lại vẻ ám trầm.

Nhà cũ nơi trước đây mẹ hắn từng sống, sớm hay muộn hẵn cũng sẽ lấy lại.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt là một khoảng hoa viên nhỏ, Kỷ Tịch thở phào một hơi, nhanh tay lẹ mắt kéo tay Cố Tử An.

Nhìn sườn mặt tuấn mỹ của người đàn ông này, cậu dùng thanh âm ngọt ngào ôn nhuận nói: “Cảm ơn anh Cố đã cứu em, nhưng mà cái bình hoa hồ lô kia cũng của triều Thanh thật sao? Anh Cố còn đem thứ đó dỗ tên ngốc Cố Cảnh Diệu, còn có cái bình nhà Thanh kia là giả phải không?”
Cố Tử An trong lòng vừa động, cái bình nhà Thanh này nếu để chuyên gia cùng dụng cụ phân tích có khi còn không nhận ra được là bị làm giả, hắn rất tò mò làm sao người này liếc mắt một cái đã nhìn ra.

Hắn ném cánh tay đang lôi kéo của Kỷ Tịch: “Từ chỗ nào mà cậu nhìn ra bình hoa kia là giả? Cậu nói bậy nữa tôi liền đem cậu trả về cho Cố Cảnh Diệu đấy.”
Kỷ Tịch ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Bề ngoài xác thật đủ để đem đồ giả tráo thành thật, nhưng bình nhà Thanh thì phần tạo phôi hoặc gốm thô sẽ được làm thủ công, phía mặt trong của bình thường sẽ lưu lại dấu vân tay cùng hoa văn rõ ràng.

Vừa rồi Cố Cảnh Diệu ném bể cái bình, mặt trong lại bóng loáng, rõ ràng là đồ phỏng chế.”
Cố Tử An nhướng mày, giọng điệu vẫn cứ lạnh băng nhưng có thêm vài phần tán thưởng: “Đúng vậy, hàng thật đang ở nhà tôi.”
Kỷ Tịch cười ra tiếng, âm thanh trong veo, tiếng cười cũng dễ nghe: “Vậy anh cho gã ta cái hạng mục lớn kia hẳn là cũng đang hố gã rồi.”
Cố Tử An bỗng dưng dừng bước chân, đây là người đầu tiên nhìn ra chân tướng việc này.

Hắn quay đầu trên dưới đánh giá Kỷ Tịch.

Kỷ Tịch bị hắn dùng ánh mắt lạnh băng nhìn đến da đầu tê dại, nhỏ giọng nói: “Dù sao anh cũng nên chú ý đến Cố Cảnh Diệu một chút, còn có tài xế đầu bếp linh tinh bên cạnh anh nữa đó.” – Trong sách có nói Cố Cảnh Diệu mua chuộc được tài xế của Cố Tử An mới khiến hắn bị đâm xe chết.

Tuy rằng hiện tại Cố Tử An có thủ đoạn có mưu kế, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút cũng không thừa.

Cố Tử An nghe thấy hai chữ “Tài xế”, trái tim liền co rụt lại.

Trong trí nhớ của hắn vợ trước Cố Cảnh Diệu vừa ngu ngốc vừa yếu đuối, người trước mắt này bây giờ dường như lại thay đổi rất lớn.

Hai người đã ra đến hoa viên, Cố Tử An lập tức hướng cửa xe đang chờ bước tới, hắn lạnh lùng nói: “Đừng đi theo tôi.”
Theo như hắn nhớ không lầm, đời trước con của Cố Cảnh Diệu là do người này sinh, bây giờ hắn cứu người này chỉ vì không muốn Cố Cảnh Diệu (*) có con nối dõi mà thôi.

[Ngáo: (*) chỗ này tác giả viết Cố Tử An, mình nghĩ là nhầm lẫn nên đã sửa lại.]
Kỷ Tịch thấy Cố Tử An đang muốn đóng cửa xe, cậu nhanh tay nhanh mắt mà gắt gao bám chặt khung cửa, người này nếu đã bị mình bám dính đến tận đây, nếu mình mặt dày mày dạn một chút chắc hắn sẽ không nhẫn tâm mặc kệ chính mình đâu.

Bằng không dựa vào cái tính có thù tất báo của Cố Cảnh Diệu, nếu mình có thể thành công trốn thoát thì gã ta khẳng định sẽ chặt đứt hết tài nguyên của mình.

Hiện tại không có việc không có tiền, mọi thứ quá khó khăn, tự dưng trước mặt có cái đùi vàng thì bằng giá nào cũng phải ôm lấy.

Cửa đóng một nửa thì dừng lại, cậu mở to mắt nhìn Cố Tử An trên xe hàn khí bức người, căng da đầu đón nhận ánh mắt lạnh băng kia, cậu dùng âm thanh mềm mại đáng thương vô cùng mà nói: “Anh Cố à, anh có thể cho em theo một thời gian không? Em là một diễn viên nhỏ, chờ em có việc làm sẽ dọn đi ngay.

Hơn nữa trên đường chạy trốn em đụng phải anh, cái này có thể nói hai ta rất có duyên phải không?”
Cố Tử An đánh giá nốt ruồi son trên chiếc cổ trắng nõn kia, vòng eo nhỏ thấp thoáng chút cơ bụng, đôi chân thon dài thẳng tắp, hắn cười nhạo một tiếng: “Dáng người đẹp đấy, nhưng tiếc quá tôi không có hứng thú với dạng này.”

Kỷ Tịch cúi đầu nhìn xuống, lúc đuổi theo cản cửa xe thì tấm chăn đã bị rơi ra, ba lô đeo trên tay, nửa người trên là bộ đồ hầu gái lắc lư trước mắt Cố Tử An cả buổi trời.

Cậu nhịn xuống xấu hổ, bình tĩnh mà lùi về sau dùng tay kéo chăn bao người lại, hướng Cố Tử An cười xán lạn: “Em cũng biết mà, nếu không cũng không dám đưa dê vào miệng cọp đâu.”
Dưới ánh trăng, ánh mắt cậu thanh triệt, nụ cười sạch sẽ, hắn đột nhiên muốn nhìn một chút người này còn có trò gì phía sau.
“Lên xe đi.”
Mặc kệ cậu có mục đích gì, nếu thật sự là mối họa thì để lại bên cạnh giải quyết là tốt nhất.

Kỷ Tịch vui sướng nhảy vào trong xe, bàn chân bị thương khiến cậu đau đớn mà rên một tiếng hít vào một hơi khí lạnh.

“Ngồi dưới này.” – Chỗ ngồi phía sau của xe thương vụ bảy chỗ đột nhiên truyền đến âm thanh, làm Kỷ Tịch giật mình sợ muốn chết, lúc này mới phát hiện trong xe ngoài Cố Tử An và tài xế còn có một người nữa.

Cậu lễ phép từ chối: “Cảm ơn, tôi ngồi cùng anh Cố là được rồi.”
Liễu Ấp thầm nghĩ, đứa nhỏ này sao lại không nghe lời thế, Cố Tử An từ trước đến nay cách năm mét đều không ai được tới gần, cậu cứ chờ Cố Tử An ném ra ngoài đi.

“Câm miệng.” – Cố Tử An lạnh lùng quát, sau đó lại không hề có ý đuổi người.
Liễu Ấp: “……”
Này, không thể vì đứa nhóc này lớn lên xinh đẹp mà được đối đãi khác biết chứ! Thật là sống lâu mới thấy đại thụ cũng nở hoa nha!
Sau khi Kỷ Tịch an tĩnh ngồi yên, cậu lật xem phía dưới gan bàn chân, thấy một cái đinh nhỏ cắm sâu vào thịt, vẫn còn đang chảy máu.

Cậu cắn răng nắm chặt cây đinh rút ra.

Cố Tử An đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên ngửi được mùi máu trong không khí, phản xạ có điều kiện mở choàng mắt ra.

Sau lần tai nạn xe ở kiếp trước, hắn ghét nhất chính là mùi máu tươi.

Kỷ Tịch phát hiện ánh mắt người bên cạnh đề phòng cảnh giác, đưa qua cây đinh sắt rỉ sét trong lòng bàn tay cho hắn xem: “Ta dẫm phải đinh.”
Liễu Ấp vội bước lên trên nửa ngồi xổm bên cạnh Kỷ Tịch, lấy khăn tay ra đè lên miệng vết thương đang không ngừng chảy máu: “Tôi có đem theo thuốc bôi Vân Nam, trước hết cầm máu chống viêm đã.”
Cố Tử An lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, cái đinh sắt kia đâm sâu vào lòng bàn chân ba – bốn centimet, người này chẳng những tự mình rút ra, chảy nhiều máu vậy mà mắt cũng không chớp lấy một cái.

Rất đàn ông, Cố Tử An thầm nghĩ.

Kỷ Tịch nhận lấy thuốc Vân Nam trong tay Liễu Ấp: “Cảm ơn anh nha, tôi tự bôi được rồi.”
“Cậu làm được không đó? Mà cậu gọi tôi Liễu Ấp là được.” – Liễu Ấp có chút sợ máu nên cũng không miễn cưỡng chính mình.

“Vết thương nhỏ xíu à, không có việc gì đâu.” – Kỷ Tịch bôi thuốc, lại dùng cái khăn kia băng bó một chút.

Cậu quay sang nhìn Cố Tử An đang nhíu mày mở cửa sổ, lại cúi đầu nhìn bộ dạng thương tích chật vật của mình, không muốn khiến hắn thêm phiền chán nữa, bèn vịn lưng ghế đứng lên nhảy một chân xuống ghế sau: “Anh Liễu, cái này khăn này của anh không dùng được nữa, lần sau tôi mua cái khác trả cho anh.”
Liễu Ấp vội đỡ lấy cậu: “Không cần khách sáo như vậy.”
Hai mươi phút sau, xe ngừng trước một biệt thự được canh giữ nghiêm ngặt ở giữa sườn núi.

Quản gia bước ra ngênh đón Cố Tử An thấy hắn dẫn theo người về thì rất kinh ngạc, đặc biệt người này bộ dạng còn vô cùng chật vật.

Cố Tử An nhìn ánh mắt chịu đựng cùng sắc mặt trắng bệch vì cái chân đau của Kỷ Tịch, hắn lưu lại một câu với quản gia: “Thu xếp cho cậu ta ở căn phòng lầu một.” – Sau đó cùng Liễu Ấp rời khỏi.

Quản gia không dám chậm trễ, lập tức mang theo Kỷ Tịch đi về phía phòng khách.


Liễu Ấp theo Cố Tử An đến thư phòng, nghẹn cả một đường, y thật sự nhịn không được nữa: “Tử An, người kia là ai vậy?”
“Không biết.” – Cố Tử An cởi áo khoác, ngồi xuống ghế.

“Không biết?” – Liễu Ấp kinh ngạc – “Trong công ty công tác hai ba năm cậu đều không cho nhân viên tới gần, không nghĩ đến một ngày cậu lại tình nguyện để người sống quấy rầy cậu ăn bữa cơm khó nuốt của chú Lý nha.

Một người lai lịch không rõ vậy mà cậu…… cậu lại dám mang về nhà?”
Xem ra đàn ông đến độ tuổi nhất định đều sẽ thành động vật nửa thân dưới mà!
Thấy Cố Tử An câu môi nhướng mày, y thử thăm dò hỏi: “Có phải Cố Cảnh Diệu kia lại phát bệnh hay không?”
Cố Tử An nghe y nhắc tới Cố Cảnh Diệu, lấy một chồng tư liệu trên bàn ném cho Liễu Ấp: “Hạng mục bên Hải Duyệt không cần làm, giao cho Cố Cảnh Diệu đi.”
Liễu Ấp không tình nguyện nói: “Gì cơ? Lại giao, mấy năm nay chúng ta đều cho hắn nhiều hạng mục lắm rồi, cái công ty nhỏ kia của hắn đều do chúng ta giúp đỡ mới có.

Tử An, cậu không thể vì hắn là em trai của cậu pmà mềm lòng được.”
Liễu Ấp là bạn học của Cố Tử An mười mấy năm, cũng là trợ lý bên người hắn.

Bà nội Cố và cha Cố trước kia đánh chửi ngược đãi Cố Tử An thế nào, y là người biết tường tận.

Cố Tử An nhíu mày, cái tên này sao còn không thấu hiểu bằng Kỷ Tịch vừa nhìn đã đoán ra cơ sự.

Dù sao đã tới thời điểm thu lưới, hắn đơn giản giải thích với Liễu Ấp: “Tôi đương nhiên muốn dung túng nó, bằng không cái hạng mục ngu xuẩn như Hải Duyệt cậu nghĩ tôi cũng để mắt tới?”
Ánh mắt Liễu Ấp sáng lên: “Cậu lúc trước là cố ý lo lắng theo hạng mục này, sau lại vờ như chắp tay nhường lại cho hắn, chính là theo tâm lý của Cố Cảnh Diệu mọi chuyện đều phải đoạt lấy của cậu đúng không? Với thực lực hắn thì cái công ty đó không có khả năng đảm đương nhiều hạng mục lớn như vậy, cuối cùng nhẹ thì giá cổ phiếu sụt giảm, nặng thì công ty sẽ phá sản.”
“Chính là muốn cho nó nếm thử cảm giác mất hết mọi thứ mình đang có.” – Cố Tử An nhớ tới thân ảnh khập khiễng kia: “Giúp tôi điều tra người tên Kỷ Tịch.”
“Được.” – Liễu Ấp vẻ mặt sùng bái, “Thật không hổ danh là sinh viên ưu tú tốt nghiệp học viện đại học Haval! Với đầu óc này mà có thể chia cho tôi chút điểm thì tốt rồi.

Mấy cái quyết sách thương nghiệp đó tôi cũng không hiểu lắm, chỉ là sợ cậu còn giống như trước mềm lóng với Cố Cảnh Diệu thôi.”
Y có thể rõ ràng cảm nhận được mấy năm nay Cố Tử An hành sự tác phong tính cách thói quen đều khác biệt hẳn so với trước kia.

Ngoại trừ chính bản thân mình hắn sẽ không tín nhiệm bất cứ ai bên cạnh, cũng như không muốn gần người khác.

Tuy Liễu Ấp đã quen biết hắn hơn mười năm, đôi khi y còn không rõ hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Tôi biết rồi -.” Khóe môi Cố Tử An câu lên.

Hắn trước kia không gọi là mềm lòng, là ngu ngốc mới đúng!
Nhưng bắt đầu từ ngày xảy ra tai nạn xe đó, hắn sẽ không như vậy nữa.

Những gì Cố gia nợ hắn, hắn sẽ chập rãi tính toán hết thảy.
-Hết chương 2-.