Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Được Người Giàu Nhất Sủng Lên Trời

Chương 13: Tử An Lợi Hại






Trong thành phần thuốc hạ sốt có ít chất an thần, Kỷ Tịch ngủ một giấc đến tận mười giờ sáng hôm sau.

Cậu thức dậy, đứng lên kéo tấm màn cửa sổ ra, nhìn những bông hoa cúc trong vườn, tâm tình sảng khoái hơn hẳn.

Mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, cậu mở cửa bước ra, phát hiện có vài nhân viên đang loay hoay trong phòng bếp: “Chú Lý, bọn họ làm gì vậy?”
“Tử An nói trang bị hệ thống báo cháy trong bếp.” – Lý quản gia giải thích xong, ông lo lắng nhìn Kỷ Tịch: “Nghe Tử An nói hôm qua cậu sốt cao, giờ đã khá hơn chút nào chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi ạ.” – Kỷ Tịch có chút không được tự nhiên, cảm thấy Lý quản gia hẳn là cũng biết chuyện cậu nấu cơm thiếu chút nữa làm cháy phòng bếp, thế nên giấu đầu lòi đuôi nhỏ giọng nói thầm: “Anh Cố đặt máy này làm gì vậy chú?”
Lý quản gia vung tay lên nói: “Tử An mà muốn thì khẳng định có lý do, chỉ cần chúng ta làm theo lời Tử An, không có gì gọi là sai hết.”
Hoá ra đây là do Cố Tử An âm thấm sắp xếp! Kỷ Tịch không có ý kiến, lễ phép cười xong quay về phòng rửa mặt.


Lý quản gia thấy biểu tình trên mặt Kỷ Tịch quá mức có lệ, vội đuổi theo sau lưng cậu nghiêm túc nói: “Thật sự là như vậy đó, cậu đừng không tin chứ! Như cái năm Tử An mới vừa đi du học về ấy, ngài ấy đem hết tài sản mà ông ngoại của ngài ấy để lại mua mấy mảnh đất hoang trong thành phố.

Lúc đó còn bị Cố Cảnh Diệu và bà nội Cố cười nhạo châm chọc một phen, nói rằng Tử An của chúng ta là một tên phá gia chi tử.”
“Khi đó Cố Cảnh Diệu tốn rất nhiều công sức mới trúng thầu được một mảnh đất hợp phong thủy ở trung tâm thành phố, khoảng thời gian đó đuôi hắn lúc nào cũng vểnh hết lên trời, bà nội Cố gặp ai cũng khen Cố Cảnh Diệu, khinh thường Tử An của chúng ta.

Kết quả nửa năm sau, mấy mảnh đất mà Tử An mua toàn bộ đều quy hoạch làm tàu điện ngầm và trường học, vậy cậu đoán xem mảnh đất phong thủy của Cố Cảnh Diệu sẽ ra sao?”
Kỷ Tịch thành công bị ông gợi lên lòng hiếu kỳ: “Cố Cảnh Diệu làm sao?”
Lý quản gia vỗ đùi: “Ha ha ha ha ha ha, khu vực lân cận của miếng đất kia bị toà thị chính liệt vào khu văn vật cần được bảo hộ, chung quanh đều nghiêm cấm thương nghiệp khai phá sử dụng.

Tử An nhờ mấy mảnh đất hoang vu mà phất lên, Cố Cảnh Diệu và mẹ hắn chỉ có thể nhìn mảnh đất mọc đầy cỏ hoang mà tức giận, ha ha ha ha, mỗi lần nhớ đến cảnh tượng ấy tôi đều có thể vui vẻ cả buổi cơ.”
Kỷ Tịch bị cảm xúc của Lý quản gia ảnh hưởng, cũng tưởng tượng đến bộ mặt Cố Cảnh Diệu tức giận đến đen thui, cậu cũng nhịn không được mà cười ra tiếng: “Cho tên vương bát đản Cố Cảnh Diệu kia tức chết, anh Cố giỏi ghê á.”
Lý quản gia thấy người nghe phối hợp, ông càng nói càng hăng hái: “Còn nữa, mấy bộ phim mà Tử An đầu tư phòng vé đều thu được mấy tỷ, Cố Cảnh Diệu cũng muốn có được một phần, mấy năm nay hắn cũng theo đó đầu tư vài bộ điện ảnh, toàn bộ đều mời các đạo diễn lớn cùng đại minh tinh, kết quả thì sao, ha ha ha ha ha, lúc gần công chiếu không phải lộ ra tin tức đạo diễn hít thuốc phiện thì cũng là diễn viên chính quan hệ vớ gái làng chơi, đến quần lót cũng chưa trả ha ha ha ha ha.”
Kỷ Tịch cũng cười: “Cố Cảnh Diệu đúng là một tên xui xẻo!”
Lý quản gia phát hiện Kỷ Tịch bắt sai trọng điểm, nhanh chóng sửa lại cho đúng: “Không phải là Cố Cảnh Diệu xui xẻo, mà là Tử An nhà chúng ta quá lợi hại!”
Kỷ Tịch phụ họa: “Đúng đúng đúng, Tử An nhà chúng ta lợi hại nhất.”
Nghe thấy sau lưng có người ‘khụ’ một tiếng, Kỷ Tịch lập tức quay đầu lại, thấy Cố Tử An trên người mặc một bộ quần áo giản dị thoải mái, hai tay tùy ý đút trong túi quần, vừa ngầu vừa đẹp mà đứng ở chỗ ngoặt của cầu thang.

Kỷ Tịch sợ tới mức lui về phía sau một bước: “Sao hôm nay anh không đi làm?” – Cũng không biết người này đã nghe lén bao lâu rồi.

Lý quản gia đi vế phía phòng bếp, vừa cười vừa giải thích thay Cố Tử An: “Hôm nay thứ bảy, Tử An tuy là chủ tịch nhưng cũng không thể mỗi ngày đều phải đi làm được.”
Kỷ Tịch thấy Cố Tử An đi về phía mình, cậu nhìn hắn nói: “Cảm ơn anh Cố tối qua đã chăm sóc em.”
“Đỡ hơn chưa?” – Cố Tử An đi đến bên người cậu thì dừng lại.


Kỷ Tịch ngửi được mùi hương trên người hắn, lại nhớ tới cái ôm vào tối qua: “Hôm qua anh Cố ôm em về phòng sao?”
Cố Tử An lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái: “Không phải.”
Kỷ Tịch ngủ đủ rồi thì tâm tình rất tốt, nghe Lý quản gia kể chút chuyện quá khứ khiến tâm trạng càng tốt hơn.

Cậu đột nhiên nổi lên tâm tư muốn trêu chọc tảng băng đẹp trai này: “Em cũng thấy hình như không phải, tối hôm qua người nọ ôn nhu như vậy, giúp em uống nước, đỡ em uống thuốc, ôm em về phòng, còn đem tay luồn vào trong quần áo em mà kẹp……”
Sắc mặt Cố Tử An xanh mét: “Câm miệng.”
Kỷ Tịch ỷ vào mình đang là người bệnh, Cố Tử An sẽ không thể làm gì cậu, cậu thình lình nhón mũi chân ngửi ngửi hõm vai Cố Tử An một chút.

Cố Tử An theo bản năng đẩy Kỷ Tịch ra, cái tên nhóc lẳng lơ này càng ngày càng làm càn.

Hắn tiến lên một bước, hai tay chống ở trên tường, đem Kỷ Tịch vây vào trong, dùng ánh mắt thâm trầm nói: “Tôi khuyên cậu đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Kỷ Tịch đối mặt với ánh mắt của hắn, ủy khuất đáng thương nói: “Em có làm gì đâu, em còn nhớ rõ mùi hương của người tối qua, em chỉ muốn ngửi xem có phải là anh Cố không thôi mà.”
Thấy Cố Tử An không dao động, vẫn không chịu buông cậu ra, cậu chỉ đành nâng mặt mình lên, khoảng cách giữa hai người gần đến mức mũi miệng cũng sắp dính vào nhau, cậu nhỏ giọng nói: “Anh Cố cứ đứng như vầy mà nhìn em, em sẽ nghĩ anh đang muốn hôn em đó.”
Cố Tử An cảm nhận được hơi thở ấm áp của cậu, nhẹ lui ra một chút, nhìn chằm chằm đôi môi mỏng nhạt màu đang khép mở cùng đầu lưỡi mềm mại: “Cậu nghĩ hay quá.”
Kỷ Tịch không chịu thua mà bám riết lấy: “Hôn một cái là hai mươi vạn, em làm được đó anh Cố!”
Cố Tử An cảm thấy mình điên thật rồi, vì cái gì lại có thể đem loài sinh vật này về nhà cơ chứ, còn trả tiền lương cho cậu ta làm bạn trai mình?
Kỷ Tịch dùng tay đẩy Cố Tử An: “Không cho em ngửi, cũng không cho hôn, vậy anh tránh chỗ khác đi, tối qua em chưa được ăn cơm, bây giờ đói bụng quá nè.”
Cố Tử An nghiến răng nghiến lợi mà buông Kỷ Tịch ra, bị tên nhóc này quậy nửa ngày, hắn mới nhớ vừa rồi xuống lầu là vì muốn xem cậu ta đã đỡ hơn chút nào chưa, kết quả cậu ta tung tăng nhảy nhót, có chỗ nào giống người bệnh chứ?
Tên nhóc này chỉ có lúc sinh bệnh và lúc ngủ mới có thể ngoan ngoãn được một chút.


Kỷ Tịch rửa mặt xong, vừa ăn bữa sáng đầy dinh dưỡng mà Lý quản gia chuẩn bị cho người bệnh, vừa nhàn nhã thưởng thức những bông hoa trong vườn.

Cậu mở di động, mẹ kế nguyên chủ gọi cho cậu rất nhiều cuộc điện thoại.

Kỷ Tịch quyết định tranh thủ hôm nay đang rảnh rỗi thì về nhà nguyên chủ một chuyến, giải quyết tốt chuyện trong nhà xong, cậu mới chuyên tâm lo sự nghiệp được.

Cậu gọi Cố Tử An đang muốn bước ra ngoài: “Anh Cố ơi, lát nữa em không ở nhà chơi với anh được rồi.”
Cố Tử An không nhìn cậu, lập tức ra ngoài: “Rất cảm ơn cậu.”
Kỷ Tịch đẩy chén đũa ra, chạy nhanh hai bước đuổi theo hắn: “Anh Cố, chút nữa em muốn đi ra ngoài một chuyến, buổi tối sẽ về.”
Cố Tử An thả chậm bước chân, như lơ đãng hỏi: “Đi đâu?”
Kỷ Tịch không giấu hắn: “Em về nhà xem thế nào.”
Cố Tử An nhớ tới tối qua Kỷ Tịch dán bên tai hắn mềm mại nói “nhớ nhà”, cái nhà đó có gì mà phải nhớ chứ?
“Không cho đi.”
Kỷ Tịch ngơ ngác: “Tại sao? Em làm công cho anh mà ngay cả nhà cũng không thể về ư? Em đây bán nghệ chứ không bán mình nhé.

Còn nữa, nếu hôm nay em không đi, chờ lúc anh đi làm rồi, em cũng sẽ lập tức lén chạy đi thôi, anh có thể trông chừng em mỗi ngày chắc? Em nói anh nghe này anh Cố, ngay cả khi bây giờ anh có tiền có địa vị, cũng không thể có dục vọng khống chế mạnh như vậy chứ? Ở công ty có phải anh đều cưỡng chế nhân viên tăng ca mỗi ngày hay không?”
“Cậu im miệng!” – Cố Tử An ngoáy lỗ tai, mấy ngày qua hắn đã cho người điều tra cha mẹ Kỷ Tịch một chút, nói không chừng đến đó sẽ chạm mặt với người của Cố Cảnh Diệu: “Tôi đi cùng với cậu.”.