Bạch Cô Cô vừa lẩm bẩm xong, lỗ tai nhạy bén nghe được tiếng cười của Tần Sóc.
Cậu ngẩng đầu nhìn qua.
Mặt Tần Sóc rất nghiêm chỉnh: “Tiểu Bạch, đi thôi, chúng ta đến ký túc xá cất hành lý của em trước đã.”
Bạch Cô Cô gật đầu.
Chuyện gì cậu cũng nghe Tần Sóc hết.
Ký túc xá của Đế quốc là kiểu ba phòng một sảnh, mỗi người ở một phòng riêng nhỏ.
Bạch Cô Cô thích lắm.
Lúc cậu tới thì chưa thấy người đến.
Ký túc xá được phân chia từ năm nhất đại học, trước đó Bạch Cô Cô không đi học nên không ở. Cũng may lên năm hai thì đổi ký túc, ký túc mới toàn là phòng trống, Bạch Cô Cô không cần lo ở nhầm phòng.
Cậu cầm chìa khóa, chọn một phòng có bóng râm và không bị ánh nắng chiếu vào, vui vẻ dọn vào.
Bạch Cô Cô và Tần Sóc cùng nhau dọn, chẳng mấy chốc đã dọn dẹp xong.
Cậu khóa cửa cầm chìa khóa, đi theo Tần Sóc dạo quanh trong trường.
Đang là tháng Tám, khuôn viên ngập tràn các loài hoa, đẹp vô cùng, đại thụ cao vút lên bầu trời.
Nếu có thể trồng nấm bên dưới tàng cây.
Bạch Cô Cô hơi dao động.
Hai người ăn cơm ở căn tin, đồ ăn của căn tin trường cũng khá là ngon.
Cơm nước xong, Tần Sóc cần phải về.
Buổi chiều Bạch Cô Cô sẽ chính thức lên lớp, Tần Sóc có ở lại cũng chẳng để làm gì.
Hắn đưa Bạch Cô Cô đến cổng ký túc xá.
Đột nhiên phải xa Tần Sóc, cậu có chút không nỡ.
Bạch Cô Cô chậm rì rì lên bậc thang, đi tới cửa, quay đầu nhìn Tần Sóc.
Tần Sóc đứng yên bên dưới nhìn Bạch Cô Cô, thấy cậu quay đầu lại, trong mắt mang theo ý cười.
Trong lòng Bạch Cô Cô đột nhiên sinh ra một suy nghĩ đáng sợ.
Cậu chạy bạch bạch từ trên cầu thang xuống, xông tới ôm lấy Tần Sóc.
Tần Sóc: “!”
Tần Sóc ôm nấm nhỏ vào lòng theo phản xạ.
Nấm nhỏ úp mặt mình vào vai Tần Sóc, nói nhỏ: “Tần Sóc, em không nỡ xa anh.”
Hắn cũng không nỡ xa nấm nhỏ.
Nhưng việc học thì vẫn phải học.
Tần Sóc sờ đầu cậu: “Em có thể nhắn tin cho tôi mỗi ngày, cuối tuần cũng phải về một chuyến.”
Bạch Cô Cô ở trong lòng Tần Sóc dùng sức gật đầu.
“Biết rồi.”
Giọng cậu ngốc nghếch mềm nhũn: “Em sẽ rất nhớ anh rất nhớ anh, anh cũng phải nhớ em đấy.”
“Tôi sẽ.” Tần Sóc bảo đảm.
Bạch Cô Cô núp trong ngực Tần Sóc hơn nửa ngày, cuối cùng mới bịn rịn không thôi nhấc đầu mình lên, chỉ lên tầng lầu ký túc xá: “Vậy em lên đây.”
“Đi đi, tôi nhìn em lên.”
Bạch Cô Cô gật đầu, đi ba bước quay đầu lại một lần cũng lên đến phòng ký túc.
Thật ra cậu căng thẳng lắm đấy.
Trước kia ngoài Tần Sóc ra, Bạch Cô Cô chưa từng ở cùng ai khác trong thời gian dài.
Nhưng đã đi học là phải lăn lộn với nhau, ký túc xá là phải ở chung một chỗ.
Không biết mọi người có giống Tần Sóc, đều siêu siêu tốt bụng hay không.
Bạch Cô Cô đẩy cửa ký túc ra.
Cửa bên cạnh phòng của Bạch Cô Cô mở, bạn cùng phòng tới rồi!
Cậu lén lút liếc nhìn bạn cùng phòng của mình, wow, cao to quá ta, gần bằng Tần Sóc luôn, cơ bắp không tồi.
Xem chừng không dễ ở chung cho lắm.
Có nên qua chào một tiếng không nhỉ?
Bạch Cô Cô do dự một chút, quyết định vẫn nên về phòng của mình ngồi xổm trồng nấm thôi.
Dẫu sao cậu chỉ là một cục nấm nhỏ đáng yêu.
Bạch Cô Cô vừa định về phòng mình, bạn phòng bên đột nhiên đi ra. Cậu ta thấy Bạch Cô Cô thì ngớ ra một chút, mới hỏi: “Cậu là, bạn cùng phòng mới sao?”
Bạch Cô Cô gật đầu một cái, chỉ vào phòng của mình: “Tôi ở đây, chào cậu.”
“Chào cậu.” Bạn cùng phòng gật đầu: “Tôi là Tống Tử Tinh, học khoa Cơ giáp chiến đấu.”
“Tôi, tôi là Bạch Cô Cô, tôi cũng học khoa Cơ giáp chiến đấu.”
Đối phương nhìn Bạch Cô Cô: “Cậu là sinh viên năm nhất?”
“Hai, năm hai rồi.”
Tống Tử Tinh: “…”
Cậu ta nhìn bạn cùng phòng mới xinh đẹp này, chắc chắn mình chưa từng nhìn thấy bạn cùng phòng mới này ở trong lớp.
Bạch Cô Cô xấu hổ nói: “Năm ngoái tôi nghỉ học, vừa mới đi học lại.”
Đối phương gật đầu, thì ra là vậy.
Lại là một tiểu thiếu gia quý tộc.
Trong mắt Tống Tử Tinh hiện lên sự khinh thường: “Tôi vào đây, cậu cứ tùy ý.”
Bạch Cô Cô gật đầu.
Quả nhiên không dễ ở chung chút nào.
Mặc dù không biết tại sao đối phương lại có vẻ không vui khi nhìn mình, nhưng Bạch Cô Cô có thể cảm nhận được cảm xúc xa lánh của đối phương.
Bạch Cô Cô không nhiều lời nữa, chậm chạp về phòng mình.
Cậu đặt chậu hoa mang từ nhà lên bệ cửa sổ.
Nói là chậu hoa nhưng không có hoa, chỉ có lớp đất bùn bên dưới đại thụ trên đảo nhỏ ở phủ tướng quân mà thôi.
Bạch Cô Cô đào đất mang tới, chuẩn bị lén trồng nấm.
Bạn cùng phòng còn lại vẫn chưa tới.
Tống Tử Tinh và Bạch Cô Cô vẫn không nói chuyện với nhau.
Nhưng Bạch Cô Cô thích kiểu ở chung như thế này, cậu là nấm nhỏ, thích yên lặng ngẩn người.
Không phải ai cũng là Tần Sóc, cậu chỉ thích nói chuyện với Tần Sóc thôi.
Hai giờ chiều, giờ học bắt đầu.
Bạch Cô Cô ra khỏi tòa ký túc, đi theo hướng Tần Sóc chỉ lúc sáng tới chỗ lớp học.
Trong phòng học toàn là người với người.
Các bạn trẻ lao nhao láo nháo, không giống như một lớp học, mà giống như một cái chợ.
Còn nhộn nhịp hơn cả chỗ cậu bán nấm.
Bạch Cô Cô dè dặt ló đầu vào, thò chân bước vào phòng học.
Sau đó, cậu phát hiện trong lớp đột nhiên dần an tĩnh lại, mọi người nhìn hết ra cửa, xuýt xoa một trận.
Thiếu niên từ ngoài bước vào, không giống bất cứ nam sinh nào trong lớp, khuôn cậu mặt trắng nõn, ngược sáng giống như một hoàng tử bé xinh đẹp bước vào từ cửa phòng học.
Nam sinh khoa chiến đấu phải trải qua huấn luyện cường độ cao, cơ thể đa phần đều vô cùng cường tráng rắn chắc, đường cong bắp thịt vượt trội, nhưng thiếu niên trước mắt đây có cảm giác mảnh khảnh hết sức, dường như đây mới là dáng vẻ của một thiếu niên nên có.
Thon dài, tinh tế, đẹp đẽ, ngoan ngoãn.
“Đù ai thế kia, vào nhầm chỗ à?”
“Học khoa Cơ giáp chiến đấu của chúng ta sao, trông xinh xắn vậy?”
“Khoa Cơ giáp chiến đấu của chúng ta cũng có hotboy rồi?”
“Không phải là bạn trai của ai đấy chứ, hu hu hu, thích thật đấy, hâm mộ quá, tui cũng muốn thoát ế.”
…
Bạch Cô Cô bị ánh mắt của mọi người làm hết hồn.
Bọn họ đang, đang nhìn gì vậy?
Bạch Cô Cô quay đầu nhìn sau lưng mình, có ai đâu.
Cậu cẩn thận đi vào, muốn tìm chỗ yên tĩnh ngồi xuống, nhưng phát hiện có rất nhiều bạn học đang nhìn cậu, có người còn nâng hẳn mông lên, làm động tác mời, hy vọng chàng trai này có thể ngồi bên cạnh mình.
Nếu có thể nhân cơ hội này thoát ế thì quá tốt luôn.
Bạch Cô Cô nhìn mọi người nhiệt tình như thế, cậu cũng lúng túng nở nụ cười khôn khéo, tìm vị trí trống trong phòng học.
Cậu bỗng thấy có một chỗ trống ở góc tường, tức thì như bắt được cọng cỏ cứu mạng chạy vội qua ngồi xuống.
Phù ——
Vấn đề nan giải chỗ ngồi cuối cùng cũng được giải quyết.
Mọi người thất vọng.
Bạch Cô Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, chuẩn bị mở thiết bị truyền tin ra nói chuyện đôi câu với Tần Sóc, chia sẻ một chút về chuyện mình vừa trải qua. Sau đó, nam sinh ngồi hàng trước quay đầu lại hỏi: “Bạn học, chào cậu, tôi là Trương Vũ.”
“Chào cậu, tôi là Bạch Cô Cô.”
Bạch Cô Cô?
Tên đáng yêu thật đấy.
Hàng trước cười một tiếng, hỏi: “Bạch Cô Cô, cậu học khoa nào, có phải đi nhầm không, chỗ chúng tôi là khoa Cơ giáp chiến đấu.”
Theo như Trương Vũ thấy, cậu trai nhỏ yếu đuối này phải là khoa Thực vật hoặc là khoa Văn học mới đúng, dẫu sao trông Bạch Cô Cô cũng giống như người cần được bảo vệ.
Bạch Cô Cô lắc đầu: “Tôi không nhầm, là khoa Cơ giáp chiến đấu, cảm ơn cậu.”
Thiếu niên cười đến là ngoan, Trương Vũ nhất thời đỏ mặt: “Không, không sao, vậy sau này chúng ta là bạn học rồi.”
Bạch Cô Cô gật đầu: “Ừ, chúng ta cùng cố gắng nhé.”
Hai người trò chuyện đôi câu, Bạch Cô Cô hoàn toàn không để ý, ở hàng ghế thứ ba cách họ không xa, có một nam sinh đang dựa vào tường nhìn chằm chằm cậu, lộ ra nụ cười giễu cợt.
Chậc!
Trông đẹp đấy.
Bạch Cô Cô, vị hôn phu trước đây của anh họ hắn.
Bị gả cho Tần Sóc.
Đáng tiếc, mặc dù là một đồ vô dụng không có tinh thần lực, nhưng quả thật rất đẹp.
Gả cho tên tàn phế Tần Sóc kia, tiếc thật đấy.
Khuôn mặt Thời Chính Dương đầy vẻ khinh thường.
—
Đến lúc tan lớp đã hơn bốn giờ chiều.
Nam sinh ngồi hàng trước là Trương Vũ mời Bạch Cô Cô cùng đi ăn, Bạch Cô Cô chậm chạp suy nghĩ một chút rồi đi theo.
Dù sao cậu vẫn chưa biết rõ về ngôi trường này, hơn nữa bạn cùng phòng có vẻ không ở cùng với cậu, đúng lúc có thể hiểu thêm tình hình của trường qua bạn học mới này.
Bạch Cô Cô có một gương mặt xinh đẹp, có độ nhận diện rất cao, chẳng mấy chốc mà người trong khoa Cơ giáp chiến đấu đều biết, khoa của bọn họ có một bạn học mới vô cùng xinh đẹp.
Ai ai cũng muốn lại gần, cố ý chào hỏi với Bạch Cô Cô.
Mới đầu Bạch Cô Cô căng thẳng lắm, giờ thì vui vẻ chào mọi người, làm quen với nhau.
Bởi vì cậu phát hiện, đa số mọi người đều vô cùng thân thiện với cậu.
Con người tốt thật đấy.
Ăn cơm xong thì về phòng ngủ, Bạch Cô Cô vui vẻ kể hết chuyện mình trải qua với Tần Sóc, rồi mới đi rửa mặt lên giường ngủ.
Tin hóng hớt trong trường luôn lan truyền rất nhanh, chỉ trong vòng chưa đầy một đêm, cả trường đều biết một nam sinh vô cùng xinh đẹp đến khoa Cơ giáp chiến đấu.
Vẻ ngoài của Bạch Cô Cô vốn đã đẹp, lại còn là tiểu yêu quái mang theo linh khí đất trời nên dung mạo càng hơn người thường một bậc.
Huống chi, còn xuất hiện ở khoa Cơ giáp chiến đấu.
Mọi người đều đang suy đoán, bối cảnh của nam sinh này là gì, là tiểu thiếu gia nhà ai.
Trước kia, chưa ai từng nhìn thấy thiếu niên này ở tinh cầu Thủ đô cả.
Nguyên chủ Bạch Cô Cô tuy là con trai của Bạch Tướng, nhưng do mẹ đẻ qua đời, nguyên chủ cũng chỉ là đồ vô dụng không có tinh thần lực nên cha cậu hoàn toàn không quan tâm đến cậu. Với lại cha và mẹ kế có một đứa con riêng cũng xêm xêm tuổi nguyên chủ.
Cho nên, mọi người chỉ biết đến tiểu thiếu gia Bạch Niệm Ân của nhà họ Bạch.
Về phần Bạch Cô Cô, kể từ khi mẹ cậu qua đời khi cậu bảy tuổi, rất ít người ở tinh cầu Thủ đô nhắc đến tiểu thiếu gia đáng thương này.
Nếu như không phải có hôn ước từ nhỏ với Nhị hoàng tử, sợ rằng nhà họ Bạch đã từ bỏ Bạch Cô Cô lâu rồi.
Nhưng Long Khuyết vẫn không huỷ hôn với Bạch Cô Cô, không phải vì gã thích Bạch Cô Cô, mà là vì nguyên chủ xinh đẹp, ngốc nghếch và ngoan ngoãn, có thể thỏa mãn nội tâm của hắn, lại còn có thể lôi kéo được Bạch Tướng.
Thế nhưng Long Khuyết sao có thể thật sự cưới một tên ngốc như thế được, nhất là khi biết tinh thần lực của Bạch Cô Cô không thức tỉnh, gã nhanh chóng thương lượng với Bạch Tướng, đổi đối tượng kết hôn thành Bạch Niệm Ân.
Nguyên chủ Bạch Cô Cô bị lừa không biết gì, vẫn ngu ngốc sáp lấy Long Khuyết. Mãi đến khi bị gả cho Tần Sóc, vẫn còn tưởng rằng Long Khuyết yêu mình.
—————-
-Hết chương 21-