Sau Khi Xuyên Thành Omega Phát Hiện Mình Mang Thai

Chương 106




Editor: MaryZoe

“Giống hệt âm thanh tự nhiên.” Quý Viễn Sinh kéo căng môi, khoái chí và thỏa mãn viết rõ ràng trong mắt.

Chỉ cần nhớ tới Quý Chính Tường người không ra người quỷ không ra quỷ mà quỳ trước mặt hắn, ngửa đầu gâu gâu sủa với hắn, hắn liền cảm thấy trong lòng sảng khoái cuồn cuộn.

Chân mày Hạ Hùng từ khi vào cửa đã chưa hề giãn ra, hắn lạnh lùng nói: “Mày hận ba mình, thế thì vì sao hại nhiều người vô tội như vậy?!”

Hắn đã muốn hỏi mục đích của Quý Viễn Sinh từ sớm, nhưng hắn vẫn luôn không trả lời.

Đại khái là ngồi trong tù ngơ ngác lâu rồi, đại khái là thời gian dài dòng buồn chán khơi dậy mong muốn được thổ lộ của hắn, hôm nay Quý Viễn Sinh phối hợp hơn xưa nhiều, hỏi gì đáp nấy.

Hắn cười khẽ nói: “Mày không cảm thấy rất thú vị sao?”

Môi Hạ Hùng mím thành một đường chỉ thẳng tắp.

Quý Viễn Sinh gõ nhẹ lên bề mặt giường, ngữ khí chậm rì rì nói: “Sinh mệnh trên trái đất vốn dĩ bắt đầu tiến hóa từ những kết cấu trạng thái của vô tế bào nguyên thủy nhất, qua vài lần phát triển biến hóa, cuối cùng từ hợp chất đơn giản biến thành phức tạp, đó là sinh vật có trí khôn bậc cao, cũng chính là người.”

“Mà loài người vào trăm năm trước đột biến gien, phân hóa ra ba giới tính cơ bản Alpha, Beta và Omega, làm cho sinh vật bậc cao gần kề với quy luật của động vật cấp thấp, như vậy……”

Hắn dừng một chút, nâng mắt nhìn Hạ Hùng, “Tao liền nghĩ, sao lại không thể thoái hóa thêm chút nữa chứ? Bởi vì ai mà nhất định phải là động vật có vú? Vì cái gì không thể đánh vỡ quy luật tổ hợp gien, khiến gien phát sinh biến dị, từ đó dẫn tới con người thoái hóa trước, rồi lại sửa chữa gien tiến hóa một lần nữa?”

Quý Viễn Sinh nhìn Hạ Hùng, cười nói: “Tao cảm thấy rất thú vị, cực kỳ thú vị.”

Nói đến đây, hắn đứng lên, đi đến trước mặt Hạ Hùng, đè thấp giọng nói, “Cho nên tao liền tìm người nghiên cứu vấn đề này, sau đó phát hiện…… Kỳ thật trăm năm trước, diễn ra song song với việc nhân loại xuất hiện phân hóa giới tính, là hệ thống gien bị lập trình lại một lần.”

“Trong thân thể chúng ta, xuất hiện gien động vật và giống loài mới khác.”

Nhìn Hạ Hùng không rên lấy một tiếng, Quý Viễn Sinh khẽ nâng cằm, trong mắt lộ ra một tia đắc ý, hắn tiếp tục nói, “Phát hiện này có bao nhiêu là thú vị, đặc biệt……”

Thanh âm đè ép càng thấp, “Thời điểm đọc báo cáo có gien long loại mà bọn họ giao cho tao, tao càng cảm thấy hứng thú.”

Hạ Hùng đứng tại chỗ không nhúc nhích, hai tay rũ tại bên người đột nhiên nắm chặt.

Gương mặt hắn trầm xuống, quát: “Vớ vẩn! Rồng vốn là sinh vật căn bản không ai gặp qua, người của mày dùng thứ gì để tiến hành đối chiếu? Không có vật mẫu đối chiếu thế mà cũng dám nói phát hiện gien long loại?!”

“Còn nói cơ thể chúng ta xuất hiện gien động vật, nhiều năm như vậy nhân viên nghiên cứu chuyên nghiệp đều không phát hiện, làm sao bị đoàn đội của mày phát hiện? Quả thực buồn cười đến cực điểm!”

Quý Viễn Sinh liếm liếm môi, độ cong khóe môi tùy ý mà ngạo mạn: “Hoang đường hay không mà mày cũng không biết?”

Hắn tiến lên một bước, từng bước tới gần, “Chẳng lẽ mày chưa gặp qua sao?”

Đồng tử co rút, Hạ Hùng trấn định nói: “Mày đang nói cái gì?”

Quý Viễn Sinh thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Hạ Hùng, Hạ Hùng mặt không đổi sắc đối diện với hắn.

Sau một lúc lâu, Quý Viễn Sinh mới cười cười gật đầu.

Hắn xoay người một lần nữa ngồi trở lại trên giường, tư thế buông thả: “Mày cho rằng loài người bỗng nhiên phân hóa thành ABO là coi như xong rồi sao?”

Hạ Hùng âm thầm mà thở ra một hơi.

Quý Viễn Sinh cười: “Lúc này còn chưa có gì xảy ra đâu, thử chờ xem đi.”

Hạ Hùng không tỏ thái độ với lời hắn nói, Quý Viễn Sinh cũng không mở miệng nữa.

Nhà giam trống vắng khôi phục yên lặng, cảm giác áp bách vô hình tràn ngập mỗi một ngóc ngách, cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng cảnh ngục, Hạ Hùng mới dời đi tầm mắt gần như đóng đinh trên mặt Quý Viễn Sinh.

Hắn không có xoay người, chỉ nghiêng đầu hỏi: “Chuyện gì?”

Người tới ở ngoài cửa nói: “Lưu Kiểm nói ở trên lát cắt tế bào não của thi thể phát hiện ra loại kháng thể chưa bao giờ gặp qua, muốn ngài qua đi xem tường tận, phía Giang cục* bọn họ đều tới rồi.”

(*cục nhỏ hơn bộ, lớn hơn phòng)

“Kháng thể?” Hạ Hùng lập tức tỉnh táo tinh thần.

“Đúng vậy!”

“Tôi lập tức qua ngay.”

Nói rồi Hạ Hùng liếc mắt nhìn Quý Viễn Sinh, phát hiện dáng ngồi nguyên bản còn không tập trung của hắn không biết khi nào đã chuyển sang thẳng người, ánh mắt chòng chọc nhìn ra ngoài nhà giam.

Quý Viễn Sinh nói: “Thi thể gì cơ? Quý Chính Tường?”

Hạ Hùng không trả lời, hắn chỉ liếc mắt nhìn Quý Viễn Sinh một cái, liền xoay người bước đi.

Nhưng Quý Viễn Sinh có bao nhiêu thông minh chứ, tùy tiện suy nghĩ đã rành mạch mấu chốt trong đó.

Tựa như chất kháng sinh dùng nhiều sẽ vô dụng, Quý Chính Tường bị tiêm nhiều châm như vậy, lúc tử vong còn ngắt quãng mấy lần, đều được hắn cứu trở về, tới tới lui lui, hắn sinh ra miễn dịch với thuốc cũng không kỳ quái.

Tại một khắc chân Hạ Hùng bước ra cửa, tiếng cười nhẹ ở sau người vang lên.

Hạ Hùng xoay người, đối diện nét cười trào phúng của Quý Viễn Sinh.

“Nhìn đi, hắn thật thiện lương, đã chết rồi cũng phải cống hiến cho xã hội. Người tốt như vậy, người vĩ đại như vậy…… Hừ!”

Câu kế tiếp Quý Viễn Sinh không nói ra, nhưng Hạ Hùng lại biết hắn muốn nói cái gì.

Hầu kết lên xuống, Hạ Hùng thu hồi tầm mắt, tiếp theo đóng cửa nhà giam thật mạnh, nhanh chóng rời đi.



“A, sắp hết năm rồi.”

Quý Dữ ghé vào bên cửa sổ, vừa nói vừa phun ra một làn sương mù trắng, “Tôi thấy quản gia đang bố trí hoa viên, treo thật nhiều lồng đèn đỏ.”

“Lạnh hay không? Đừng để đứng đó trúng gió.”

Quý Dữ đóng cửa sổ: “Chỉ hít thở không khí thôi.”

Hắn đi đến bên cạnh Hạ Trụ ngồi xuống, nhìn hắn đút sữa cho Tiểu Tinh Hà.

Trẻ con lớn lên rất nhanh, một ngày một bộ dạng.

Da của Tiểu Tinh Hà đã rút bớt sự nhăn nheo lúc mới sinh, trở nên vừa trắng vừa mượt, đôi mắt cũng hoàn toàn mở ra, giống hai trái nho đen láy, quả thực là khắc ra từ một khuôn của Tiểu Vũ Trụ.

Tiểu Vũ Trụ còn đặc biệt thích dính lấy Tiểu Tinh Hà, hai tiểu gia hỏa cùng nhau nằm trên giường chớp mắt, mặc kệ ai nhìn thấy đều phải mềm lòng tại chỗ.

“A ——”

Tiểu Vũ Trụ ngồi trên xe học đi lướt tới trước mặt Hạ Trụ, há to miệng với hắn.

Cánh tay nâng gáy Tiểu Tinh Hà vươn qua bên trên, khó khăn đỡ lấy bình sữa, Hạ Trụ thuần thục thả một tay kia ra, lấy cái muỗng múc cháo từ trong chén, đưa vào miệng Tiểu Vũ Trụ, lại hỏi: “Muốn thêm một muỗng nữa hay không?”

Nghiễm nhiên trở thành một ông ba bỉm sữa chuyên nghiệp rồi.

Tiểu Vũ Trụ lắc đầu, dưới chân động một cái, vù vù lướt ra ngoài.

Quý Dữ cũng không hỗ trợ, chỉ ở một bên vui vẻ nhìn.

Trẻ con đáng yêu quả nhiên là vũ khí điều trị sắc bén, những chuyện không cao hứng không thoải mái của họ đều bị quăng qua một bên, chỉ coi tụi nó ngủ, ăn, chơi là có thể ngây ngô mà xem hết một ngày.

Hắn sờ sờ cằm, cảm thấy mình hình như càng ngày càng tràn ngập “Tình thương của mẹ”, may mắn, còn có Hạ Trụ bên cạnh hắn.

“Hết một năm tôi sẽ đi học lại.” Nhìn một hồi lâu, Quý Dữ bỗng nhiên nói.

Hạ Trụ ngước mắt: “Vì sao?”

Quý Dữ: “Muốn chuẩn bị thi đại học a.”

Nói rồi hắn chậc một tiếng, “Tôi còn không thể nghĩ được mình vậy mà lại yêu đương, đính hôn, còn sinh một đứa con vào độ tuổi đang đi học thế này, đại học cũng chưa lên được con đã sớm chạy lon ton rồi.”

Ngẫm lại một chút thì cũng rất phản nghịch, cũng rất “Chệch đường ray”.

Lúc này Tiểu Vũ Trụ vù vù trượt lại đây, ngửa đầu nhìn Quý Dữ, cặp mắt to ướt dầm dề chớp a chớp: “Ma ~ ba ba ~”

“Kêu ba.” Nói xong Quý Dữ cúi đầu, hôn một cái lên trán Tiểu Vũ Trụ.

Tiểu Vũ Trụ chu môi hôn một ngụm trên má Quý Dữ, tiếp theo cảm thấy mỹ mãn mà lướt đi.

Chờ hai người bọn họ thân mật xong rồi, vấn đề của Hạ Trụ mới thong dong mở ra.

Hắn cười hỏi: “Em hối hận sao?”

“Đương nhiên không có.” Quý Dữ không chút nghĩ ngợi mà trả lời.

Hắn nhìn thân hình nho nhỏ của Tiểu Vũ Trụ, cũng cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

Tuy rằng sinh hoạt trước mắt hơi khác với các bạn cùng tuổi, hoặc là nói tuyệt đối không giống với đa số mọi người, nhưng mặc kệ như thế nào…… Đều rất tốt đẹp.

“Chờ chuyện này kết thúc triệt để, chúng ta liền đính hôn đi.”

Quý Dữ giơ tay lên, nhìn kim cương đỏ lộng lẫy trên ngón áp út, nói, “Em muốn quang minh chính đại chiêu cáo quan hệ của chúng ta với thiên hạ, cũng muốn cho mọi người biết đến sự tồn tại của Tiểu Vũ Trụ và Tiểu Tinh Hà, để cho bọn họ biết…… Chúng ta, là người một nhà.”