Vậy mà mẹ nó thật sự có thể đoán được?!
Trong lòng Quý Dữ chạy qua một vạn con thảo nê, vì phòng ngừa để lộ biểu tình kinh ngạc, hắn cúi mặt, giấu đầu lòi đuôi mà mục một khối điểm tâm ngọt thật to đưa vào miệng.
Thôi xong.
Lần này xong rồi.
Tối nay còn làm thế nào được nữa?
Hạ Trụ nhẹ a một tiếng: “Không phải sao?”
Hắn nhấp ngụm rượu vang đỏ, từ từ mở miệng, “Tôi còn tưởng sẽ là ánh nến tiệc tối, hoặc là cầu hôn này nọ nữa đó.”
Chuẩn bị ánh nến tiệc tối cầu hôn – Quý Dữ: “……” Đệch!
Hắn trầm mặc một lát, đột nhiên vung tay lên: “Haiz, sao mà hợp a, tôi giống người sẽ chuẩn bị những thứ đó chắc? Huống hồ tuổi chúng ta cũng không thích hợp a, liền tính là cầu hôn cũng phải chờ hai năm nữa mới có thể lãnh chứng, cầu hôn sớm như vậy làm gì?”
Hạ Trụ biến sắc, chén rượu trên tay thiếu chút nữa rơi ra.
Hắn vội nói: “Không hợp sao? Hợp mà, tôi cảm thấy khá tốt.”
“Phải không?” tâm Quý Dữ thoải mái.
“Đúng vậy.”
Hạ Trụ nỗ lực xoay chuyển tình thế, “Tôi cảm thấy đặc biệt tốt, nói theo cách khác thì tôi rất kỳ vọng, cũng phi thường cao hứng.”
“A, hiểu rồi.”
Quý Dữ chậm rãi gật gật đầu, “Bất quá lần này khẳng định không phải cái này, tôi chuẩn bị cái khác.” Nói đều đã nói cả rồi, chung quy cũng không thể tự vả mặt mình a.
Hạ Trụ: “……”
Đương sự hiện tại chính là đặc biệt hối hận, phi thường hối hận.
Hối hận mình biết rõ tính cách Quý Dữ, còn xúc động mà nói ra tâm tư của hắn, kết quả hiện tại biến khéo thành vụng, vốn dĩ là một màn cầu hôn hoàn hảo với ánh nến bữa tối, mất rồi, còn không có để mà mất.
Hạ Trụ có chút không vui, lại có chút gấp gáp.
Làm sao còn cái khác được? Hơn nữa cho dù có khác, thì có thứ gì so sánh được với cầu hôn đây?
Ngực hắn phập phồng lên xuống, hít sâu một chút: “Vậy sẽ là cái gì?”
“Đến lúc đó anh sẽ biết.”
Kỳ thật bản thân Quý Dữ cũng không biết tối nay phải sắp xếp thế nào đây, vừa rồi nên để Hạ Trụ câm miệng luôn mới đúng! Đoán cái gì mà đoán? Còn đoán chuẩn thế làm gì! Muốn chết mà!
Hạ Trụ trong lòng hối hận đan xen, nhưng cuối cùng vẫn là nhàn nhạt mà phun ra một câu: “Được rồi.”
Nhưng hắn kỳ thật một chút cũng không được.
Hai người liếc nhìn nhau, đồng loạt an tĩnh lại.
Cho dù trong lòng sóng gió mãnh liệt, ngoài miệng cũng tuyệt không hé ra một câu, giờ này khắc này, bọn họ đều chỉ muốn lẳng lặng.
Tiểu Vũ Trụ ngây thơ mà ngồi trên ghế trẻ con, ngậm ngón tay nhìn cái này, nhìn cái kia, mắt to nhấp nháy nhấp nháy, bỗng nhiên, nó vươn tay nhỏ ướt nhẹp, lặng lẽ duỗi ra nắm lấy chiếc đĩa trên bàn ——
Hư!
Chọc trúng dĩa Manga Crepe trước mặt Quý Dữ.
Nhìn trên chiếc đũa thượng dính vào một khối bơ to, hai mắt Tiểu Vũ Trụ đều sáng lấp lánh.
Nó chép chép miệng, hưng phấn muốn thu hồi chiếc đũa, nhưng mà thắng lợi ở ngay trước mắt, vận mệnh đã an bài một bàn tay to ngang trời xuất hiện, chỉ vươn hai ngón tay, liền dễ như ăn cháo mà chặn được thành quả thắng lợi của nó.
Quý Dữ lắc đầu: “Không thể nga.”
Nói rồi, hắn lấy chiếc đũa lại, vung rớt miếng bơ kia.
Tiểu Vũ Trụ: “……” QAQ.
Mắt to nhanh chóng tụ nước và sương mù, môi đều chu ra, y y ô ô mà ôm cánh tay Quý Dữ không ngừng rầm rì, cuối cùng Quý Dữ vô pháp chịu đựng, cho nó một khối mềm mềm như con heo nhỏ, mới có thể trấn an lại.
Ăn xong cơm trưa, bọn họ trực tiếp lên đường về nhà.
Tiểu Vũ Trụ muốn ngủ trưa, Quý Dữ đang mang thai vào giữa trưa cũng đặc biệt mệt mỏi, cho nên hai người sẽ cùng nhau ngủ trưa, Hạ Trụ là một Alpha tinh lực tràn đầy, nhu cầu về giấc ngủ không nhiều lắm, chỉ là lúc nhàn rỗi cũng sẽ cùng họ chợp mắt một hồi.
Hôm nay, trên tay hắn không có công việc, hoàn toàn có thể hảo hảo bồi Quý Dữ và Tiểu Vũ Trụ, nhưng hắn vô phương ngủ được, nằm một hồi lại ngồi dậy, xuống giường rồi ngồi xếp bằng trên tatami, đánh giá Quý Dữ say giấc trên giường.
Làm sao mà không phải nhẫn?
Làm sao mà không phải cầu hôn?
Vốn dĩ hắn còn đoán có phải đồng hồ xe hơi linh tinh hay không, nhưng sáng nay nghe xong đoạn đối thoại giữa Quý Dữ cùng Tạ Vũ Tinh, hắn lập tức liền đoán được kinh hỉ Quý Dữ chuẩn bị cho mình.
—— là nhẫn.
Nhẫn, tự nhiên đồng nghĩa với thổ lộ, đích xác là cầu hôn.
Đây cơ hồ có thể nói là ước mơ tha thiết của hắn trong thời gian tới, tâm chi sở hướng*.
(*Trong tim có mục tiêu, hành động cũng sẽ có phương hướng)
Nhưng hiện tại……
Hạ Trụ một tay đỡ trán, một tiếng thở dài.
Một lát sau, lại đổi tay, trong miệng lại là một tiếng thở dài.
Nhưng hắn ở đây than tới than đi cũng vô dụng, bởi vì Quý Dữ căn bản không biết hắn suy nghĩ cái gì.
Quý Dữ vốn dĩ muốn nhân thời gian ngủ trưa hảo hảo ngẫm lại chuyện buổi tối, kết quả đầu vừa dính gối liền nhanh chóng tiến vào mộng đẹp, ngủ đến đặc biệt trầm.
Chờ đến khi hắn tỉnh lại đã là 3 giờ rưỡi chiều, Hạ Trụ không ở trong phòng.
Hắn ngồi dậy tỉnh giấc, nhưng ánh mắt cùng biểu tình vẫn có chút trì độn.
Lại một lát sau, mới cầm lấy điện thoại.
Bên trên hiện lên mấy cái tin nhắn, toàn bộ đến từ chủ cửa hàng hoa và người quản lý khách sạn, thông báo cho hắn hết thảy đã chuẩn bị ổn thỏa, thậm chí còn chụp hình gửi qua cho hắn xem.
Cảnh tượng được bố trí so với trong tưởng tượng của hắn hoàn mỹ hơn nhiều ——
Bàn dài đen, ngọn nến trắng, cánh hoa phủ kín mặt đất, còn có màn cửa sổ màu lam mập mờ, cùng với cửa sổ sát đất thật lớn, ánh lên ảnh ngược xe cộ nơi xa.
Trừ những thứ này, bên cửa sổ còn đặt một cái bồn tắm hai người, bên trong tùy ý mà rải vài cánh hoa.
Nhìn một cái đã cảm thấy rất có tình, phi thường lãng mạn.
Nhưng nếu không cầu hôn thì còn cần loại lãng mạn này để làm gì? Hắn cũng không thể uống rượu, chẳng lẽ ở bên trong cùng Hạ Trụ nâng chén uống nước cam?
Quý Dữ chống cằm, có chút đau đầu.
Một gian phòng tình nhân như này, còn có bố trí bên trong, cộng với giá cả xa xỉ.
Nếu như không đi, vậy cũng quá lãng phí.
Hơn nữa đều đã nói với Hạ Trụ sẽ mời hắn ăn cơm, cho nên khẳng định phải đi, nhưng không cầu hôn không thổ lộ, phải làm thế nào mới có thể khiến gian phòng này mang đến kinh hỉ cho người ta đây?
Hạ Trụ còn thích cái gì khác sao?
Đầu óc Quý Dữ nhanh chóng mà chuyển động, bỗng chốc, ánh mắt hắn chuyển biến, có chút không quá đứng đắn mà dừng trên cái bàn đen thật dài kia, sau đó lại phiêu tới cửa sổ sát đất, còn có bồn tắm bên cửa sổ.
Cộng thêm, mặt đất phủ kín cánh hoa.
Trong lòng hắn đã có chủ ý.
Nhưng mà thật xấu hổ, thật ngượng a.
Quý Dữ sờ sờ bụng, ngồi tại chỗ suy nghĩ hồi lâu.
Chờ kim đồng hồ chỉ hướng số bốn, hắn mới động thân. Chân tay nhẹ nhàng mà rời khỏi phòng, muốn đi tìm Hạ Trụ, nhưng tìm một vòng cũng không nhìn thấy người, đành phải gọi điện thoại cho hắn ——
“Anh đang ở đâu?” Điện thoại vừa bắt cuộc gọi, hắn liền hỏi.
“Tôi ở bên ngoài, có chút việc, rất nhanh sẽ trở về.”
Quý Dữ “Ừm” một tiếng, hắn nghe được âm thanh dòng xe bận rộn ở đầu bên kia điện thoại.
“Trước sáu giờ có thể về được không?” Hắn lại hỏi.
“Không thành vấn đề.”
“Được, tôi chờ anh.”
“Ừm.”
Cúp điện thoại, Quý Dữ nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó đi đến phòng Hạ Trụ, lục tung bên trong lên.
Bên kia.
Hạ Trụ cúp điện thoại, tiến vào một tiệm đá quý phi thường nổi danh.
Sơn bất tựu tha, tha tựu khứ tựu sơn*.
(*Câu này có hai nghĩa, ở đây ý nói, nếu đối phương không chủ động thực hiện mong ước của mình, vậy mình chủ động thực hiện mong ước của đối phương)
Quý Dữ không cầu hôn, vậy hắn làm là được.
—
Chạng vạng năm rưỡi chiều, hai người đúng giờ xuất phát.
Bọn họ không mang theo Tiểu Vũ Trụ, mà đem nó giao cho Tống Minh, đêm nay, hai người bọn họ hiếm khi không cần bàn trước liền đạt được quyết định chung —— muốn trải qua thế giới chỉ có hai người bọn họ.
Quý Dữ không hé răng.
Hắn vuốt túi quần phình lên, không dấu vết mà hít sâu.
Hạ Trụ một bên cũng mím chặt môi.
Ngón tay thon dài vói vào túi, đầu ngón tay vuốt ve hộp vuông bên trong, không ngừng chuẩn bị tâm lý cho bản thân.
“Đêm nay chúng ta ăn cơm Tây nhé?” Quý Dữ đánh vỡ trầm mặc.
Hạ Trụ cười nói: “Được.”
Quý Dữ lại hỏi: “Anh thích ăn gan ngỗng không?”
Hạ Trụ đáp: “Gan ngỗng không tệ.”
“Vậy là tốt rồi.” Quý Dữ gật gật đầu.
Giọng nói vừa dứt, bên trong xe lại lần nữa lâm vào trầm mặc.
Trong lòng cả hai đều có tâm sự, cũng không có hứng thú để nói chuyện phiếm, cho nên dù im lặng cũng không ai cảm thấy xấu hổ, thẳng đến khi tài xế nói đến nơi, bọn họ mới bừng tỉnh phát hiện, cư nhiên đã qua hơn nửa tiếng đồng hồ.
Xuống xe, Quý Dữ tiến lên nói chuyện với nhân viên đứng ở cổng.
Tiếp theo hắn quay người lại, nói với Hạ Trụ: “Chúng ta đi thôi.”
Hạ Trụ lên tiếng trả lời: “Được.”
Nhân viên dẫn đường phía trước, hai người theo sát đằng sau.
Bọn họ tiến vào thang máy, đi lên tầng ba mươi hai, Quý Dữ từ trong tay nhân viên nhận thẻ phòng, mở ra căn phòng hắn đã chuẩn bị thật lâu.
Cửa vừa mở ra, ánh nến liền tràn tới.
Còn chưa vào cửa, Quý Dữ đã thấy được cánh hoa đầy đất, khắp nơi đều là hoa. Hương khí xông vào mũi, hắn liếm liếm môi, bỗng nhiên cảm thấy tim đập có chút nhanh, yết hầu cũng có chút khô khốc.
“Vào đi.” Quý Dữ cố gắng trấn định nói.
Hạ Trụ bước vào, ánh mắt quét nhìn chung quanh.
Hắn đột nhiên cười cười: “Là tiệc tối với ánh nến.”
Quý Dữ nhướng mày: “Ừm.”
“Không phải cậu nói không có sao?”
Quý Dữ chắp tay sau lưng đi vào hai bước: “Trọng điểm của tôi không phải là tiệc tối dưới nến a.”
Hắn hướng bên trong nghiêng nghiêng đầu, siết chặt nắm tay, “Anh nhìn lại xem, cẩn thận mà quan sát.”
Hạ Trụ theo lời hắn nhìn bốn phía chung quanh, còn chậm rì rì mà đi một vòng trong phòng.
Rất nhanh, hắn liền lộ ra ý cười sáng tỏ.
Hạ Trụ quay đầu lại nhìn Quý Dữ: “Tôi biết rồi.”
Quý Dữ thấp giọng khụ một tiếng, hầu kết giật giật: “Biết cái gì?”
Hạ Trụ đi đến bên cạnh Quý Dữ, rũ mắt nhìn hắn, vươn một ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Quý Dữ, ánh mắt nhiều thêm một phần nghiền ngẫm.
Hắn thả chậm ngữ điệu, giọng hơi trầm xuống: “Em đây là muốn tặng bản thân cho tôi?”
Editor: AAAA *hú hét* phút cuối đổi xưng hô cho tình thú a!!! Lăn lộn!!! Chời ơi tình chết tui rồi, cẩu lương đè chết tui rồi~