Sau Khi Xuyên Thành Omega Phát Hiện Mình Mang Thai

Chương 107




Editor: MaryZoe

Nhưng mà không bao lâu, Quý Dữ liền hối hận khi nói như vậy.

Bởi vì chuyện này không thể kết thúc trong chốc lát, thậm chí có lẽ chỉ vừa mới bắt đầu, nhân loại chỉ như vừa mới tìm tòi mở ra giai đoạn đầu của kỉ nguyên mới.

Quý Viễn Sinh tuy rằng đã bị bắt, nhưng khẩu hiệu “Khoa học không có hạn mức tối đa” vẫn không hề chấm dứt, vẫn thỉnh thoảng leo lên hot search của truyền thông các quốc gia, đồng thời kèm theo những hình ảnh và video xúc mục kinh tâm*.

(*Nhìn mà giật mình/ nhìn mà phát hoảng/ nhìn mà đau lòng)

Mỗi ngày luôn có mấy chục thi thể người biến dị thất bại của cái thực nghiệm kia trôi vào vùng biển các quốc gia, một số bị sinh vật biển xé rách cắn nuốt, một số thì trôi nổi lênh đênh, theo sóng đánh vào bờ biển, bị ngư dân hoặc thuyền bắt cá ven bờ vớt được, từ đó làm trào dâng các đề tài và hot search liên quan.

Sự tình phát triển đến nước này, chính phủ các quốc gia vô pháp tiếp tục giấu giếm người dân, mà muốn giấu cũng không thể, bởi vì vắc-xin biến dị chảy vào thị trường đã bắt đầu phát huy tác dụng, những người bị tiêm vắc-xin sẽ sinh ra hiện tượng móng tay dài ra dị thường. Tuy đã ngăn chặn được vắc-xin len vào thị trường nhưng người bị trước đó vẫn không có chuyển biến tốt, móng tay họ càng mọc càng dài, dần dần sắc bén như vuốt thú.

Lần lượt chất vấn, lần lượt lên án công khai, lần lượt biểu tình. Mỗi ngày mở tin tức lên, đều có thể nhìn thấy các cuộc biểu tình với quy mô bất đồng diễn ra hỗn tạp cả trong và ngoài nước với tần số nhiều ít khác nhau.

Nghiêm trọng nhất chính là Phi Quốc, Bạch Quốc và Mặc Quốc, các quốc gia này đã trở thành thánh địa cho những cuộc thí nghiệm điên cuồng, cho dù xuất nhập cảnh bị nghiêm khắc quản chế, thì vẫn còn vô số người chọn thủ đoạn phi pháp tiến vào trong nước, chỉ vì muốn tận mắt nhìn thấy những người đã biến dị kia.

Tin tức hóa thời đại, là thời đại tốt đẹp nhất, cũng là thời đại dễ dàng thao túng lòng người nhất.

Đặc biệt trên xã hội này tồn tại rất nhiều Omega và Beta không cam lòng, tồn tại vô số Alpha muốn tiến hóa càng mạnh, bởi vậy người sau màn chỉ cần thả ra một ít thực nghiệm ngắn, tung ra một ít mật ngọt chết ruồi, đã có thể lay động phần lớn nhân tâm dễ như trở bàn tay.

Bọn họ có thể ở trước mặt xã hội cùng nhau quở trách thực nghiệm trên cơ thể người sống, nói nó bệnh hoạn và cuồng loạn, nhưng một góc nào đó trong lòng họ, lại cất giấu tâm tư —— hy vọng nghiên cứu này có thể thành công, hy vọng thuốc có thể nhanh chóng sản xuất.

Không ai tình nguyện để bản thân sinh ra đã kém người khác một bậc, cũng không ai không hy vọng mình và đời sau sẽ trở thành cường giả.

Chỉ cần có người bất mãn với hiện tại, bọn họ tức khắc sẽ tràn ngập kỳ vọng với chuyển biến này.

Cho dù biết rõ đối phương không có ý tốt, là ác tâm, thì họ vẫn hết sức vui vẻ giao dịch với ma quỷ.

Nhưng mà chiếm phần đông, vẫn là quần chúng ngồi ăn dưa*.

(*Nôm na là ngồi hóng chuyện đó)

Dù gì thì dưới sự kiểm soát kịp thời của quốc gia, sự kiện vắc-xin vẫn chưa đề cập tới quá nhiều người, người bị bắt đi tiến hành thực nghiệm trên cơ thể cũng chỉ là số ít, hơn nữa họ đã dốc sức nghiên cứu phát minh vắc-xin phòng bệnh và quản lí dư luận mạnh mẽ, ngoại trừ mấy nơi tai nạn trầm trọng ra, những địa phương khác vẫn sóng yên biển lặng như cũ, sinh hoạt của mọi người không hề bị ảnh hưởng, vẫn cứ tiến hành như thường lệ.

76L: Kỳ thật tôi cũng còn khá tò mò, nếu tôi biến thành động vật thì sẽ biến thành con gì? Tôi hy vọng là báo tuyết, tôi thích báo tuyết lắm đó.

84L: Tôi thích gấu trúc, tôi muốn làm Quốc Bảo.

85L: Nếu mọi người đều biến thành động vật thì còn phân ra ABO sao? Hay là phân ABO dựa theo các loài động vật? Cá lớn nuốt cá bé tôi đồng ý, nhưng giữa đồng loại còn phân ba xẻ bảy vậy thì không quá tán thành.

88L: Chỉ được chọn những động vật còn sống thôi sao? Tôi đây thật ra rất muốn biến thành voi ma mút mạnh mẽ, vừa dễ nuôi vừa to bự! Quá mức đẹp trai!

……

152L: Đây là muốn đi vào thời đại thú nhân sao?

166L:?? Đợi lát! 152 đang nói tới trọng điểm rồi! Bỗng nhiên muốn nhìn thấy thú nhân văn quá, cầu bọn tỷ muội đề cử!!! Thú x người, người x thú, thú x thú tôi đều ăn!! Cầu tiếp lương thực!!

“Đây đều cái gì a……”

Quý Dữ lướt diễn đàn, bị một ít bình luận làm cho sửng sốt không thôi, “Thú nhân là cái quỷ gì?” Chỉ ngẩn ra trong chớp mắt, hắn liền giống như nghĩ tới gì đó mà a một tiếng, “Hiểu rồi.”

“Hiểu cái gì đó?” Cuối cùng cũng dỗ được hai đứa nhỏ đi ngủ, cho dù là tinh lực cường thịnh như Alpha, giờ phút này cũng hận không thể trực tiếp nằm liệt ra đất. Hạ Trụ giang rộng hai tay, không hề giữ hình tượng mà dựa người vào sô pha, nói xong nghiêng đầu, duỗi tay chọc chọc mặt Quý Dữ.

Sau khi Quý Dữ sinh xong thì không cần động tay tới chuyện gì hết, con cái có Hạ Trụ chăm lo toàn bộ, vô luận là cho uống sữa hay dỗ đi ngủ, chơi đùa với con đều một tay hắn làm, mà Quý Dữ chỉ cần ngồi một bên trấn giữ tâm lý Tiểu Vũ Trụ là được rồi, coi như hắn được chân chính trải qua sinh hoạt ăn ngủ đi lại, ngày tháng hài lòng, lại nuôi thật tốt, Hạ Trụ cảm thấy hắn tựa như mượt mà thêm một ít.

Cằm không còn nhọn như trước kia nữa, trên má cũng có thịt.

Xoa bóp, mềm mại.

“Ngứa a.” Quý Dữ lười biếng mà đẩy tay Hạ Trụ, một lần đẩy không ra, liền không đẩy nữa, hắn đã càng ngày càng quen với động tác thân mật nho nhỏ của Hạ Trụ.

Hắn lại nói, “Là thú nhân ấy mà, tôi từng hiếu kỳ mà đi tìm hiểu.”

“Thú nhân?”

Quý Dữ gật đầu, vừa muốn mở miệng, chợt muốn nói lại thôi mà liếc mắt nhìn Hạ Trụ: “……Anh không biết?”

Hạ Trụ nghiêm túc lắc đầu: “Anh không biết.”

Đề tài này thật sự hơi đen tối a, Quý Dữ nói một lượt: “Thì, động vật với người, cái này cái nọ.”

Hạ Trụ chớp mắt: “Cái này cái nọ?”

Quý Dữ dừng một chút, hồ nghi mà nhìn Hạ Trụ: “Anh thật không hiểu?”

Hạ Trụ gật đầu: “Ừ, là cái gì?”

Quý Dữ nhăn mi nhìn chằm chằm Hạ Trụ, nhìn một lúc lâu, mới khô khan nói: “Thì là…… Bạch bạch bạch.”

Nói xong thấp giọng khụ một tiếng, quay đầu đi, “Tôi mới không tin anh chưa đọc mấy tin này, trước đó không lâu còn có tin người với ngựa nữa kìa, này nọ với ngựa, cuối cùng hình như là…… Xuyên thủng bụng dạ dày thì phải. Ai qua qua qua! Bỏ qua cái đề tài này đi!” Quý Dữ nhíu mày xua tay.

Hạ Trụ nghiêng đầu nhìn hắn, buồn cười.

Tai Quý Dữ nóng lên, cúi đầu cứng ngắc thở phì phì, không lên tiếng.

Tới khi nhìn đủ rồi, Hạ Trụ mới nhích tới ngồi cạnh Quý Dữ, cong môi hôn một cái lên sườn mặt của hắn, lại hôn thêm cái nữa, tiếp theo ngồi gần một chút, gác đầu lên vai Quý Dữ.

Khoang mũi bị hương vị ấm áp sạch sẽ vây quanh, Hạ Trụ vẫn không tiếng động mà dựa sát Quý Dữ.

Quý Dữ hỏi: “Mệt mỏi sao?”

“Ừm.” Nhìn tuyến thể mê người gần trong gang tấc, Hạ Trụ không tự chủ được mà vươn tay sờ sờ. Nóng hầm hập, bóng loáng lại tinh tế, làm răng nanh của hắn động lòng không thôi, muốn ở bên trên lưu lại ấn ký thật sâu thật rõ.

“Tay đừng sờ loạn.”

Hạ Trụ không có bỏ tay ra: “Chỉ sờ sờ thôi.”

Quý Dữ hơi nhích người qua phía bên kia, quay đầu nhìn hắn.

Mặt mũi Hạ Trụ sâu sắc, dáng ngồi tùy ý, trừ khóe mắt hơi uể oải rũ xuống, thì nhìn lướt qua vẫn trấn tĩnh không khác gì bình thường, nhưng trong ánh mắt kia……

Quý Dữ duỗi tay vuốt ve mắt Hạ Trụ.

Lòng bàn tay mẫn cảm ma sát với hàng mi, đôi đồng tử đen nhánh sâu thẳm nhuộm lên tia lửa rục rịch không yên.

Hai đứa nhỏ đều ngủ rồi, trong nhà cũng không có người khác.

Quý Dữ hiểu ý mà duỗi tay nâng cằm Hạ Trụ, dưới cái nhìn chăm chú của hắn vươn người dâng môi lên, thấp giọng nói: “Thưởng cho anh, gần đây vất vả rồi.”

Hạ Trụ nhếch môi, lôi kéo hắn ngã lên sô pha.

“Chỉ hôn một cái, làm sao đủ đây?”

Hạ từng nụ hôn dày dặc xuống môi Quý Dữ, chất giọng khàn khàn vang lên, “Nếu sau này tất cả mọi người thật sự sẽ biến dị, thì Tiểu Vũ Trụ là long…… Anh sẽ là gì bây giờ?”

Ngón tay bấu chặt vào phần lưng vững chãi, trán Quý Dữ lấm tấm mồ hôi: “Sao mà tôi biết được.”

Môi tiến sát vào tai hắn, Hạ Trụ cận kề nói nhỏ: “Có khả năng cũng là long.”

Hô hấp nóng rực phun vào tai, khi Quý Dữ ôm chặt lấy mình, hắn đồng thời mở miệng, “Nghe nói, long hình như có hai cái……”

“Ăn nói lung tung!”

Hạ Trụ cười nhẹ, hôn người trong lòng không tha.



Thế cục dù có còn mờ mịt, ngày tháng bình thường vẫn tiếp tục trôi qua.

Trời càng ngày càng lạnh, triệt để tiến vào tháng hai giá rét.

Hôm nay là ba mươi tết, qua buổi tối này chính là Tết Âm Lịch. Hạ trạch đã giăng đèn kết hoa, tất cả các cửa trong viện đều treo lồng đèn đỏ và dải lụa rực rỡ, nhìn vào đều cảm thấy hỉ khí giương cao.

Tiểu Vũ Trụ và Tiểu Tinh Hà đều bị mặc thành tròn vo, Quý Dữ còn dùng cây Tể Thái* đỏ nghiền thành nước điểm một chấm ở giữa mày hai đứa, nhìn y như bé con mập mạp trắng nõn trong tranh tết, ai thấy đều khen một tiếng phúc khí.

(*tên một thức cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu)

“Tiểu ~ Vũ ~ Trụ ~” Quý Dữ vỗ vỗ tay.

“Ạ!” Âm giọng Tiểu Vũ Trụ thanh thúy, tay nhỏ giơ đến cao cao.

“Tiểu ~ Tinh ~ Hà ~”

Bé con nằm trong nôi bập bênh chớp chớp mắt, bỗng dưng ngáp một cái.

Ngáp xong nó quay đầu đi, cặp mắt to tròn nhìn chằm chằm một chuỗi lục lạc đỏ bên trên nôi, nhìn đến không chớp mắt, cái miệng nhỏ không khép lại chảy cả nước miếng ra.

Tiểu Vũ Trụ tuy rằng sẽ tranh sủng, nhưng cũng rất thích em trai.

Thấy Tiểu Tinh Hà nhìn chằm chằm lục lạc không ngừng, hắn lạch bạch đi đến bên nôi, duỗi tay túm lục lạc xuống, trực tiếp đưa vào miệng Tiểu Tinh Hà.

“Ai ai ai!”

Quý Dữ nhanh chân chạy tới ngăn lại, “Cái này lạnh, em trai ăn vào sẽ thắt bụng.”

Tiểu Vũ Trụ nghe vậy, chớp chớp mắt, đột nhiên há mồm thổi phù phù vào lục lạc, tiếp theo lại đưa vào miệng Tiểu Tinh Hà, bé con cũng cực kỳ phối hợp, không chớp mắt lấy một cái nhìn lục lạc, đưa tới bên miệng thì lập tức a ô một ngụm ngậm lấy.

Một đứa dám đưa, một đứa dám ăn.

Quý Dữ buông tiếng thở dài, vừa buồn cười lại bất đắc dĩ mà bóp miệng Tiểu Tinh Hà, lấy lục lạc từ miệng nó ra.

Vừa lấy ra Tiểu Tinh Hà liền mếu máo muốn khóc, Tiểu Vũ Trụ đứng một bên thấy thế lập tức nâng mặt Tiểu Tinh Hà, một tiếng chụt yêu thương đến từ anh hai liền vang lên.

“A ~ a ~ đừng khóc khóc ~” Nó dỗ em tới ra hình ra dạng.

Quý Dữ một tay chống cằm nhìn hai anh em, trong lòng đã mềm thành vũng nước, lấy điện thoại chụp hình quay video.

Lúc này Hạ Trụ từ ngoài đi vào, trên hai tay là thùng lớn thùng nhỏ đầy các đồ vật.

Gần đây có thể nói là hắn kiêm vô số chức vụ, nào là ông ba bỉm sữa, nào là nhân viên mua đồ chơi, nào là thợ sửa chữa, người vệ sinh, bảo mẫu, vừa ra tiền vừa xuất lực, cả người đều vây quanh một lớn hai nhỏ trong nhà.

Hắn đi đến cạnh Quý Dữ buông đồ vật xuống, tiếp theo cởi áo khoác, ngồi xếp bằng, cố gắng bình tâm tĩnh khí mở thùng hàng.

“Mở thùng hàng thôi mà vui sướng vậy sao?” Quý Dữ không nhịn được hỏi.

“Vô cùng vui sướng.”

Hạ Trụ cười ngẩng đầu, “Cùng nhau mở không?”

Quý Dữ nói: “Tiểu Vũ Trụ thích, để Tiểu Vũ Trụ mở chung với anh đi.”

Quý Dữ vừa nói xong, Tiểu Vũ Trụ liền thả em trai anh anh khóc ra, tung ta tung tăng mà chạy đến cạnh Hạ Trụ, ra vẻ tiểu đại nhân đặt tay lên vai Hạ Trụ, một tay khác chỉ vào thùng chuyển phát nhanh trong nhà.

“A!”

Mở cái kia!

“Được.” Hạ Trụ mở cái thùng kia ra, bên trong là một hộp đồ chơi tinh xảo, linh kiện phân tán, cần phải ghép lại. Cái này là chuyên môn mua cho Tiểu Vũ Trụ.

“Da! Xe đào đào!” Tiểu Vũ Trụ hưng phấn đến hai mắt đều sáng, nhảy cẫng lên tại chỗ.

Hạ Trụ cười: “Có thích hay không?”

“Ạ!” Tiểu Vũ Trụ dùng sức gật gật đầu nhỏ, “Nhanh nhanh nhanh!” Giọng nó non nớt mà thúc giục, trên mặt tràn ngập gấp gáp không chờ nổi.

Ngoài phòng hân hoan, trong phòng cũng tràn đầy ấm áp.

Quý Dữ nhìn Tiểu Tinh Hà một mình ngậm ngón tay, lại nhìn hai ba con bên kia chơi tới ha ha cười, trong mắt trong lòng đều là dịu dàng mà chính hắn cũng không thể tin được.

“Anh nói là hôm nay ba có thể trở về sao?”

Hạ Trụ đang cuối đầu vặn ốc: “Lúc anh về có gọi điện xác nhận lại một lần, ông ấy nói có thể về, chính là tối nay, bất quá khẳng định sẽ kịp ăn cơm chiều.”

“Vậy là tốt rồi.” Quý Dữ gật đầu.

Hắn thích ăn tết, thích náo nhiệt, cũng thích đoàn viên.

Thích không trung giăng kín pháo hoa khi ăn tết, còn thích nồi lẩu nóng hầm hập và bàn ăn ngập tràn nụ cười, thích vòi bao lì xì, còn thích ngồi coi chương trình xuân với ba, nơi nào buồn cười thì cùng nhau cười, không buồn cười thì cùng nhau phun tào.

Năm nay pháo hoa như cũ, nồi lẩu và bao lì xì cũng có, ti vi vẫn luôn ngừng mở đài CCTV, đến đúng giờ sẽ phát sóng chương trình xuân.

Chỉ là……

Người bên cạnh thay đổi.

Nhiều thêm vài người, lại mất đi một người.

Quý Dữ một tay chống cằm, vừa phát hiện liền giật mình lấy điện thoại ra, tiếp theo ấn vào dãy số quen thuộc.

【Giao thừa vui vẻ.】

Tin nhắn đáp lại không chút do dự.

【Cậu cũng giao thừa vui vẻ ^W^】

Đối phương không chỉ trả lời tin nhắn trong một giây, còn gõ thêm cái icon bán manh.

Quý Dữ đột nhiên vui vẻ, không khỏi phỏng đoán đối diện khẳng định là một cô gái hiền lành đáng yêu.

Nghĩ vậy, hắn cười cười cất điện thoại đi.

Một chút cô đơn trong lòng được tin nhắn thiện ý này làm cho tiêu tán, Quý Dữ hít sâu, khóe miệng lần nữa giương cao.

Ngẩng đầu, đối diện đôi mắt mỉm cười của Hạ Trụ.

Trong lòng hoàn toàn thả lỏng, Quý Dữ cong cong mắt, cũng nở nụ cười thật tươi nhìn Hạ Trụ: “Giao thừa vui vẻ.”
Editor: Chỉ con một chương cuối thôi, thật muốn khóc ghê, nhớ ngày nào còn mới tập tành edit chương 1.