Nhân loại phiền quá chừng.
Bạch Cô Cô bĩu môi.
Cậu nhìn Bạch Niệm Ân, chậm rãi nói: “Bạch Niệm Ân, sau này, cậu, không được phép nói xấu Tần Sóc, có nghe thấy không?”
Cậu giơ nắm đấm lên.
Bạch Niệm Ân sợ tới mức gật đầu ngay lập tức: “Nghe thấy, nghe thấy rồi.”
“Cũng không được phép nói bậy bạ về tôi, cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Bạch Niệm Ân gật đầu.
Bạch Cô Cô hài lòng.
Cậu lại đá vào chân em trai đang nằm bên cạnh mình, rồi ngạo nghễ bỏ đi.
Đánh người á!
Rất vui!
Bạch Cô Cô vui vẻ rời đi.
Bạch Niệm Ân kinh hãi nhìn Bạch Cô Cô rời đi, cuối cùng trong lòng cũng thở hắt một hơi.
Bạch Cô Cô, anh ta trở nên mạnh như vậy từ khi nào?
Anh ta mạnh như vậy, liệu cha có đưa anh ta về lại không?
Còn cậu ta phải làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Bạch Niệm Ân vô thức muốn gọi điện cho Long Khuyết, nhưng đột nhiên nhớ tới Long Khuyết đã nói với cậu ta rằng một tháng này không được gọi điện thoại cho mình.
Nhưng cậu ta sẽ không bỏ qua cho Bạch Cô Cô đâu.
Bạch Niệm Ân khẽ cắn môi, gọi bệnh viện trường học đến đưa hai người kia đi, chỉ nói là tinh thần lực bạo động.
Bạch Cô Cô ngâm nga một bài hát rồi rời khỏi rừng cây nhỏ, quay lại đường lớn.
Sau đó, cậu phát hiện Tống Tử Tinh lại đi theo cậu.
Cứ mặc cậu ta vậy.
Bạch Cô Cô ngẩng cao đầu, bước tới thư viện học hành mà không hề ngoảnh đầu lại.
Sau khi được đưa đến bệnh viện của trường để kiểm tra, hai người kia vẫn hôn mê không tỉnh, chỉ có thể đưa đến bệnh viện Thủ đô.
Tuy nhiên, chẩn đoán của bệnh viện là – trúng độc.
Bạch Niệm Ân không dám nói cho người khác biết chuyện này nên nghiến răng thanh toán tiền thuốc men, đợi hai người tỉnh lại.
Rốt cuộc cũng không còn ai đến quấy rầy nấm nhỏ nữa.
Bạch Cô Cô được học hành chăm chỉ rồi.
Rất nhiều bạn học không ưa Tần Sóc đều nói Tần Sóc sắp chết, thậm chí dư luận trên mạng cũng bắt đầu thảo luận xem ai có thể trở thành người kế nhiệm Tần tướng quân.
Lúc này, mọi người mới nhận ra rằng ngoài Tần Sóc ra, Đế quốc dường như không đào tạo được tướng quân trẻ xuất chúng thứ hai như Tần Sóc.
Cuối cuộc thảo luận, mọi người dường như cũng hiểu ra rằng Đế quốc không thể không có Tần Sóc.
Mọi người đều hướng sự chú ý về Bạch Cô Cô, xôn xao hỏi Bạch Cô Cô bây giờ Tần Sóc thế nào rồi?
Bạch Cô Cô ứ thèm nói chuyện với bọn họ đâu.
Một đám người xấu xa, lúc nãy bọn họ mắng Tần Sóc, cậu nghe hết đó.
Nấm nhỏ ghi thù không thèm đếm xỉa đến ai.
Hừ hừ.
Bạch Cô Cô vẫn đến lớp và tan học như bình thường, không có gì thay đổi, coi chuyện của Tần Sóc không liên quan gì đến mình.
Nhưng không ai biết rằng hai người lén liên lạc với nhau bằng thiết bị truyền tin vào ban đêm.
Và cứ như vậy, một tuần nữa trôi qua.
Tuần này, Tần Sóc không đích thân đến đón cậu, mà Tần Sóc nhờ quản gia đến đón.
Bạch Cô Cô lên xe thì vui lắm.
Cậu ngồi ở ghế phó lái, trong tay ôm cặp sách, nhìn chằm chằm quản gia, vui vẻ hỏi: “Ông quản gia ơi, Tần Sóc bảo ông đến đón cháu ạ?”
Quản gia gật đầu.
Nhận được sự đáp lại của quản gia, Bạch Cô Cô càng vui hơn.
Cậu đưa tay ra, chọt nhẹ vào nấm nhỏ trang trí mà cậu đã đặt trên xe tuần trước, vui vẻ hỏi: “Vậy ông có biết khi nào Tần Sóc mới về không?”
Quản gia lắc đầu.
“Vâng ạ.”
Bạch Cô Cô cúi gằm mặt.
Không vui nữa.
Không biết bây giờ Tần Sóc thế nào rồi, anh ấy có ổn hay không.
Quản gia tinh tường cảm giác được tâm trạng không vui của Bạch Cô Cô, ông liền an ủi: “Yên tâm, tướng quân rất lợi hại.”
“Vâng ạ, cháu biết anh ấy rất mạnh, nhưng cháu vẫn lo lắm.” Bạch Cô Cô lẩm bẩm nói: “Ông ơi, có khi nào tinh thần lực của anh ấy đột nhiên biến mất không, nhỡ đâu là bị người ta ám sát, hay là…”
Quản gia: “……”
Bạch Cô Cô tự lẩm bẩm một lúc rồi thở dài: “Cháu nên tin tưởng Tần Sóc, đúng không?”
Quản gia gật đầu.
Tần Sóc nhất định có thể làm được.
Anh ấy là nam chính mà.
Anh ấy xảy ra chuyện gì được chứ?
Không được nghĩ lung tung.
Cậu về đến nhà, Tần Sóc không có ở nhà.
Nấm nhỏ chất đống trong nhà gỗ nhỏ nhưng không có ai ăn cả tuần nay.
Trong phòng trống trơn.
Bạch Cô Cô đột nhiên cảm thấy mình thật cô đơn khi sống một mình, có lẽ cậu cần một người ở cùng mình.
Quái lạ.
Ở thế giới trước đây, cậu cũng là một cục nấm nhỏ cô độc, cũng chỉ có mình với mình, cậu rất rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ, cậu lại cảm thấy mình thật cô đơn.
Ông quản gia lại biến mất sau khi kết thúc công việc hàng ngày, Bạch Cô Cô đã từng cố gắng lén tìm nơi ông quản gia đang ở, nhưng cậu không tìm được.
Ngay cả mẹ của Tần Sóc, phu nhân Đinh Mạn cũng đã rời khỏi phủ Tướng quân.
Bạch Cô Cô đoán Tần Sóc đã đưa Đinh Mạn đến một nơi khác.
Bạch Cô Cô không thích Đinh Mạn, bà ta giống như một người xấu, không dễ mến chút nào, bà ta cũng đối xử tệ với Tần Sóc, quá xấu xa.
Bạch Cô Cô thầm nguyền rủa bà ta không có giấy vệ sinh lúc đang đi ẻ.
Tuần này không có Tần Sóc, thời gian của Bạch Cô Cô trôi qua rất nhanh.
Cậu không biết buổi tối Tần Sóc có về hay không, thế nên cậu đã niêm phong một cây nấm nhỏ đặt trên bàn của Tần Sóc.
Khi Tần Sóc trở lại, anh ấy có thể nhìn thấy ngay.
Vui rồi!
Bạch Cô Cô tự thu dọn đồ đạc, lên xe, vẫn là được ông quản gia lái xe đưa đi học.
Bạch Cô Cô mang theo đồ ăn ngon từ nhà, đi đến ký túc xá của mình rồi mở cửa.
Bạn cùng phòng Tống Tử Tinh đứng ở cửa, nhìn cậu với một vẻ mặt kỳ lạ. Bạch Cô Cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra với Tống Tử Tinh.
Cậu chớp mắt và định hỏi, nhưng Tống Tử Tinh đã chỉ vào bên trong phòng.
Bên trong?
Bạch Cô Cô thò đầu vào nhìn thử.
Ngồi trên sô pha trong phòng khách là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, vẻ mặt vô cảm, nhưng lại mang theo uy nghiêm của một bậc bề trên.
Trên chiếc ghế sô pha bên cạnh ông ta có một người khác đang ngồi, là Bạch Niệm Ân.
Sao cậu ta lại đến ký túc xá của mình?
Còn dẫn theo người nữa.
Chẳng lẽ cậu ta dẫn theo cha của nguyên chủ và Bạch Niệm Ân là Bạch Tướng tới tìm cậu tính sổ sao?
Thật mất mặt.
Bạch Cô Cô khinh thường.
Bạch Niệm Ân tự tới gây gổ với cậu, giờ đánh không lại lại đi gọi phụ huynh.
Bạch Cô Cô thay dép, bước vào, cất đồ ăn vặt mang tới vào phòng ngủ, lại chạy vào nhà vệ sinh rửa tay.
Bạch Tướng ngồi trên sô pha: “…”
Đứa con bất hiếu này cứ như không nhìn thấy ông ta vậy.
Vẻ mặt vô cảm của Bạch Tướng hiện rõ sự tức giận.
Bạch Niệm Ân liếc Bạch Cô Cô, cậu ta duỗi tay ra đặt lên đùi Bạch Tướng, vỗ nhẹ trấn an ông ta: “Cha, ngài đừng giận anh của con, chắc là anh ấy là không nhìn thấy ngài.”
Lời này vừa khéo chọc giận Bạch Tướng, ông ta chưa từng bị người khác ngó lơ như vậy, đúng là một đứa phế vật không có tinh thần lực.
Phế vật này lại là đứa con bị ông ta vứt bỏ.
Nghe thấy tiếng nước rào rào trong nhà vệ sinh, Bạch Tướng giận dữ vỗ bàn đứng lên: “Bạch Cô Cô!”
Bạch Cô Cô ló đầu ra khỏi nhà vệ sinh, tròn mắt nhìn Bạch Tướng: “Xin chào, ngài gọi tôi hả?”
Bạch Tướng: “…”
Ông ta là Thủ tướng của Đế quốc và chưa bao giờ bị người khác đối xử lạnh nhạt.
Râu của Bạch Tướng vểnh muốn bay lên luôn rồi: “Bạch Cô Cô, cậu cho rằng mình gả cho Tần Sóc là đã cứng cánh rồi? Muốn làm gì thì làm sao?”
Bạch Cô Cô nhìn ông ta, sau đó gật đầu.
Cậu cố ý gật đầu đó, cho ông già tức chết.
Với lại cậu cũng nghĩ Tần Sóc rất lợi hại mà.
“Cậu cho rằng Tần Sóc có thể làm chỗ dựa của cậu, nên cả tôi cũng không coi ra gì phải không? Cậu nghĩ Tần Sóc thật sự có thể chỗ dựa cho mình à?”
Bạch Tướng tức giận hỏi.
Ân Ân nói đúng, Bạch Cô Cô là một đứa lòng lang dạ sói, mới kết hôn với Tần Sóc không bao lâu mà trong mắt đã không có người cha này nữa.
Ngay từ đầu đã nên vứt bỏ đứa súc sinh này rồi, đỡ phải nuôi lớn rồi thành trò cười của ông ta.
Dù gì cũng là một đứa vô dụng.
“Ông sai rồi.” Bạch Cô Cô chỉ vào Bạch Tướng rồi lại chỉ vào mình: “Dù không gả cho Tần Sóc thì tôi cũng không hề coi trọng ông.”
Bạch Cô Cô nghiêm túc nói: “Lúc tôi kết hôn với Tần Sóc, ông đã nói từ nay về sau chúng ta không có quan hệ gì nữa. Tại sao tôi phải tôn trọng ông?”
“Cậu——”
Bạch Tướng đang định chửi ầm lên thì chợt nghĩ mình quả thật đã nói những lời như vậy.
Nhưng mà đứa súc sinh này thật sự muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với ông ta?
Vậy thì quá tốt, sau này Tần Sóc gặp chuyện, ông ta không cần lo nó có ảnh hưởng đến mình hay không.
Bạch Tướng nói: “Được, cậu với tôi không có quan hệ gì hết.”
Bạch Cô Cô gật đầu, tiếp tục cầm túi màng đi giặt.
Bạch Tướng: “…”
“Bạch Cô Cô, dù cậu và tôi không có quan hệ gì nữa, nhưng với tư cách là một hậu bối, cậu cư xử với bề trên như vậy sao?”
Bạch Cô Cô lại ló đầu ra: “Xin lỗi, tôi không có cha, không được ai dạy cho.”
Bạch Tướng: “…”
Bạch Tướng biến sắc.
Bạch Niệm Ân nhìn hai người bọn họ cãi nhau, thấy cũng sắp đến lúc rồi, cậu ta đứng dậy, nắm cánh tay Bạch Tướng, nói: “Cha, đừng nóng giận, tất cả đều là lỗi của con, con làm anh chán ghét nên mới khiến quan hệ của cha và anh không tốt như vậy.”
“Cha đừng tức giận. Con thay mặt anh xin lỗi cha, nhưng hôm nay chúng ta ở đây là để cầu xin anh. Cha đừng giận nữa, được không ạ?”
“Nói cho cùng, anh gả cho Tần tướng quân, thay đổi một chút cũng là chuyện bình thường?”
Ngụ ý là sau khi Bạch Cô Cô kết hôn với Tần Sóc, con người đã thay đổi.
Quả nhiên, sau khi Bạch Tướng nghe Bạch Niệm Ân nói xong, dù vẻ mặt của ông ta càng lúc càng khó coi nhưng cũng không nổi giận.
Ông ta nhìn Bạch Cô Cô, nói: “Tôi hỏi cậu, hai anh em nhà họ Lưu, cậu có hạ độc bọn họ không?”
“Bọn họ chỉ muốn đùa với cậu một chút mà cậu lại hạ độc người ta. Sao cậu lại độc ác vậy hả?”
“Cậu lập tức lấy thuốc giải ra đây rồi đi nhận tội ngay. Nếu không, nhà họ Lưu sẽ không tha cho cậu đâu.”
Nhà họ Lưu kém hơn nhà họ Bạch một chút, Bạch Tướng như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Cặp song sinh này là hai người trẻ tuổi tài cao nhất trong nhà họ Lưu, hành vi của Bạch Cô Cô đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến mối quan hệ giữa hai gia đình.
Bây giờ Tần Sóc sắp xong đời rồi, chờ Bạch Cô Cô giao thuốc giải ra, ông ta sẽ bí mật gửi đến cho nhà họ Lưu.
Bạch Tướng nhìn Bạch Cô Cô, tựa như đã chắc chắn rằng ông ta muốn thuốc giải thì Bạch Cô Cô sẽ lấy thuốc giải ra cho mình.
Bạch Cô Cô nhìn Bạch Tướng như nhìn cái gì lạ lắm, cậu phản bác: “Đã xảy ra chuyện gì thì ông nên hỏi lại Bạch Niệm Ân, cậu ta không nói toàn bộ cho ông sao?”
Toàn bộ?
Bạch Tướng quay lại nhìn đứa con trai ngoan ngoãn của mình.
“Bạch Niệm Ân, xảy ra chuyện gì?”
Bạch Niệm Ân lắc đầu, vẻ mặt luống cuống: “Cha ơi, con không biết.”
“Con thật sự không biết gì hết, hai anh em nhà họ Lưu có lòng tốt giúp anh nâng cao tinh thần và sức chiến đấu, không ngờ anh ấy lại hạ độc hai người họ…”
Bạch Niệm Ân nói xong, hốc mắt cậu ta ươn ướt.
Đôi mắt đỏ hoe, trông thật đáng thương: “Hôm đó, anh trai nhà họ Lưu chỉ nhìn anh ấy.”
“Với cả, với cả hôm đó anh Thiệu Lâm cũng bị thương nặng lắm.”
“Hình như cũng do anh ấy làm.”
—————–
-Hết chương 30-