Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Tôi Nhặt Được Idol

Chương 59




Sau một ngày vui vẻ, phấn khích cùng mệt mỏi, nên thư giãn bằng cách chơi game. Hứa Nhất Nặc mở trò chơi ra, sau đó quay sang nhìn thấy Triệu Diệc Tinh từ từ lôi điện thoại ra. Ngay sau đó, hình ảnh đại diện của bạn tốt “Nhất Nặc đúng là đồ ngốc” online.

Khá lắm, vẫn chưa đổi tên, ngay cả thẻ đổi tên 9 NDT cần người hâm mộ tặng cho. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Hứa Nhất Nặc, mua hai thẻ đổi tên, một cái đưa cho đối phương, một cái đưa cho mình.

"Chiêu Chiêu là kẻ ngu", bất kỳ ai đọc id này đều hiểu.

Vào giờ này, “Vương Giả Vinh Diệu” vẫn rất náo nhiệt, thay vì gửi tin nhắn chúc ngủ ngon wechat nhiều người hẹn gặp nhau tại Thiên Hạ, một giây sau liền xếp đội.

Hứa Nhất Nặc nhìn avatar thiện xạ ở hàng thứ ba, liền nói: "Còn thiếu chúa công.”

Triệu Diệc Tinh: "Ừ. ”

Hứa Nhất Nặc: "Vậy anh chơi vị trí chúa công đi, lần trước anh chơi Bách Lý Huyền Sách rất giỏi. ”

Triệu Diệc Tinh lại nhớ bộ đôi lần trước, khi đó cơ thể teo nhỏ, tốc độ tay di chuyển nhanh nhẹ hơn, anh một mình đánh bại team đội thủ và giành huy chương vàng. Khiến Hứa Nhất Nặc- ngồi bên cạnh há hốc mồm kinh ngạc. Hừ một tiếng, anh thuận tay trái nên quyết định Vân Trung Quân.

Những gì Chiêu Chiêu có thể làm thì, thì Diệc Tinh càng phải làm tốt hơn nữa!

Hứa Nhất Nặc không thể tin được: "Tại sao anh không Bách Lý Huyền Sách nữa? Không… không phải?”

Triệu Diệc Tinh: "Chuẩn bị. ”

Hứa Nhất Nặc: "....."

Vào thời khắc này, Hứa Nhất Nặc nghi ngờ anh không phải “Chiêu Chiêu”, vì anh không dám chơi những nhân vật Chiêu Chiêu từng chơi vì sợ bị lộ. Thậm chí còn quyết định đi ra ngoài mua giáp hồi sinh, bùa lam, phong bạo long vương, sáu quả pháo để tránh gặp kết cục bi thảm.

Kết quả...

"Win!"

12 phút sau, trụ thủy tinh của địch bị nổ tung, màn hình hiện lên dòng chữ màu đỏ “MVP Nhất Nặc đúng là đồ ngốc”.

“Sao em không chơi nữa? "Triệu Diệc Tinh nhìn thấy Hứa Nhất Nặc khỏi nhóm, có hơi ngạc nhiên, anh đang định ván tiếp theo sử dụng Luna để đánh, tiếp tục thể hiện kỹ thuật chơi game đỉnh cao của mình.

"Ừ, lần sau có cơ hội lại chơi tiếp. "Hứa Nhất Nặc tắt điện thoại, ngồi thẳng lưng lên, "Em tin anh đúng là Chiêu Chiêu, bây giờ chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi. ”

Triệu Diệc Tinh bật cười: "Thế nào, Nhất Nặc em định dùng game để thử anh sao? Nếu vừa nãy chẳng bị anh thua, em liền nghi ngờ anh không phải là Chiêu Chiêu đúng không? ”

Hứa Nhất Nặc bị vạch trần: "... Đương nhiên là không rồi.”

Triệu Diệc Tinh: "Đừng lo lắng, cho dù em dùng kế sách nào lừa anh, anh đều phá giải được hết. "

Hứa Nhất Nặc: "........ "

Rất tức giận, nhưng vẫn cố giữ nụ cười, không thể để chúa công tức giận bỏ đi.

"Tuy em không biết lý do… vì sao anh biến thành như vậy. Nhưng tại sao anh muốn tiết lộ em biết? Không sợ em tiết lộ chuyện này ra ngoài, sẽ ảnh hưởng rất lớn sự nghiệp của anh? Chuyện này tạo scandal rất lớn, không có bất kỳ cách gì để tẩy trắng.”

Sau khi biết Chiêu Chiêu là nam chính, gọi một tiếng “ca ca” thôi khiến cô rất xấu hổ. Hứa Nhất Nặc bề ngoài đang lý trí phân tích, thực ra cô thuận miệng nói ra. Mấy chuyện ma quái hoang đường kiểu này, ai thèm tin chứ. Nếu cô đứng ở giữa đường nói cô không phải “Hứa Nhất Nặc- làm nghề nhiếp ảnh”, mà là “Hứa Nhất Nặc- giám đốc ngân hàng”, chắc chắn không có ai tin cả?

Hứa Nhất Nặc cảm thấy Triệu Diệc Tinh sẽ trả lời kiểu loại "Không sợ bị truyền ra ngoài. Dù có nói cũng chả ai tin. Thậm chí còn người muốn đưa em vào trại tâm thần."

Một lúc sau, Triệu Diệc Tinh uống một ngụm nước, dựa lưng vào ghế sofa, cười nhẹ nói: "Anh tin em. ”

Hứa Nhất Nặc ngạc nhiên: "Cái gì? ”

Triệu Diệc Tinh lặp lại câu trả lời: "Anh tin em, không nói chuyện này ra ngoài.”

Hứa Nhất Nặc có hơi bất ngờ, khẽ nói: "Cảm ơn. Nhưng vì sao anh lại tin em như vậy? Chỉ vì em đã từng nhận nuôi anh sao? ”

Triệu Diệc Tinh lắc đầu, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Đương nhiên là không phải. ”

Mấy ngày đầu tiên, vì còn chút ấm ức, đường đường ngôi sao nổi tiếng vì để tránh mặt người đại diện phải trốn lui trốn lủi trong nhà fan, còn bị cô coi như món đồ chơi, hết nhéo má đến xoa đầu.

Sau một thời gian, Triệu Diệc Tinh thay đổi cái nhìn và phát hiện ra điểm tốt đối phương, khi đối mặt trẻ con Hứa Nhất Nặc không hề đề phòng và kiêng dề, giống như ánh nắng mặt trời tràn ngập sức sống, cũng giống như ánh trăng dịu dàng ấm áp.

“Vì idol, Nhất Nặc luôn làm việc chăm chỉ. Lần trước, lúc dính phải tin đồn kia, vì bảo vệ danh dự của anh em đã vất vả và cố gắng rất nhiều và anh có thể nhìn ra được.

Em tưởng Chiêu Chiêu là con riêng của anh..."

Triệu Diệc Tinh đột nhiên tiến lại gần, gương mặt trước khi chỉ nhìn trong ống kính và trên TV bất ngờ tiến lại gần, Hứa Nhất Nặc hoảng sợ theo bản năng lùi về phía sau, suýt chút nữa rơi xuống ghế sofa, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Nhất Nặc, không phải em từng nói có em ở đây, Chiêu Chiêu không cần sợ gì. Em chắc chắn giữ kín bí mật Chiêu Chiêu. Nên anh đương nhiên tin tưởng em. ”

".................."

Phải giữ thể diện, Chiêu Chiêu là Chiêu Chiêu, Idol là Idol.

Mặc dù là cùng một người, nhưng câu nói này không được tính, chẳng lẽ anh không biết đạo lý đơn giản này sao?!

Ánh mắt của Hứa Nhất Nặc dừng lại trên khuôn mặt Triệu Diệc Tinh, ánh đèn dịu nhẹ từ trên cao hòa vào đôi mắt anh, khiến nhịp tim của cô ngày càng rối loạn. Rõ ràng cô quen nhìn khuôn mặt đẹp trai này trên tivi, nhưng bây giờ cô dáng nhìn thẳng mắt anh.

Quá xấu hổ, quá xấu hổ, điểm mạnh cô biết cách người khác thế hạ phong, bây giờ hận không thể chui xuống lỗ. Lúc trước, hai người ngồi ở phòng xem TV, cô không thể đếm số lần cô nói xấu Triệu Diệc Tinh.

Lúc ấy anh đã nói gì nhỉ? Hứa Nhất Nặc cố nhớ lại, mong đừng là ánh mắt “đừng để tâm đến tên ngốc” này.

Hứa Nhất Nặc cố giả bộ bình tĩnh lén che giấu biểu cảm bối rối. Triệu Diệc Tinh tinh ý phát hiện ra, để lộ nụ cười ở trên khóe môi, anh giả bộ như vừa mới nhớ ra, vội vàng nói: "Đúng rồi, anh có một chuyện quan trọng muốn hỏi em. ”

“...... Chuyện gì? " Đột nhiên có linh cảm xấu.

"Nhất Nặc kiên quyết đòi thoát fan, là vì lý do gì?"

"!!!!"

"Ừ, dựa theo mốc thời gian, khi đó Nhất Nặc còn chưa nghi ngờ Chiêu Chiêu chính “con riêng” của anh, đúng không?"

"Dừng lại."

Vào thời khắc quan trọng, Hứa Nhất Nặc kịp lấy lại bình tĩnh cùng sự linh hoạt, cô nhất quyết không thể để Triệu Diệc Tinh tiếp tục chủ đề. Tên nhóc này đúng là thiếu tinh tế, cứ tiếp tục như vậy, đừng nói ngồi nói chuyện với nhau, ngồi chung phòng thôi cũng khiến cho cô xấu hổ.

“Chuyện này không quan trọng, anh vẫn chưa kể cho em nghe lý do vì sao anh biến thành như vậy?" Hứa Nhất Nặc cảm thấy rất kỳ lạ, điều này hoàn toàn khác những gì được viết trong nguyên tác. Chẳng lẽ thần linh chứng minh ngoại trừ Hứa tổng chết vì làm quá sức, thì nam chính cũng bị xuất huyết não sao? Điều này không phù hợp ánh hào quang của nam chính, "Tại sao anh lại biến thành Chiêu Chiêu, làm cách nào có quay trở về hình dáng ban đầu. Cả hai lần anh đều không nói lời tạm biệt, là bởi vì anh quay trở lại hình dáng cũ? Vậy sau này, anh có gặp tình huống nguy hiểm không? ”

Triệu Diệc Tinh thu lại nụ cười quyến rũ, đứng dậy đi vào bếp rót nước, vừa đi vừa nói: "Vẫn rất nguy hiểm. Nhưng anh tìm cách để tránh. Anh nói vậy em có tin không? ”

Hứa Nhất Nặc thoải mái cười nói: "Đương nhiên có rồi. Anh tin tưởng em như vậy, em làm sao có thể không tin tưởng anh. ”

Triệu Diệc Tinh: "Cho nên, anh vừa có năng lực vừa khả năng diễn xuất tốt, lại còn biết nấu cơm. Có idol nào ưu tú hơn anh đáng để em hâm mộ không? ”

Hứa Nhất Nặc: "......"

Đúng là Chiêu Chiêu có khác, khả năng xoay chuyển chủ đề đúng là hạng nhất.

Triệu Diệc Tinh giải thích ngắn gọn toàn bộ sự việc cho Hứa Nhất Nặc, đương nhiên anh dựa vào tình huống nguy hiểm mình từng gặp để đưa suy đoán, sau khi quay về để tránh gặp rủi ro anh thương lượng bàn Trần Lạc kế hoạch và lịch trình công việc. Trong khoảng nửa năm sau, sẽ không nhận lịch trình liền sát nhau như trước. Khi vừa xuống máy bay, sẽ nghỉ tại khách sạn một ngày rồi mới bắt đầu làm việc.

Lúc đầu, Trần Lạc có vẻ bất ngờ, nhưng nghe lời Cố Triều Dương với tư cách bác sĩ. Liền đồng ý. Hai người vừa đồng nghiệp vừa là bạn thân, không giống với những người đại diện khác chỉ coi nghệ sĩ là “công cụ kiếm tiền”.

Cũng may, hình tượng trong mắt công chúng của Triệu Diệc Tinh rất tốt và đã sở hữu lượng fan hâm mộ cố định. Cho dù sau này ít xuất hiện trước công chúng cũng không ảnh hưởng nhiều gì đến sự nghiệp, chẳng qua số tiền ít hơn mà thôi.

Trải qua cơn sốc, Hứa Nhất Nặc bừng tỉnh: "Thì ra là như vậy. ”

Triệu Diệc Tinh khẽ cười: "Em tiếp nhận rất nhanh, thực sự tin lời anh nói? ”

Hứa Nhất Nặc: "Tin chứ ”

Triệu Diệc Tinh: "Không cảm thấy mình đang nghe chuyện ma quái sao? ”

Hứa Nhất Nặc: "Câu chuyện nào cũng được bắt nguồn từ cuộc sống. Có lẽ câu chuyện em kỳ dị hơn Chiêu Chiêu nhiều. ”

Triệu Diệc Tinh yên lặng một lúc, bật cười: "Không hổ danh là Nhất Nặc. Có đôi khi anh cảm thấy rất lạ, em là nhiếp ảnh gia, có vẻ quen đứng trước khung cảnh rộng lớn, nên bình tĩnh hơn anh rất nhiều. ”

Hứa Nhất Nặc bật cười: "Có lẽ bởi vì trong ống kính của nhiếp ảnh gia chỉ ngôi sao và biển. ”

Sự thật đã được đưa ra ngoài ánh sáng, mọi chuyện chấm dứt đây, hai người ngồi ở phòng khách trò chuyện với nhau, Hứa Nhất Nặc không còn giữ kẽ, nhớ lại câu hỏi ban đầu: “ Em đã xem lịch trình làm việc của anh? Hôm nay anh có lịch quay phim đúng không? Anh đột nhiên quay về là vì chuyện này sao? ”

Triệu Diệc Tinh cũng nhớ lại, hừ một tiếng, ánh mắt lóe sự kiêu ngạo xen lẫn hờn dỗi. Hứa Nhất Nặc nhớ tớ dáng vẻ Chiêu Chiêu phụng phịu tay ôm gối nằm trên ghế sofa.

“Anh không giải thích rõ ràng thì để em hiểu lầm khi nào. Nhất Nặc dựa vào theo trí thông minh em. Tại em tưởng một câu chuyện hoang đường như vậy? Chẳng lẽ anh có con trai từ năm 15 sao."

"Nhưng… chuyện này đâu thể trách em được? Anh nghĩ thử xem, một câu chuyện kì lạ vậy làm sao em nghĩ ra được? Đương nhiên khả năng “con trai riêng” đáng tin hơn rồi. ”

"Đáng tin ở chỗ nào hả? Thần tượng mà em thích ở trong mắt em không đủ tư cách như vậy sao, là kẻ lạnh lùng vô tình, sinh đứa trẻ ra rồi để đấy? ”

“Chiêu Chiêu đáng yêu như vậy, nếu chuyện này thực sự xảy ra thì em có hiểu được."

"Em đang hoài nghi ánh mắt nhìn của em hay đang nhân phẩm của anh?"

".................."

Chờ một chút, tôi đã thoát fan rồi.

Hứa Nhất Nặc tự hỏi liệu kỹ năng diễn xuất của diễn viên lưu lượng top đầu không, lúc thì cô xấu hổ tim đập thình thịch. Lúc thì khiến cô cứng họng đầu bốc khói nghi ngút nhưng lại không nỡ mắng đối phương. Cô thực sự nghi ngờ liệu mình có tinh thần phân liệt.

Hai người đôi co một lúc, đột nhiên nhớ lại lần trước hai người cùng nhau xem phim, Chiêu Chiêu vừa ăn nho vừa trêu chọc cô. Hứa Nhất Nặc cùng Triệu Diệc Tinh quay sang nhìn nhau, không nhịn được liền đồng thanh bật cười.

“Em hiểu rồi, sẽ không hiểu lầm. Cảm ơn anh tin tưởng em." Nụ cười vừa dứt, căn phòng quay trở về sự yên tĩnh. Hứa Nhất Nặc nhìn đồng hồ, khẽ nói, "Muộn rồi, vậy anh......"

Triệu Diệc Tinh đứng dậy: "Anh đi về nhà đây, sáng mai anh phải bay về để quay phim. ”

Hứa Nhất Nặc ngạc nhiên: "Khi nào anh lên chuyến bay?" ”

Triệu Diệc Tinh: "Chuyến sớm nhất. Để kịp giờ quay phim. ”

Hứa Nhất Nặc: "Sớm vậy sao? ”

Triệu Diệc Tinh không để ý: "Ừm, mai anh phải quay phim cả ngày.. ”

Điều đó có nghĩa là anh chỉ được ngủ mấy tiếng lại vội vàng đi ra sân bay? Dù Triệu Diệc Tinh đã nói không mệnh, ngủ một giấc ổn. Nhưng anh vì muốn giải thích cho cô nên quay về. Hứa Nhất Nặc cảm thấy rất áy náy.

"Ca ca vất vả rồi, đi thong thả."

Hứa Nhất Nặc tiễn anh đến trước cửa, Triệu Diệc Tinh đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên xoay người lại, nhíu mày nói: "Nếu em không quen gọi ca ca, thì gọi Chiêu Chiêu cũng được. ”

“Không được!” Chẳng khác gì đem cô tử hình.

"Vậy thì gọi là Diệc Tinh đi."

"............"

Điều này càng không thích hợp!!!!

Hứa Nhất Nặc cười nói: "Ở nơi công cộng mà gọi như vậy, em sẽ bị fan đánh chết. ”

Triệu Diệc Tinh đột nhiên đưa tay lên xoa đầu cô, mềm mại ấm áp.

"Lén gọi."

"Hả? Đúng rồi... Anh sống ở đâu vậy? ”

"Tòa nhà E ở phía đông."

"Vậy thì tốt rồi, rất gần, đi thong thả. Chúc anh ngủ, cố gắng quay phim thật tốt. ”

Triệu Diệc Tinh từ trong thang máy thò đầu ra, trêu chọc nói: "Hết rồi sao? Tại sao không nhắc ăn uống đúng giờ chăm chỉ học bài, phải nghe lời bố mẹ và thường xuyên tập thể thao? ”

Rầm một tiếng, cánh cửa đóng chặt lại. Hàng lang trở nên yên tĩnh. Triệu Diệc Tinh cúi xuống nhìn bàn tay vừa chạm lên đầu Hứa Nhất Nặc, ý cười ngày hiện rõ, ấn nút thang máy.

Hứa Nhất Nặc giống như đang bị chó đuổi, một bước biến thành ba bước, ngồi lên ghế sofa, bàn tay đặt lên ngực hít thở một hơi thật sâu, mới dần bình tĩnh lại. Khi IQ khôi phục, cô nhân ra ý câu nói vừa nãy của Triệu Diệc Tinh.

Lén gọi?

Ý anh là sao?

Là sau này có cơ hội lại lén gặp mặt nhau?

Tiếng chuông thông báo vang lên, cô tiện tay mở Wechat ra xem, đồng tử co lại —- Triệu Diệc Tinh gửi lời mời kết bạn.

Hứa Nhất Nặc:......... 

- -----oOo------