Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Tôi Nhặt Được Idol

Chương 67




Hứa Nhất Nặc nhíu mày, quan sát thật kỹ hành động khó hiểu này, thế nào người đại diện lại chạy mất dép?

"Tiểu thư Dương Khả, còn chuyện gì vậy?"

Dương Khả đứng thẳng người lên, cho dù là tính cách hay dáng người đều rất hoàn hảo, đứng trên đôi giày cao giáo quan sát nét mặt của cô, tràn đầy khí chất.

"Cô ở bên cạnh Vu Tư Gia bao lâu rồi? Sở thích anh ấy là gì? Bình thường mấy người bọn cô thường hay đề cử nghệ sĩ với nhãn hàng không?"

"... Ý của cô là gì?"

"Tôi nghe đồn, dạo gần đây cô thường xuyên xuất hiện bên cạnh với Vu Tư Gia bên, trước kia phòng làm việc anh ấy chưa từng có nhân viên nữ."

Ồ, lời đồn thật đúng là khủng khiếp? Mối quan hệ giữa cô và Vu Tư Gia chỉ đơn giản thầy trò. Qua miệng mấy người này, biến thành mối quan hệ mờ ám.

Hứa Nhất Nặc thận trọng nói: "Anh Vu là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng. Được làm học trò anh ấy là vinh dự rất lớn của tôi. "

Dương Khả nghe xong liền bật cười: "Muốn nhờ anh ấy giới thiệu nhãn hàng X cần mất bao nhiêu tiền? Hoặc có điều kiện gì thì cứ nói ra?"

Hứa Nhất Nặc: "......"

Một nhiếp ảnh gia nổi tiếng đương nhiên có mối quan hệ rất tốt với các nhãn hàng. Dù sao các nhãn hàng muốn khi tạo xu hướng hoặc đưa sản phẩm đến gần thị trường đều phải thông qua ống kính của nhiếp ảnh gia. Nhiều nghệ sĩ thông qua lời giới thiệu nhiếp ảnh gia mới được các nhãn hàng để mắt và lựa chọn.

Nhưng chắc chắn Vu Tư Gia không nhận cung cấp dịch vụ này. Hứa Nhất Nặc tưởng tượng nét mặt anh ấy khi nghe được mấy lời nói này.

Nghĩ đến điều này, cô không nhịn được cười. Hứa Nhất Nặc cúi đầu nhấp nháy khóe môi, đợi nụ cười biến mất, cô mới lên tiếng: "Tôi chỉ mới bắt đầu hợp tác với anh Vu dạo gần đây thôi. Nhưng tôi hiểu khá rõ phong cách và tác phong làm việc của anh ấy, còn mấy tư thì tôi không rõ. Tôi nghĩ dựa theo cách hòa nhã và dễ gần của anh Vu. Chắc chắn không muốn nghe thấy mấy lời cô vừa nói. "

Dương Khả nhíu mày: "Cô đang đá xéo tôi?"

Hứa Nhất Nặc trợn mắt lên, tỏ ra vô cùng kinh ngạc: "Không ngờ cô cũng nhận ra được điều này?"

"Cô tưởng cô là ai hả?!"

"Không phải chúng ta vừa gặp nhau, bây giờ cô quên tôi rồi? Trí nhớ kém như vậy lúc đóng phim liệu có nhớ được lời thoại không? "

"Cô là cái thá gì, dám ăn nói với tôi như vậy. Có tin tôi phong sát cô không. "

Hứa Nhất Nặc không đủ kiên nhẫn vẫy tay chào, không muốn tiếp tục trò chơi nhàm chán “tôi là ai”, chuẩn bị rời đi. Đột nhiên Tô Tiểu Noãn xuất hiện ở cuối hành lang, vừa đi vừa chơi điện thoại. Ngẩng đầu lên nhìn về bọn cô, đôi mắt lập tức phát sáng, lon ton chạy tới.

“Chị Nam! Em đang định gửi tin nhắn cho chị. " Tô Tiểu Noãn dù đang đi giày cao gót nhưng tốc độ di chuyển rất nhanh, vội vàng chạy đến chỗ Hứa Nhất Nặc, lúc này để ý bên cạnh còn có người khác, có hơi bất ngờ, vội vàng chào, “Dương Khả hóa ra chị ở đây. Chị Lương đang đi tìm chị. "

Dương Khả mỉm cười trả lời: "Hóa ra hai người quen biết nhau. "

Hứa Nhất Nặc nói: "Ừ, tôi là fan hâm mộ Tô Tiểu Noãn. "

Tô Tiểu Noãn đẩy tay cô một cái: "Không phải, hai người chúng tôi là bạn. "

Dương Khả: "Ồ, bạn fan hâm mộ kiêm bạn thân của cô rất nổi tiếng. "

Tô Tiểu Noãn: "?"

Tô Tiểu Noãn vừa mới đến nên không rõ hai người đã nói gì trước đó, bối rối quay sang nhìn Hứa Nhất Nặc, đối phương khẽ lắc đầu, ra hiệu bảo cô yên tâm

Dương Khả thấy cả hai đều giữ im lặng, liền nói tiếp: "Tiểu Noãn là một tân binh vừa mới được debut, nên dạy lại bạn bà cách đối nhân xử thế. Bạn bè là phải cùng nhau tiến bộ và phấn đầu. "

"........"

Mượn cô để mắng nữ chính, không biết lúc bộ phim bắt đầu quay, chắc chắn tình hình sẽ ngày càng căng thẳng.

Tô Tiểu Noãn bật cười nói: "Tích cách của cô ấy rất tốt, vừa ngoại hình xinh đẹp vừa tài năng lại có sự nghiệp thành công. Chắc là có gì hiểu lầm ở đây. "

Hứa Nhất Nặc đụng vào tay Tô Tiểu Noãn, bình tĩnh cắt ngang lời nói của cô ấy: "Tiền bối nào rất đúng, những lời khuyên tiền bối rất đúng. Tôi và Tiểu Noãn còn nhỏ, nên có sự khác biệt giữa thế hệ cũng là điều rất bình thường. "

Dương Khả: "... Mối quan hệ hai người có vẻ rất tốt?"

Hứa Nhất Nặc: "Vâng, tình bạn các thiếu nữ. Tiền bối không hiểu được đâu, không sao đợi khi bộ phim khai máy. Tiểu Noãn là nữ mọi người, lúc đó hai người sẽ có cơ hội hiểu nhau hơn. "

Dương Khả: "......"

Bị ép nhận “tiền bối”. Tô Tiểu Noãn thấy sắc mặt Dương Khả ngày càng kém, ngay cả nụ cười lịch sự không giữ được.

Trên đời này, có nhiều người ỷ mình có kinh nghiệm nhiều hơn, nhưng từ “tiền bối” cùng “thiếu nữ” vang cùng lúc, nghe rất chói rai, chả ai muốn nhận mình già cả, nhất là một nữ diễn viên trẻ tuổi, luôn khát khao có thể quay trở lại “tuổi 18”.

“Tiền bối không có việc gì thì chúng tôi đi trước nhé. Trước khi buổi họp báo bắt đầu, bọn tôi muốn tâm sự riêng với nhau. " Hứa Nhất Nặc nhếch khóe môi, kéo tay Tô Tiêu Noãn rời đi. Tô Tiểu Noãn lễ phép vẫy tay chào tạm biệt Dương Khải. Bỏ lại Dương Khải - khuôn mặt tái mét đứng yên một chỗ.

Hai người lững thững rời đi, đi được một đoạn đường, quay sang nhìn nhau bật cười.

Sau khi Lâm Song Song chạy đến hóng chuyện, Hứa Nhất Nặc cùng Tô Tiểu Noãn lo lắng chuyện này có ảnh hưởng đến công việc đối phương không.

Tô Tiểu Noãn thờ ơ nhún vai nói: "Từ sáng đến giờ đoàn đội cô ấy tỏ thái độ ghét tôi ra mắt, có gì khác đâu? Lúc nãy, chị Nam vừa ngầu vừa soái"

Hứa Nhất Nặc thẳng thắn vỗ vai cô ấy: "Đương tôi không có cơ hội được hợp tác với cô ấy, dù sao tôi chỉ là “người mới”. "

"Ha ha ha ha ha ---- "

Cười đùa trêu chọc nhau một lúc, Hứa Nhất Nặc dần lấy lại bình tĩnh nhưng cô vẫn có hơi khó chịu. Đương nhiên, cô không sợ Dương Khả đến tìm cô gây phiền phức, người như Dương Khả chẳng đáng để cô để tâm. Cô lo lắng quay sang nhìn Tô Tiểu Noãn, cô sợ vì cô mà cô ấy đối đầu Dương Khả, thì phải làm sao bây giờ?

Trong lòng thôi thúc muốn tâm sự cùng người kia, chờ sau khi lo lắng thấp thỏm qua đi. Hứa Nhất Nặc nhận ra Triệu Diệc Tinh đang gọi điện đến.

"......"

Cô đang làm gì vậy!!!

May mắn thay, không để bản thân do dự quá lâu. Vì thời gian chờ quá lâu nên điện thoại tự cúp máy. Hứa Nhất Nặc thở phào nhẹ nhõm, phớt lờ sự thất vọng phảng phất trong lòng.

Vào giờ này chắc là anh vẫn đang quay phim? Càng về sau trả qua nhiều thử thách thể xác lẫn tinh thần, mấy ngày công việc fansite của Triệu Diệc Tinh ngày càng thuận lợi.

Mặc dù, Lâm Song Song nói do kỹ thuật mấy người thua xa “Một ngôi sao Nam Cực”, không thể hiện được hết nét đẹp của con trai/

"Nhất Nhất, đang làm gì vậy?" Từ phía xa Lâm Song Song gọi tên cô, "Sắp bắt đầu rồi. "

"Ra đây!" Hứa Nhất Nặc nhìn điện thoại một lúc, vội vàng chạy qua đó.

Trong thời gian làm việc, Hứa Nhất Nặc rất tự hào về sự chuyên nghiệp mình. Buổi họp báo chính bắt đầu, các diễn viên lần lượt xuất hiện. Cô liền bỏ qua khúc đậm vừa nãy, nghiêm túc phối hợp với Lâm Song Song.

Mãi đến khi cô về nhà, Hứa Nhất Nặc mới có thời gian xem điện thoại, mở máy lên phát hiện mấy cuộc gọi nhỡ của Triệu Diệc Tinh, cô lại nhớ chuyện kia. Đang chuẩn bị gọi điện thoại tới, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Lần này, cô không hề do dự, một giây sau, cô nghe tiếng thở phào nhẹ nhõm ở đầu dây bên kia.

"Làm sao vậy?"

"Không có gì, lúc em gọi điện đến anh đang quay phim nên không nghe được. Về sau, anh gọi lại đều thông báo máy bận. Anh lo em đang gặp phải chuyện gì. "

Hứa Nhất Nặc vừa thay quần áo vừa nói: "Hôm nay là buổi họp báo của bô phim < thương chiến >, em với Lâm Song Song phải đi đến đó. "

Triệu Diệc Tinh nhìn thấy TV chiếu tin tức giải trí, bật cười nói: "Bộ phim này đầu tư rất lớn, đến đó vui không?"

Hứa Nhất Nặc: "Có chút không vui. "

Triệu Diệc Tinh: "???"

Hứa Nhất Nặc uống một ngụm nước để điều chỉnh suy nghĩ, tóm tắt kể lại Triệu Diệc Tinh chuyện xảy ra hôm nay giữa cô và Dương Khả. Còn bảo anh đứng góc đối người ở trong giới giải trí nhìn và suy đoán xem sau này Tô Tiểu Noãn có gặp rắc không.

Triệu Diệc Tinh nghe xong, giữ im lặng lúc: "Thì ra ngươi lúc đó em tìm anh vì muốn nói chuyện này, em đã kể cho người khác nghe chưa?"

Hứa Nhất Nặc ngạc nhiên: "Chưa kể hai nghe "

Triệu Diệc Tinh: "Lúc ở buổi họp báo gặp Chu Hy, em có kể chuyện này cho cậu ấy nghe không?"

Hứa Nhất Nặc: "Không kể. Sao vậy?"

Đúng lúc này, cô nghe tiếng cười truyền đến, nhẹ nhàng dịu dàng, khiến cô có chút chột dạ.

"... Anh đang cười chuyện gì?"

"Gặp được chuyện vui. "

"Chuyện gì?"

"Anh thực sự rất vui, khi gặp phải rắc rối. Người mà Nhất Nặc nghĩ đến đầu tiên chính là anh. " Triệu Diệc Tinh lên tiếng, vì cách nhau qua điện thoại nên không thể nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười, "Anh thực sự rất vui. "

"......" Điều này, Hứa Nhất Nặc thực sự không để ý đến điều này, bật cười nói, “Đừng để ý đến mấy điều này. Nói chuyện quan trọng đi. "

"Hả? Với anh mà nói chuyện này mới là chuyện quan trọng nhất. Còn về những chuyện khác, Nhất Nặc không cần lo lắng, mấy chuyện xích mích giữa các nghệ sĩ không đáng phải để tâm. Cho dù Dương Khả ý định trả thù, phòng làm việc của cô ấy không phải kẻ ngốc. "

Lúc này Hứa Nhất Nặc mới yên tâm, đặt tay lên ngực, giọng nói xuyên ống nghe khiến nhịp tim Triệu Diệc Tinh đập ngày càng nhanh.

"Tiểu Noãn không sao là tốt rồi! Vậy là em yên tâm. "

"Quan hệ giữa em và Tô Tiểu Noãn có vẻ tốt, vì sao em không lo bản thân mình?"

Hứa Nhất Nặc bật cười, thờ ơ nói: "Đến gây rắc rối cho em cũng được, không đáng bận tâm. "

Triệu Diệc Tinh nghĩ đây mới thực sự tính cách của cô, ấm áp nói: "Hả, có anh ở đây, Nhất Nặc không cần phải sợ bất cứ thứ gì. "

Bộ não của Hứa Nhất Nặc dừng hoạt động, cô chỉ nghe được tiếng nhịp tim đập thình thình. Quả thực, từ khi bước vào nhà nghe được giọng nói của anh, gánh nặng cùng sự lo lắng trong lòng cô đều tan biến, cô cảm thấy an tâm hơn

Triệu Diệc Tinh im lặng chờ một lúc vẫn không nhận câu trả lời, dịu dàng hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy?"

Hứa Nhất Nặc lấy lại tinh thần: “À, không có gì. Đang mở TV lên chuẩn bị xem phim. "

"Nhất Nặc. "

"Hả?"

"Em cảm thấy mối quan hệ của hai người chúng ta hiện giờ là… gì?"

"!!!!" Hứa Nhất Nặc đột nhiên trở nên kích động, giọng nói cao vút, "Đúng vậy! Hôm qua trước khi ngủ, em cảm thấy bây giờ chúng ta rất giống..."

Triệu Diệc Tinh giọng nói ngày càng trở nên dịu dàng cuốn hút: "Là gì vậy?"

Hứa Nhất Nặc phấn kích nói: "Giống như một người bạn thân khác giới! Hầy dù có nói ra thì anh không thể hiểu được đâu. Kiểu như một bạn thân thiết trên mạng ý. Hồi em học đại học công nghệ thông tin không phổ biến như bây giờ. Thi thoảng gặp một người cùng sở thích trên mạng, mỗi ngày nhắn tin gọi điện nhau. Cả hai dần trở nên thân thiết. Hầy, không biết mấy cô ấy bây giờ ra sao. "

"..." Không ngờ em quen biết nhiều bạn như vậy.

"Triệu Diệc Tinh? Anh vẫn còn ở đó chưa? ”

"....." Tôi không muốn ở đây.

Triệu Diệc Tinh dở khóc dở cười, di chuyển điện thoại ra xa, nhìn “Nhất Nặc” ở trên màn hình, đúng là cô ấy.

Vất vả lắm mới chuyển đề tài chuyện khác để giảm bớt sự xấu hổ, sau khi chúc ngủ ngon liền dập máy. Triệu Diệc Nhìn nhìn tin tức giải trí đang chiếu TV, khẽ lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Tại sao em không cảm thấy giống như đang yêu xa? Đúng là đồ ngốc. ”

"Yêu xa?" Giọng nói Trần Lạc từ ngoài cửa truyền vào, vừa đi vừa tò mò nhìn TV cái, "Cậu nói đang nói ai vậy. ”

Triệu Diệc Tinh khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh: "Không có gì, tôi đang đọc lời thoại

lời thoại mà thôi.”

Trần Lạc khoanh tay quan sát một lúc, đang định xoay người đi tìm quần áo để tắm. Anh ta không kẻ ngốc, nhìn thấu hết nhưng chỉ không muốn nói ra thôi.

Triệu Diệc Tinh đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, gọi anh ta lại: "Lão Trần, anh có tìm hiểu thêm tài nguyên tạp chí đã công bố hoặc chưa công bố giúp tôi được không? ” 

- -----oOo------