“Tần Sóc!”
Bạch Cô Cô sợ hãi.
Cậu lập tức dùng linh khí vọt tới chỗ Tần Sóc, chìa tay giữ Tần Sóc suýt chút nữa ngã xuống sàn.
Nặng ghê.
Bạch Cô Cô đỡ Tần Sóc ngồi lại trên ghế, nắm cánh tay hắn để phòng hắn ngã lần hai.
Bạch Cô Cô lo lắng gọi: “Tần Sóc, Tần Sóc, anh thế nào rồi?”
“Tần Sóc!”
“Đừng nói là trúng độc nha.”
Bạch Cô Cô vội vàng kiểm tra cơ thể của Tần Sóc xem hắn có bị trúng độc của mình không.
Bạch Cô cô phóng ra một chút linh khí xem thử trên người Tần Sóc có hơi thở của mình không.
Nhưng cậu không ngờ rằng có thứ gì đó trong cơ thể Tần Sóc dường như đang thu hút mình. Một tí linh khí của Bạch Cô Cô như hóa thành giọt nước, mất hút nơi biển sâu.
Sao tinh thần lực của cậu lại chui vào trong thức hải của Tần Sóc vậy?
Thức hải là một nơi cực kỳ bí ẩn, rất riêng tư. Bình thường, hầu như không ai đi vào thức hải của người khác cả.
Thế mà tinh thần lực của cậu lại chạy vào trong cơ thể Tần Sóc.
Bạch Cô Cô nắm tay Tần Sóc lần nữa, tiếp tục sử dụng cách cũ để phóng linh khí của mình.
Một lúc sau, Bạch Cô Cô nóng lòng muốn đi tìm Tống Tử Ngộ tới xem.
Sau đó, tay cậu tự nhiên bị nắm lấy.
Tần Sóc mở mắt ra, vành mắt đỏ hoe: “Tiểu Bạch, tôi không sao.”
Nói thật thì hắn cũng không ngờ tinh thần lực của Tiểu Bạch lại mạnh như vậy.
Độc tính và khả năng gây ảo giác rất tuyệt vời.
Tần Sóc ngồi dậy, mặt không chút cảm xúc.
Bạch Cô Cô vẫn lo lắng hỏi xem hắn thế nào.
Không có gì, hơi mất mặt xíu thôi.
Lúc nãy hắn thề thốt để Bạch Cô Cô yên tâm tấn công mình, kết quả mới một chiêu đã bị Tiểu Bạch đánh bại.
Hắn thật sự không ngờ tinh thần lực của Tiểu Bạch lại mạnh như thế, có thể công kích hắn.
Tinh thần lực của Tần Sóc là cấp S, cho nên tất cả những công kích với cấp tinh thần lực nhỏ hơn hắn đều rất khó có tác dụng công kích hắn.
Thế mà Tiểu Bạch lại làm được.
Chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa tinh thần lực và linh khí sao?
“Tần Sóc, xin lỗi, em thật sự không cố ý”, Bạch Cô Cô đáng thương ngồi xổm bên cạnh Tần Sóc: “Anh không sao chứ?”
Ngồi xổm thế này càng nhìn càng giống cục nấm nhỏ hơn.
Tần Sóc vươn tay ra là có thể sờ được cái đầu nhỏ của cậu.
“Không sao đâu”, Tần Sóc xấu xa đè đầu Bạch Cô Cô xuống, không cho cậu đứng dậy: “Tiểu Bạch thật là lợi hại.”
Bạch Cô Cô: “….”
“Xin lỗi mà, em không biết.”
“Không sao đâu”, Tần Sóc đứng lên, buông tha cho cái đầu nấm dưới tay mình: “Là do tôi quá tự tin.”
“Nhưng mà, tôi không ngờ Tiểu Bạch lại lợi hại vậy đấy”, Tần Sóc nói: “Xem ra sau này tôi không cần lo lắng Tiểu Bạch bị bắt nạt nữa rồi.”
Như vậy hắn cũng yên tâm.
Sau khi làm xong kiểm tra tinh thần lực, Tần Sóc cất từng dụng cụ kiểm tra đi, vẫy tay với Bạch Cô Cô: “Tiểu Bạch, đi thôi.”
Bạch Cô Cô gật đầu rồi tung ta tung tăng chạy theo.
Hai người vừa bước tới cửa, Tần Sóc đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn trong đầu. Hắn chưa kịp vươn tay ấn huyệt thái dương thì cơn đau dữ dội ập đến.
Giống như có một bàn tay đang cố gắng xé toạc đầu hắn.
Hô hấp của Tần Sóc nặng nề hơn.
Bạch Cô Cô giật mình, cậu lập tức vươn tay đỡ Tần Sóc, nhưng bị Tần Sóc đẩy ra: “Tiểu Bạch, em đi trước đi.”
Tần Sóc không khống chế được lực tay, đẩy mạnh Bạch Cô Cô làm cậu ngã trên đất.
Bạch Cô Cô càng sợ hơn.
Cậu ngẩng đầu lên, hai mắt Tần Sóc đỏ ngầu, khuôn mặt nhăn nhó, nhìn vô cùng đau đớn.
Tần Sóc dường như đang cố đấu tranh với thứ gì đó, cố gắng kìm nén biểu cảm trên gương mặt, hai tay nắm tóc, thân thể run rẩy.
“Tần Sóc!”
Bạch Cô Cô không thể cứ thế bỏ đi trước được.
Cậu đi rồi, Tần Sóc phải làm sao bây giờ?
Bạch Cô Cô đứng lên lại đỡ Tần Sóc một lần nữa. Tần Sóc muốn ngăn cậu tới gần mình, nhưng sức lực của hắn không đủ để đẩy Bạch Cô Cô ra lần nữa, chỉ có thể để Bạch Cô Cô kéo mình đến bên giường, ngồi xuống.
Bạch Cô Cô nắm chặt tay Tần Sóc, âm thanh nôn nóng xen lẫn tiếng nức nở vang lên: “Tần Sóc, làm sao bây giờ, em nên làm gì đây? Mau nói cho em biết đi, làm sao bây giờ?”
“Đừng sợ, tôi không… không sao!” Giọng nói của Tần Sóc trở nên khô khốc.
“Em ra ngoài trước đi, Tiểu Bạch, ngoan nào.”
Hắn sợ tinh thần lực của mình sẽ bùng nổ và làm tổn thương Tiểu Bạch, trong đầu chỉ nghĩ Tiểu Bạch phải đi mau.
Tần Sóc đưa tay ra muốn đuổi Bạch Cô Cô đi, nhưng lại bị cậu nắm chặt hai tay: “Tần Sóc, anh, anh nhịn một chút, sẽ tốt lên thôi, sẽ nhanh thôi.”
Cậu tự nhiên nghĩ tới những gì mà chú và ông đã nói, linh khí của tiểu yêu quái có thể giúp người bị thương.
Nhưng mà Bạch Cô Cô không có cơ hội học.
Cậu cẩn thận mò mẫm, để linh khí của mình từ từ tiến vào trong cơ thể Tần Sóc, chậm rãi đi về phía trước.
Tinh thần lực của Tần Sóc không phản kháng linh khí mới xâm nhập này, ngược lại nó giống như đang chào đón một người bạn cũ, từ từ hoá thành sự dịu dàng, cuốn lấy linh khí của Bạch Cô Cô.
Tần Sóc đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, môi khẽ nhúc nhích. Bạch Cô Cô lại gần nghe: “Tiểu Bạch, đi mau.”
Bạch Cô Cô thì thào: “Không, em không đi.”
Cậu đi rồi, Tần Sóc phải làm sao bây giờ?
Phải tiếp tục chịu đau sao?
Bây giờ không ai có thể giúp Tần Sóc cả.
Bạch Cô Cô từ từ đưa toàn bộ linh khí mình tích góp được gần đây vào cơ thể của Tần Sóc.
Cậu nhìn vẻ mặt của Tần Sóc chuyển từ nhăn nhó sang từ từ dịu đi, rồi như đang ngủ. Hắn an tĩnh nhắm mắt lại.
Chắc chắn là có tác dụng.
Có thể giúp được Tần Sóc rồi, thật là vui.
Bạch Cô Cô mỉm cười, nhưng đột nhiên cảm thấy cơ thể mình trở nên mềm nhũn giống như sợi mì.
!
Trước khi nghĩ đến cái gì khác, cậu lập tức ngã xuống trên người Tần Sóc. Sau đó hóa thành một cục nấm nhỏ màu hồng, nằm yên lặng trên người Tần Sóc.
Tần Sóc hôn mê một hồi, thức hải của hắn dần dần ổn định, từ từ mở mắt ra.
Lần này, cơn đau đến đột ngột nhưng không kéo dài.
Tần Sóc ngồi dậy, có thứ gì đó suýt chút nữa rơi xuống từ trong ngực hắn.
Tần Sóc vô thức vươn tay bắt lấy, sau đó sửng sốt.
Trong lòng bàn tay là một cục nấm nhỏ, màu hồng, to không bằng nửa bàn tay hắn.
Đây là… Tiểu Bạch?
“Tiểu Bạch!” Tần Sóc khẽ gọi, đối phương không có phản ứng gì.
Tần Sóc vươn tay chạm vào cục nấm nhỏ lần nữa, mềm mại, âm ấm. Chính là cục nấm nhỏ mà Tiểu Bạch biến thành.
Nhưng sao tự nhiên Tiểu Bạch lại biến thành thế này?
Là vì hắn sao?
Tần Sóc nhớ tới cơn đau đầu đột ngột vừa rồi của mình, một luồng linh khí ấm áp tiến vào thức hải của hắn.
Giống như suối ngọt, nhẹ nhàng tiến vào thức hải của hắn, làm cho tinh thần lực đang thịnh nộ của mình trở lại bình thường.
Chẳng lẽ, đó là tinh thần lực của Tiểu Bạch?
Tại sao tinh thần lực của Tiểu Bạch lại có thể vào thức hải của hắn?
Tần Sóc sờ nấm nhỏ trong lòng bàn tay.
Hắn mơ hồ nhớ ra rằng, nếu hai người có tinh thần lực tương thích thì có thể chữa lành tinh thần lực cho nhau.
Lẽ nào…
Chẳng lẽ tinh thần lực của hắn và Tiểu Bạch tương thích với nhau?
Tiểu Bạch… là định mệnh của hắn?
Bạch Cô Cô cũng nói rằng, nếu linh khí của cậu không ổn định, cậu sẽ không thể duy trì hình dạng con người của mình. Vậy nên cậu có thể hoàn đổi giữa hình dạng nấm nhỏ và hình người.
Tần Sóc đột nhiên cảm thấy tim mình đập rất nhanh. Hắn cúi đầu nhìn nấm nhỏ hồng hồng.
Nhỏ như vậy, hắn hoàn toàn có thể giấu trong túi, giấu trong ngực.
Giấu đi, không cho người khác biết nhóc nấm nhỏ này đáng yêu nhường nào.
Tần Sóc thử thăm dò bằng cách dùng tinh thần lực bao phủ nấm nhỏ, nấm nhỏ đáp lại hắn rất nhanh.
Linh cảm tinh thần lực của cả hai quyện vào nhau.
Con giao long vàng xuất hiện từ trong cơ thể của hắn, biến thành một con nho nhỏ, quấn lấy nấm nhỏ như muốn bảo vệ cậu.
Tần Sóc vươn tay bóp nó, giao long vàng ngẩng đầu, tránh khỏi tay Tần Sóc, nhe răng nhếch miệng tỏ ý muốn ở cùng Tiểu Bạch.
Không biết lúc Tiểu Bạch tỉnh lại có bị hù không nữa.
Tần Sóc đặt nấm nhỏ trong lòng bàn tay, rời khỏi phòng thí nghiệm, trở về phòng ngủ của mình.
Ban đầu hắn tính tìm Tống Tử Ngộ xem giúp Tiểu Bạch, nhưng lại nhớ mình đã hứa với Tiểu Bạch là sẽ giữ bí mật cho cậu.
Để bảo vệ hắn, tinh thần lực của Tiểu Bạch mất mát nghiêm trọng.
Không biết lúc nào mới có thể khôi phục.
Tần Sóc đau lòng quá đỗi.
Hắn chọc nhẹ nấm nhỏ, hung ác nói: “Sau này không được làm như vậy nữa, phải tự bảo vệ mình, biết không?”
Nấm nhỏ quá mệt rồi, không có phản ứng.
Giao long nhỏ cuộn lấy nấm nhỏ, suýt chút nữa cắn hắn một cái.
Riết rồi không biết chủ nhân là ai nữa, nhìn ngốc muốn chết.
Tần Sóc ghét bỏ nghĩ.
Tiểu Bạch là tiểu yêu quái, có nhiều sự khác nhau với người bình thường.
Tần Sóc không biết nên làm gì bây giờ.
Hắn cẩn thận đặt Tiểu Bạch lên giường, sau đó ngồi bên cạnh, kiên nhẫn đợi Tiểu Bạch tỉnh lại.
Một buổi trưa đã trôi qua.
Bên ngoài vang lên tiếng cãi nhau của Đinh Mạn với quản gia.
Chính xác mà nói, Tần Sóc đã ra lệnh cho quản gia không cho bà ta vào. Giờ thì Đinh Mạn đang mắng quản gia.
Tần Sóc thở dài.
Hắn nhấn một cái nút trong phòng để cách ly phòng ngủ.
Bên tai cuối cùng cũng im lặng.
Tần Sóc sờ nấm nhỏ: “Tiểu Bạch, lúc nào em mới tỉnh lại đây?”
Đến đêm, nấm nhỏ vẫn không biến lại, vẫn là cục nấm nhỏ màu hồng nhạt.
Tần Sóc truyền linh thần lực của mình vào thức hải của Tiểu Bạch để chữa trị cho cậu, nhưng không có tác dụng gì
Đến ngày hôm sau, Tiểu Bạch vẫn không tỉnh lại.
Tần Sóc luống cuống.
Tiểu Bạch sẽ không đi rồi chứ.
Hắn chỉ có thể không ngừng dùng tinh thần lực để thăm dò, đối phương vẫn đáp lại hắn. Giao long nhỏ vẫn luôn quấn quanh Bạch Cô Cô, như vậy thì Tần Sóc mới an tâm hơn một chút?
Tinh thần lực của Tiểu Bạch là hệ thực vật.
Có nên trồng vào đất không? Hay là tưới nước?
Tiểu Bạch trồng nấm ở trên đảo nhỏ, hắn có nên trồng Tiểu Bạch xuống đất không?
Tần Sóc nhẹ nhàng nâng nấm nhỏ, lập tức đi tới đảo nhỏ ở sân sau.
Hắn vừa mới xuống lầu, Đinh Mạn như thấy người đáng tin cậy, lao đến ngay lập tức: “Tần Sóc, cuối cùng con cũng xuất hiện. Con coi con chó canh cửa này đi, ông ta không cho mẹ vào. Con mau dạy dỗ lại đi, nếu không tôi tớ trong nhà sẽ không coi con ra gì hết.”
“Tần Sóc, con, con đi với mẹ đến bệnh viện xem Tô Điềm thế nào nhé.”
“Còn nữa, Tần Sóc, con hồ ly tinh kia đâu, con báo cảnh sát chưa, báo cảnh sát gông cổ nó đi đi.”
“Câm miệng”, Tần Sóc chợt nghiêm mặt nói.
Tần Sóc chưa từng nói lớn tiếng với Đinh Mạn như vậy, dường như hắn thực sự rất tức giận.
Đinh Mạn đột nhiên buông tay Tần Sóc ra.
———
-Hết chương 18-