Nam Phương - khu quay chụp phim cổ trang phía xa.
Dự án phim điện ảnh cổ trang đại IP « không biết bao giờ mới gặp lại » đang được tiến hành tại đây.
Những cánh hoa đào nhẹ rơi, một mỹ nam mặc trường bào màu đen treo người vào cáp treo, cầm trong tay trường kiếm, lướt phía trên rừng đào, đạp không mà đi.
"Cut!"
Theo tiếng nói của đạo diễn, Thích Tầm được nhân viên đỡ xuống dưới.
Đạo diễn hài lòng nhìn diễn viên trẻ tuổi anh tuấn đang đi về phía hắn, thường nghe nói lưu lượng hiện giờ đã không có tài năng gì còn hay kiêu ngạo, nhưng Thích Tầm lại không như vậy.
Hắn khiêm tốn, mặc dù là đỉnh lưu của giới giải trí, nhưng về mặt tính cách xưa nay đều rất tốt.
Cho dù...!
Hmm, phương diện diễn xuất thì không có thiên phú một chút.
Đạo diễn lạc quan nghĩ, diễn kém chút cũng được nhưng rất có lòng cầu tiến.
Thích Tầm nhìn máy quay, sau đó cảm thấy không hài lòng lắm với biểu cảm của mình.
"Đạo diễn, nét mặt của tôi hình như hơi cứng ngắc? Hay là chúng ta quay lại đi?"
Bình thường đạo diễn nghe được lời này của diễn viên đều sẽ rất vui mừng.
Nhưng mà...!
Đạo diễn Ninh vừa nghe Thích Tầm nói, nhanh chóng lắc đầu: "Không không không, không cần, thế này đã rất tốt rồi."
Từ khi Thích Tầm gia nhập, hắn đã lãng phí không biết bao nhiêu cuộn phim rồi.
Đây là đốt tiền đó!
Đạo diễn Ninh mới đầu không thân quen lắm với Thích Tầm, thấy diễn viên trẻ tuổi ham học như thế thì lãng phí chút cuộn phim cũng không sao, về sau...!
Ông vừa nghe lời này của Thích Tầm, hận không thể ôm hết đồ mà chạy.
Thích Tầm tùy ý nhún vai, liền thấy trợ lý của hắn vội vàng cầm điện thoại đi tới.
Cất bước tiến lên.
Đạo diễn Ninh nhìn bóng lưng rời đi của Thích Tầm, thở dài một tiếng.
Mấy cuộn phim đã được cứu.
Sau đó lắc đầu, cùng phó đạo diễn bên cạnh trò chuyện: "Hắn vì sao không di truyền được diễn xuất của Bạch Lăng nhỉ."
Bằng không thì đã sớm cầm vài giải thưởng rồi.
Phó đạo diễn rất lạc quan: "Di truyền giá trị nhan sắc cũng rất tốt, tối thiểu nhất vẫn có thể làm bình hoa, ông nhìn hắn lần này diễn có tiến bộ hơn nhiều rồi còn gì."
Một nhân vật nam chính lãnh huyết vô tình, mặt lạnh như tuyết.
Nếu diễn tốt thật sự thì có khả năng lấy được giải thưởng đấy.
Trợ lý của Thích Tầm đưa điện thoại di động qua: "Tầm ca, Bạch nữ thần đăng Weibo."
Thích Tầm cầm điện thoại, nhìn ảnh chụp trên Weibo, đôi mắt đào hoa giống hệt Thích Du có chút nheo lại.
Ngón tay gõ gõ màn hình, "Thằng nhóc này là ai?"
Ngữ điệu có chút không cao hứng.
Mẹ thật sự là không đáng tin cậy chút nào, còn giật dây giúp Thích Du yêu sớm?
Thích Du mới bao nhiêu tuổi chứ, còn đang vị thành niên đấy, sao có thể yêu sớm được.
Mình mới rời khỏi nhà một thời gian thôi mà mẹ đã gây ra chuyện lớn như vậy.
Tiểu trợ lý nhìn ảnh chụp của thiếu nữ, tặc lưỡi nói: "Anh đẹp trai như vậy, em gái chắc chắn cũng không kém, thật sự không có hứng thú vào giới giải trí à?"
"Công ty của chúng ta gần đây đầu tư số tiền khổng lồ vào một chương trình tuyển tú, để em gái anh tới tham gia thử xem."
"Anh nhìn một chút, fan của Bạch nữ thần đang mãnh liệt yêu cầu cô bé đó xuất đạo đấy."
"Ha ha ha, còn có người gọi Bạch nữ thần là mẹ, muốn cùng em gái anh yêu sớm kìa."
Thích Tầm đương nhiên cũng nhìn thấy những bình luận đó.
Cười lạnh một tiếng.
Sau đó nhắn lại bên dưới Weibo.
Thích Tầm V: Em gái tôi xấu lắm nên không xứng với các cậu đâu.
30 triệu fan hâm mộ của Thích Tầm trực tiếp bùng nổ.
―― Đã lâu không thấy mẹ con hai người này tương tác với nhau!!!
―― Khoan đã, em gái? Tầm Tầm có em gái.
―― Ha ha ha chết cười, đây là anh trai cuồng em gái à.
―― Ai dám cùng em gái bà đây yêu sớm, chị dâu đấm chết hắn
―― Anh trai này bảo vệ em gái ghê thế.
―― Chỉ có tui cảm thấy buồn cười sao, vì không muốn em mình yêu sớm mà Tầm Tầm lại nói dối kìa.
Ha ha ha...!
―― Em gái Tầm Tầm nhìn thế nào nhỉ, tò mò ghê.
―― Cậu mới xấu ấy, em gái xinh đẹp như thế mà nói vậy.
――...!
Thích Tầm bình luận xong liền nhắn tin cho Thích Thần.
"Quản em gái cho kĩ vào, không cho nó yêu sớm."
"Tiền tiêu vặt "
"Chuyển khoản 100000 tệ"
Thích Thần nhắn ngay: 【 Cám ơn lão bản.jpg 】
Khi đối mặt kim chủ ca ca, phải tỏ vẻ chân chó.
Thích Tầm lại nhắn cho em gái nhà mình: "Hai ngày anh về nhà thăm em, muốn mua gì không?"
"Tiền tiêu vặt, nếu thiếu thì bảo anh cho thêm"
"Chuyển khoản 200000 tệ"
Trợ lý trơ mắt nhìn ông chủ nhà mình phân biệt rõ ràng.
Nhịn không được hừ một tiếng: "Đây là em trai nhặt ngoài đường rồi..."
Thích Tầm bình tĩnh đưa điện thoại di động cho trợ lý: "Em gái nhắn lại thì nói với anh."
"Lúc này chắc nó đang học."
*
Tiết cuối cùng của buổi chiều là của giáo viên chủ nhiệm.
Trước khi tan học, lão Tôn tuyên bố Thích Du sẽ tham gia đội tuyển Olympic vật lý và toán học.
Sau đó khen ngợi một lúc, Thích Du giúp lớp và thầy hãnh diện thế nào.
Làm thầy nhiều năm như vậy, lão Tôn chưa từng cảm thấy vinh quang như lúc này.
Đều nhờ một học sinh tốt ban tặng.
Nếu Thích Du lấy được giải thưởng...!
Lão Tôn cảm thấy con đường thăng chức tăng lương của mình không còn xa nữa.
Nhà nhỏ cũng có thể đổi được rồi.
Ánh mắt lão Tôn nhìn Thích Du không khác gì nhìn vàng.
Dù sao cũng đã tan học, Thích Du quang minh chính đại thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi về.
Lúc này.
Từ Mạn Oanh bỗng nhiên nhấc tay: "Thưa thầy, Thích Du đã đi học được một tuần, có thể bắt đầu trực nhật được chưa ạ."
"Mặc dù cậu ấy chắc là không muốn, nhưng...!Tất cả mọi người đều làm, mà Thích Du lại không thì không được hợp lí ạ."
Thích Du tiện tay đem hai tập đề thầy Châu đưa cho nhét vào cặp.
Mặc dù nói chuyện trực nhật nhưng lúc này Từ Mạn Oanh đột nhiên nhắc đến mình, cô cứ cảm thấy không thích hợp lắm.
Trong lời này có hàm ý, giống như nói xấu cô với thầy giáo???
Hệ thống nhắc nhở: 【 Cô ta không có lòng tốt với kí chủ đại nhân đó, cô tuyệt đối đừng để bị lừa.
Buổi sáng lúc cô suýt bị sét đánh, Từ Mạn Oanh cũng đi ngang qua phòng hiệu trưởng, đến để tìm Tạ Cảnh tỏ tình.
】
Nếu như không phải do Thích Du ngăn cản thành công, cậu ta chắc chắn tỏ tình thành công.
Thích Du bừng tỉnh đãi ngộ, có chút ấn tượng, cuối cùng nhớ tới kịch bản.
Trong sách, phòng cuối cùng cùng tầng với phòng hiệu trưởng là phòng học âm nhạc, vì để tuyển được Tạ Cảnh nên trường cố ý tặng riêng cho hắn.
Tạ Cảnh không thích chỗ đông người, thường xuyên đến đây đọc sách một mình hoặc an tĩnh ngẩn người.
Mà nữ chính biết Tạ Cảnh thường đến đây nên sẽ đến giả vờ tình cờ gặp hắn.
Thích Du bỗng nhiên nghĩ đến: 【 Cho nên lúc tao làm nhiệm vụ, cậu ấy cũng nghe được hết rồi? 】
Nên mới không sớm không muộn mà chọn lúc này để nhắm vào cô.
Sau đó nghe hệ thống khẳng định: 【 Kí chủ, lấy khí thế ác độc của cô xử lý cậu ta! 】
Mặc dù không phải nhiệm vụ, nhưng làm nơi trút giận của Từ Mạn Oanh, Thích Du vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Loại chuyện theo đuổi con trai ấy hả.
Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc.
Trong sách, nguyên chủ thua Từ Mạn Oanh nên mới rơi vào tình thế bi thảm như vậy, không có chỗ mà giải oan.
Ngầm đâm đâm, ngáng chân người ta, thật khó chịu.
Thích Du bình tĩnh đứng lên, chậm rãi nói: "Bạn học Từ thật kỳ quái, hai chúng ta cũng không thân nhau, cậu vì sao lại hiểu rõ tôi thế."
Không hỏi một tiếng nào đã bảo cô không muốn trực nhật.
Lần trước cũng thế, nhẹ nhàng bảo với các bạn là cô khẩn trương, cần mọi người giúp đỡ.
Lạ thế, Từ Mạn Oanh nhìn kiểu gì hay thế.
Đây chẳng lẽ là bàn tay vàng của nữ chính vạn người mê, mắt laser?
Mạnh Hạ Thần làm nam phụ thường xuyên gây sự với nữ chính, không sợ ánh hào quang Mary Sue mà nhanh chóng lên tiếng ủng hộ Thích Du: "Du ca chưa từng nói không muốn làm trực nhật, coi như thật sự nói vậy, thì chỉ cần cậu thi được hạng nhất, cậu cũng có thể không làm."
"Lão Tôn, Du ca vì giúp ban quốc tế có được vinh dự lớn như vậy, miễn cậu ấy làm trực nhật đi, để cho cậu ấy có thời gian học tập, cố gắng vào được đội tuyển quốc gia tham gia kì thi quốc tế."
Lời này quả thực nói trúng tim của lão Tôn.
Vừa mới chuẩn bị mở miệng...!
Từ Mạn Oanh đã ngọt ngào nói: "Tớ không có ý như vậy, chỉ là cho dù thành tích tốt hay không tốt, tất cả mọi người đều làm trực nhật, ngay cả ban nhất cũng vậy."
Không ít người ủng hộ cậu ta: "Đúng vậy, đội tuyển gì chứ, chúng sinh bình đẳng."
"Không sai không sai, học giỏi hay không cũng như nhau cả."
"Vẫn là học sinh cả, phân hoá ra làm gì."
"..."
Thích Du nhìn đồng hồ được anh hai tặng trên cổ tay, thời gian tan học đã vượt quá mười phút.
Các bạn học còn đang nói không ngừng.
Mạnh Hạ Thần, một người đối chiến với chục người.
Làm cho lão Tôn muốn bỏ đi.
Chỉ là trực nhật thôi, vì sao lại náo nhiệt đến thế.
Hắn vỗ bàn: "Cả lớp yên lặng."
Vẫn nói nhao nhao.
Xưa nay ban quốc tế không bao giờ cho lão Tôn mặt mũi.
Thích Du nhìn trên trán lão Tôn xuất hiện cả mồ hôi, vỗ nhẹ bàn của Mạnh Hạ Thần một cái.
"Yên lặng."
Thanh âm không cao không thấp, nhưng Mạnh Hạ Thần nghe được.
Mạnh Hạ Thần không dám làm càn trước mặt Thích Du.
Thấy Mạnh Hạ Thần không nói, những người khác còn chuẩn bị thừa thắng xông lên.
Bỗng nhiên cả lớp ngây ngẩn.
Cmn...!
Đây là cái quỷ gì????
Mọi người trơ mắt nhìn bị cái bàn bị Thích Du vỗ nhẹ nứt ra một khe hở, sau đó...!
Vài giây đồng hồ sau.
"Bùm..."
Một tiếng.
Toàn bộ cái bàn nứt thành mấy mảnh.
...!
Mọi người mắt trừng ngu ngốc nhìn khung cảnh này.
Trong đôi mắt tất cả đều là dấu chấm hỏi.
Thích Du mỉm cười vỗ vỗ lòng bàn tay, không nhìn các bạn học yên tĩnh như gà, quay đầu nhìn thầy giáo trên bục giảng, thanh âm ngọt mềm dễ nghe: "Thầy ơi, có thể ra về chưa?"
Có thể sử dụng võ lực để giải quyết thì không cần dùng miệng..