Sau Khi Xuyên Thành Omega Phát Hiện Mình Mang Thai

Chương 27




Quý Dữ nhìn tư liệu, biểu tình hơi ngưng trọng.

Hắn mạc danh có loại cảm giác bản thân đang chơi game nhập vai, Tạ Vũ Tinh là người dẫn đường NPC, trường học là phó bản thứ nhất của hắn, còn lại Hạ Trụ là người không cần lưu tâm, nhưng lại có thể cung cấp một ít tin tức không mấy vui mừng NPC, mà cái trước mắt này, chính là phó bản thứ hai của hắn —— phó bản gia đình.

Không tra không biết, nguyên chủ thế nhưng là con trai của vua điền sản Quý Viễn Sinh.

Căn bản không phải giống như Tạ Vũ Tinh nói khốn cùng nghèo khó, ngược lại gia cảnh tốt đến cực kỳ, là triệt triệt để để quý tử hào môn, nhưng sở dĩ hỗn loạn đến tình trạng như bây giờ……

Hào môn thì có cái gì nhiều?

Đương nhiên là cẩu huyết nhiều nhất.

Xem tư liệu, Quý Dữ cảm thấy Quý Viễn Sinh cũng là kẻ tàn nhẫn.

Hắn là Alpha, niên thiếu khinh cuồng cùng một Beta yêu nhau, cho rằng đối phương chính là chân ái của hắn.

Hơn nữa hắn cực độ phản cảm truyền thống AO xứng đôi, muốn không trộn lẫn tin tức tố với tình yêu chân chính, cho nên phi thường kháng cự trong nhà an bài cho hắn đối tượng đính hôn có độ xứng đôi tin tức tố cực cao, cũng chính là mẹ nguyên chủ —— Giang Nhã Yên, một Omega nữ.

Nhưng mà độ xứng đôi tin tức tố siêu cao ở đúng một cái thời điểm là không bao giờ nói đạo lý, đó chính là kỳ phát tình.

Cho dù năng lực chống cự quấy nhiễu từ tin tức tố của Alpha có cường đại đến đâu, bị cưỡng chế nhốt cùng một Omega có độ xứng đôi trăm phần trăm còn đang phát tình, lý trí cũng sẽ nháy mắt tan thành mây khói.

Quý Viễn Sinh chính là dưới tình huống như vậy hoàn toàn ký hiệu Giang Nhã Yên.

Hắn phi thường oán hận, nhưng rốt cuộc vây cánh chưa to lớn, dưới áp lực của trưởng bối bị ép liên hôn cùng Giang Nhã Yên, trở thành vợ chồng, sinh hạ nguyên chủ.

Sau đó hắn ngủ đông suốt mười năm, tại ngày Giang Nhã Yên bệnh mất mà bùng nổ.

Không chỉ có làm lơ dư luận cùng áp lực trưởng bối, không tới một tuần sau khi Giang Nhã Yên mất, liền đem chân ái Beta Văn Ngữ Vi cùng mấy đứa nhỏ vào nhà, cũng ở một tháng sau lãnh chứng chỉ kết hôn, từ đầu tới đuôi hoàn toàn không màng tới cái nhìn của người khác.

Hai nhà trưởng bối Quý Giang phi thường phẫn nộ, muốn nghiêm phạt Quý Viễn Sinh.

Nhưng lúc này Quý Viễn Sinh đã không phải Quý Viễn Sinh của năm đó nữa, trong mười năm hắn đã sớm gạt bỏ thế lực của ba mẹ, an bài nhân thủ thâm nhập vào xí nghiệp Giang thị, các trưởng bối uy hiếp lại không có tác dụng, ngược lại cung cấp cho hắn một cái lý do.

Khi hắn nổi trận lôi đình, chỉ một đêm, Giang thị cải danh đổi họ, trở thành phần tử Quý thị.

Mà ba mẹ Quý Viễn Sinh đáng lẽ đang cầm quyền phải xuống đài, quyền hành toàn bộ chuyển giao đến tay Quý Viễn Sinh, từ đây lại không xuất hiện trước mặt ngoại nhân, Quý Viễn Sinh cũng chỉ nói với bên ngoài bọn họ ở nước ngoài dưỡng lão.

Trong lúc nhất thời, cái tên Quý Viễn Sinh làm kinh ngạc toàn bộ vòng thượng lưu.

Quý Dữ xoay chuyển bút.

Hắn không khỏi nghĩ, câu chuyện này nghe tới còn rất khốc.

Hắn xem qua một ít văn ảo tưởng còn đọc được rất nhiều dạng nam chính, giai đoạn trước đó bị khi dễ, hậu kỳ bùng nổ, một đường nghịch tập, lại là báo thù vả mặt, lại là huyết tẩy thù địch, cuối cùng thắng được mỹ nhân lại thắng được thiên hạ, người xem sảng khoái đến bay lên.

Nhưng ở chuyện xưa của Quý Viễn Sinh, nguyên chủ cùng mẹ nguyên chủ chính là triệt để pháo hôi.

Từ đầu tới đuôi thân bất do kỷ, sau khi chết còn không được trượng phu tôn trọng.

Một người từ đường đường chính chính con trong giá thú*, lưu lạc đến mức trở thành tiểu đáng thương thê thảm không có tiền mua thuốc ức chế.

“Thao……”

Quý Dữ có chút đau đầu, cái này chuẩn bị sao cho được chứ?

“Cốc cốc cốc.”

Quý Dữ quay đầu nhìn, là Hạ Trụ.

Hắn theo bản năng mà muốn tắt đi máy tính, nhưng tay mới vừa bắt lấy con chuột lại bỗng chốc dừng lại, chủ động nói:

“Mời vào.”

Hạ Trụ biết tình huống của hắn, cho nên không cần thiết tránh.

Trong tay Hạ Trụ cầm một đĩa nho đã rửa sạch: “Bảo mẫu nhờ tôi mang cho cậu, cô ấy ở đó chăm đứa nhỏ, không thể đi.” Nói đi đến bên cạnh Quý Dữ, đặt đĩa xuống “Đang xem cái gì?”

Quý Dữ gọn gàng dứt khoát: “Tôi tìm người tra xét tư liệu về nguyên lai Quý Dữ.”

Hạ Trụ nhướng mày, mắt nhìn màn hình.

Hắn lấy qua con chuột trong tay Quý Dữ, xem xong nói: “Cậu tìm người không quá tốt, đại khái chuyện xưa còn coi như hoàn chỉnh, nhưng tra được không đủ tỉ mỉ.”

Quý Dữ hỏi: “Thiếu cái gì?”

“Nguyên nhân chết thật sự của Giang Nhã Yên, cùng với trong cuộc hôn nhân Quý Viễn Sinh nuôi mẹ con Văn Ngữ Vi, cùng với ——”

Hạ Trụ bỗng nhiên dừng lại “Kỳ thật những chuyện này tra không được cũng không kỳ quái, dù sao cũng là bí mật hào môn, luôn có thủ đoạn lau sạch dấu vết, người bình thường rất khó tra được.”

Quý Dữ nhìn Hạ Trụ: “Vậy anh như thế nào biết?”

Hạ Trụ khóe môi giơ lên, trong mắt mang theo vài phần kiêu ngạo: “Tôi là người bình thường?”

Quý Dữ: “……”

Anh là người toàn thân tản ra hơi thở tự đại.

Hạ Trụ trong mắt mang theo chút ý cười: “Muốn biết sao? Hỏi tôi, tôi nói cho cậu biết.”

Quý Dữ hoàn toàn làm lơ hắn, rũ mắt nghĩ nghĩ nói: “Giang Nhã Yên là chết như thế nào? Là có người cố ý hại bà sao?”

Hạ Trụ dừng lại, nói: “Chuyện này có mấy cái bình luận không tốt lắm.”

Không đợi Quý Dữ đặt câu hỏi, hắn liền nói tiếp, “Trừ bỏ lần đầu tiên phát tình, Giang Nhã Yên là cùng Quý Viễn Sinh vượt qua, thì những kỳ phát tình khác đều phải tiêm thuốc ức chế, trong mười năm lượng thuốc tiêm vào tích lũy vô cùng khổng lồ, có thể nói cuối cùng là bởi vì dược vật quá liều mà chết.”

“Nhưng tần suất nàng tiêm thuốc ức chế thật sự quá cao, vượt qua lượng dùng bình thường mấy lần. Có thể là Quý Viễn Sinh cố ý kích thích bà, rồi lại không ký hiệu, cũng có thể là Quý Viễn Sinh hàng năm lạnh nhạt, làm cho bà phải tiêm thuốc thường xuyên, sinh ra kháng dược tính, cần phải không ngừng tăng lớn liều thuốc, cuối cùng thuốc làm thân thể suy nhược, bà cũng nhân bệnh qua đời.”

Nói, Hạ Trụ nhìn về phía Quý Dữ đương trầm tư “Quý Viễn Sinh không thích Giang Nhã Yên, cho nên lạnh nhạt với bà, nhưng vì hắn lạnh nhạt mới thúc đẩy Giang Nhã Yên mất đi, cho nên rốt cuộc có phải cố ý muốn Giang Nhã Yên chết hay không còn không có nói rõ được.”

Quý Dữ nghi hoặc: “Anh làm sao biết được rõ ràng như vậy?”

“Đương nhiên là tra.” Hạ Trụ rũ mắt, thần sắc trở nên lãnh đạm.

Quý Dữ thực mau phản ứng lại “A” một tiếng, gật gật đầu nói: “Đã biết.”

Tiếp theo hắn không lên tiếng, trên tay không ngừng chuyển bút viết, qua một hồi lâu mới lại hỏi “Vậy nguyên lai Quý Dữ là bị Quý Viễn Sinh đuổi ra sao? Quý Viễn Sinh không thích hắn? Người nhà mới cũng xa lánh hắn?”

Hạ Trụ lắc lắc đầu: “Không, hắn là sau khi mẹ mình mất chủ động rời đi, ở trong căn nhà rách nát của Giang gia mấy năm.”

“Quý Viễn Sinh đối với hắn cũng không hỏi đến, nhưng an bài người hầu chiếu cố, hoàn toàn mặc kệ tự do, cho nên hắn rời đi thật sự thuận lợi, căn bản không ai cản, sau khi rời khỏi Quý Viễn Sinh không che chở hắn nữa, hoàn toàn không coi ra gì.”

Quý Dữ nói: “Coi như không có đứa con trai này phải không?”

“Không sai biệt lắm.”

Quý Dữ “A” một tiếng, rũ mắt, lâm vào trầm mặc.

Trên tay hắn bút xoay chuyển càng lúc càng nhanh, mày cũng càng ngày càng gấp, sau một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn Hạ Trụ: “Có lý do gì để tôi trở về không? Tỷ như tranh gia sản còn có vả mặt gì đó?”

Dứt lời lại lắc đầu “Dù cho có vả mặt thì tôi cũng đánh không lại Quý Viễn Sinh, hơn nữa hắn mới 40 tuổi, phân gia sản còn sớm lắm.”

Quý Dữ sống lớn như vậy còn chưa bao giờ cuốn vào hào môn đấu tranh, cũng khó mà nhìn thấy được hào môn, cùng lắm nghe mấy bạn nữa trong lớp bàn tán về mấy bộ phim mà thôi, hắn đối hào môn cũng chỉ có một cái ấn tượng, chính là “Loạn”, giống như cái xoáy nước nuốt chửng người ta.

Không muốn có gì thâm cừu đại hận, hắn hoàn toàn không nghĩ sẽ dấn thân vào hào môn hỗn độn, dù sao cuộc sống bây giờ cũng đã quá tốt, không cần thiết tìm phiền toái.

“Cậu có thể trở về nhìn xem.” Hạ Trụ nói.

Quý Dữ lại lắc lắc đầu: “Nếu không có lý do gì để trở về, tôi tuyệt đối sẽ không đi Quý gia.”

“Không về cuộc sống có thể cứ như vậy trôi qua, đi trở về nói không chừng chọc phải cái gì. Hơn nữa tôi cũng thấy, Văn Ngữ Vi là Beta, lại sinh cho Quý Viễn Sinh một Beta, mà Tiểu Vũ Trụ là Alpha, vạn nhất tới đó hắn giành Tiểu Vũ Trụ của tôi phải làm sao đây? Nhà hắn có ngôi vị hoàng đế muốn kế thừa, khẳng định muốn Alpha làm người thừa kế.”

“Như thế.”

Hạ Trụ gật gật đầu “Bất quá hẳn là sẽ không đoạt Tiểu Vũ Trụ của cậu, hắn sớm đã nhận nuôi một đứa trẻ Alpha, người nọ tên gọi Tiết Túng, hắn đem người nọ coi như người thừa kế Quý thị tương lai mà bồi dưỡng, sau này hẳn là còn đem Quý Hằng hứa hôn cho Tiết Túng.”

Quý Hằng là con của Quý Viễn Sinh cùng Văn Ngữ Vi, là Beta, chỉ so với nguyên chủ lớn hơn một tháng.

Nói cách khác Văn Ngữ Vi mới vừa mang thai, liền đã xảy ra chuyện Quý Viễn Sinh bị trưởng bối sắp đặt, buộc hắn ký hiệu Giang Nhã Yên.

Quý Dữ mím môi, nhất thời nói không nên lời.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui trong đầu liền chỉ có một lời —— giới thượng lưu thật loạn, hơn nữa câu chuyện này ngẫm lại ai cũng đều rất vô tội, đều rất xui xẻo, cũng đều rất thảm, tất cả chung quy từ trưởng bối mà ra.

Làm cho bọn họ ký hiệu lộn xộn, giờ thì tốt rồi, hại người hại mình, một đám người kết cục thảm như vậy.

Chính là đáng tiếc đôi mẹ con Giang Nhã Yên cùng nguyên chủ.

Hơn nữa Quý Viễn Sinh đối với bọn họ cũng thật là tra, dù sao cũng là thân lão bà thân nhi tử, như thế nào cũng nên có chút trách nhiệm đi.

Quý Dữ thở dài, duỗi tay tắt máy tính, bực bội nói: “Không nhìn, không thú vị.”

Hắn đứng lên đi nhanh ra ngoài, đi đến dưới lầu đem Tiểu Vũ Trụ đang ngủ ôm vào trong lòng ngực, sau đó ngồi ở trên sô pha cúi đầu nhìn bộ dáng Tiểu Vũ Trụ ngủ mà phát ngốc.

Mất đi mẹ, ba lại đối hắn không chút nào quan tâm.

Quan trọng nhất khi mẹ qua đời, ba lại một khắc cũng chờ không được, vội vã mà đem tân nhân nghênh vào cửa, không chỉ có nhiều thêm một mẹ kế, còn nhiều thêm một đứa trẻ lớn hơn mình một tháng tuổi.

Vốn nên là đứa con đáng ngẩng cao đầu của vợ cả, nhưng ở nhà lại giống người dư thừa.

Bỏ nhà đi người làm ba cũng không hỏi một tiếng, hoàn toàn để hắn tự sinh tự diệt.

Ông ngoại bà ngoại không bồi hắn quá hai năm liền buồn bực mà chết, khi đó hắn còn chưa có thành niên, lại có mấy cái thúc bá, ba cũng không giúp hắn, cho dù hai ông bà có di sản cũng không đến lượt hắn.

Nghĩ lại những chuyện hắn gặp phải sau đó……

Nuốt thuốc ngủ tự sát thống khổ như vậy, nhưng ở trong mắt nguyên chủ xem ra sống càng thống khổ hơn đi.

Quý Dữ nhấp môi, tâm tình hạ xuống thật sự.

Hắn cúi đầu dùng chóp mũi dán dán trên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Trụ, xoang mũi thoáng chốc quanh quẩn một cổ mùi sữa ngọt ngào.

Nỗi lòng chậm rãi bình tĩnh trở lại, Quý Dữ ngồi ngây ra.

Sau hồi lâu ngây người, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Trụ im lặng đứng một bên, nói: “Hắn đi rồi, tôi tới, cũng coi như là hai chuyện tốt, đúng không?”

Hạ Trụ nghiêm túc mà nhìn Quý Dữ, môi giật giật, lại không có ra tiếng.

Quý Dữ gật đầu: “Tôi cảm thấy là chuyện tốt.”

Một người rốt cuộc được giải thoát rồi.

Một người không trải qua đủ loại chuyện nhấp nhô đó, tâm tính tốt đẹp, sẽ không rối rắm chuyện đã qua, cũng sẽ không ràng buộc chuyện hiện tại. Hắn có thể không hề có gánh nặng tâm lý mà dùng tiền sinh hoạt Hạ Trụ cấp cho, có thể đối với Tiểu Vũ Trụ sinh ra yêu thương không hề khúc mắc, cũng có thể bằng bản lĩnh chính mình, làm ở thế giới này “Quý Dữ” sống được ngẩng đầu ưỡn ngực.

Ngẫm lại đã từng trên diễn đàn nơi nơi chiếu rọi hoặc gièm pha.

Ngẫm lại hiện tại trên diễn đàn một câu lại một câu “Quý Dữ xông lên”, “Thổi bạo Quý Dữ”.

Nghĩ nghĩ, Quý Dữ câu môi cười cười.

Tiếp theo hắn lại nghĩ tới cái gì bỗng nhiên thu cười, cúi đầu nghiêm túc mà đánh giá Tiểu Vũ Trụ ngủ say trong lòng.

Ánh mắt thực ôn nhu, nhưng lại trộn một chút hoang mang.

“Tôi thế Quý Dữ hảo hảo tồn tại, thế hắn đem Tiểu Vũ Trụ nuôi lớn ——”

Quý Dữ mím môi, tạm dừng thật lâu sau đó thấp thấp mà thở dài một tiếng “Vậy ai thay tôi hiếu kính ba tôi.”

______________________________________________________________________________

*Con trong giá thú: con của người vợ hợp pháp sinh ra thấy để nguyên hay hơn nên tui để yz:))))