Tới gần hoàng hôn, ánh nắng nóng đốt người như thu liễm lại mấy phần, chiếu lên hình bóng hai người.
Đôi mắt đen nhánh lãnh đạm của thiếu niên đối đầu cùng cặp mắt đào hoa vô tội của Thích Du, như là muốn nhìn thấu cô.
Nhìn từ đằng xa, lại cực kỳ giống bức tranh tỏ tình tràn ngập màu hồng phấn.
Một giây sau ——
"Thích Du, em dám cùng con trai chui vào rừng cây nhỏ hẹn hò!!!"
Một giọng nam hét to trong nháy mắt đâm thủng tình tiết lãng mạn này.
Rừng cây nhỏ?
Thích Du vô ý thức nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới phát hiện cửa sau của sân vận động lại là một rừng cây nhỏ rậm rạp.
Rừng cây nhỏ này, chẳng lẽ chính là rừng tình nhân được miêu tả trong sách của Từ Mạn Oanh, đựng đầy vô số hồi ức không tiện miêu tả!
Trong đầu tự động xuất hiện các loại tư thế play khác nhau trong rừng cây nhỏ.
Ôi, đầu óc của cô thật đen tối——
Thích Du bỗng nhiên buông tay Tạ Cảnh ra, nhanh chóng lui về sau mấy bước, không hề có thành ý xin lỗi mà nói: "Mạo phạm, mạo phạm."
Thích Du làm xong chuyện xấu liền xoay người chạy.
Hệ thống ngay bên tai cô cười haha: 【 Trong đầu cô bây giờ đã đem quần áo cậu ta cởi hết, quả thật là mạo phạm.
】
Thích Du nháy mắt xấu hổ khi bị nhìn xuyên thấu.
Cũng chỉ kéo dài nửa giây, cô rất bình tĩnh đáp: "Nhân gian tuyệt sắc, ngụ mị cầu chi *, rất bình thường."
* Ngụ mị cầu chi: thức ngủ đều mơ đến người
Hệ thống: 【 Quá vô sỉ.
】
Thích Du vừa mới chuẩn bị trả lời, phần gáy lập tức bị người khác nhấc lên.
Cả người giống như mèo con giương nanh múa vuốt muốn tránh thoát.
Thích Thần người cao chân dài, nhẹ nhàng xách theo em gái không thể khiến người khác bớt lo nhà mình: "Tên kia là ai? Dám dụ dỗ em yêu sớm!"
Hắn cách khá xa, chỉ có thể nhìn thấy sau lưng thằng nhóc kia.
Dáng người thon dài, nhìn bóng lưng rất có khả năng lừa gạt tình cảm của mấy nữ sinh.
Thích Thần vừa nói chuyện vừa muốn mang theo em gái mình đi giáo huấn tên nhóc kia một trận.
Thích Du nhanh chóng ôm lấy cánh tay anh trai, kéo lấy hắn đi ra ngoài trường: "Anh nghĩ quá nhiều rồi, yêu sớm gì chứ, em chỉ muốn học tập thật giỏi thôi."
Từ khi em gái trở về, chưa từng chủ động ôm hắn lần nào.
Thích Thần thất thần vài giây, cứ như vậy bị Thích Du kéo đi.
Được rồi, em ấy đã nói không có yêu sớm, vậy khẳng định là không có yêu sớm.
Tin tưởng em gái là một trong những quy tắc làm anh trai tốt.
Thích Du chạy trốn gấp, không quay đầu nhìn một chút.
Thiếu niên nhan sắc tuấn mỹ đứng tại chỗ, lòng bàn tay hờ hững vuốt ve qua xương cổ tay vừa mới bị nữ sinh kia đụng vào.
Ánh mắt thâm thúy dõi theo bóng lưng tinh tế yểu điệu của cô, giống như là để mắt tới con mồi.
Lúc này Thích Du lôi kéo anh trai về nhà, trong đầu truyền đến giọng nói vui vẻ của hệ thống: 【 Kí chủ, cô thành công hấp dẫn sự chú ý của bạch nguyệt quang.
】
Thật mẹ nó hấp dẫn ——
Thích Du không hề cao hứng, cô thuần khiết như thế, chỉ là một tiểu tiên nữ còn
vị thành niên, tại sao lại phải đi tán tỉnh con trai chứ.
Hừ, không để ý cái hệ thống ngu ngốc này nữa.
*
Thích Du thật vất vả mới khuyên nhủ Thích Thần thành công, để hắn đừng nhắc lại chuyện này.
Anh em hai người đạt thành thoả thuận chung với nhau, cùng lên đường về nhà.
Vừa vào cửa.
Thích Du liền bị mẹ Thích kéo đến sofa ngồi xuống: "Bảo bối, hôm nay là ngày đầu tiên đi học, cảm giác thế nào?"
Thích gia lúc này chỉ có mẹ Thích tại, ba ba cùng hai anh đều có công việc, bình thường trước khi ăn cơm tối mới có thể trở về.
Trong phòng khách to như vậy, Thích Du liếc mắt thấy cách đó không xa bày các loại túi mua sắm, không cần nghĩ cũng biết là chiến lợi phẩm hôm nay của mẹ mình.
Đối diện với ánh mắt quan tâm của mẹ, Thích Du nói: "Khá tốt ạ."
Mẹ Thích cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Vậy bảo bối có làm quen được bạn mới nào hay không?"
Thích Du lắc đầu, rất là bình tĩnh: "Con đi trường học là học tập, không cần thiết phải kết giao bạn bè."
Thích phu nhân tư thế ngồi ưu nhã nhưng nội tâm đang khóc: Bảo bối nhà mình nhất định là bị cô lập.
Hu hu hu, tiểu bảo bối thật đáng thương.
Thích Du không biết mẹ mình có năng lực bổ não cường đại như vậy, chỉ là bị ánh mắt to tròn đáng thương kia nhìn mà thấy tê cả da đầu: "Mẹ, nếu không có chuyện gì nữa, con đi lên làm bài nhé."
Nói xong, cô cứng ngắc đứng lên, muốn lên lầu.
Thích phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy con gái nhà mình bị khi dễ.
Nhìn kìa, vừa về đến nhà liền muốn làm bài tập.
Là có người chê con bé từ nông thôn đến nên học không giỏi? Cho nên con gái mới muốn cố gắng như vậy.
Mẹ Thích trong đầu tràn đầy hình ảnh cô nhóc đáng thương nhà mình gương mặt tràn đầy nước mắt, bị một đám học sinh chỉ trỏ khi dễ.
Không thể không nói, Thích phu nhân tưởng tượng rất chính xác.
Nhưng là bị khi dễ đến phát khóc? Nhìn ra suy nghĩ của mẹ Thích, hệ thống nhịn không được, thầm nói: Kí chủ không khi dễ người khác đã tốt lắm rồi.
Chín giờ tối, biệt thự tầng hai.
Trừ anh cả cùng anh hai vì một số nguyên nhân công việc mà chưa thể trở về, còn lại một nhà ba người trốn ở trước cửa phòng Thích Du, từ khe cửa bí mật quan sát.
Thích phu nhân nước mắt đầm đìa: "Hu hu hu, bảo bối đáng thương, đã trễ thế này còn thức đêm học tập."
Baba Thích: "Đúng vậy, bảo bảo thật sự là rất cố gắng, tay nhỏ làm đề liên tục mà không ngừng." Ông bố lớn tuổi thật vui mừng thật cảm động.
Thích Thần đồng ý gật đầu: "Cho nên mẹ, em ấy có chỗ nào giống dáng vẻ như bị khi dễ?"
Trước khi ăn cơm mẫu thân đại nhân liền lôi kéo hắn cùng ba ba mở cuộc họp ba người, nói rằng em gái ngày hôm nay đi học nhất định là bị khi dễ.
Cũng không biết mẹ đến cùng là từ nơi nào nhìn ra em gái bị ức hiếp, còn mang hai người bọn họ chạy tới quan sát, sợ em ấy vụng trộm chui vào trong chăn khóc.
Nghĩ vậy, Thích Thần hừ nhẹ một tiếng, mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo, "Ở trường học có anh trai uy vũ bá đạo như con đây, ai dám khi dễ em gái chứ! Mẹ nghĩ quá nhiều rồi!"
Thích phu nhân trợn mắt nhìn bọn họ một chút: "Mấy người đều là thẳng nam không hiểu chuyện, con gái bị cô lập ở giữa mới là sự khi dễ đáng sợ nhất."
Cha Thích nhanh chóng đổi giọng: "Đúng đúng đúng, vợ nói rất đúng, Thích Thần tên thẳng nam này không hiểu."
Thích Thần: "???"
Nhìn xem đôi vợ chồng già thuận thế bày tỏ tình cảm ngọt ngào, Thích Thần cảm thấy mình là đồ thừa, không nên ở nơi này.
Bóng đèn không chỉ cần hắn phát sáng, cần thêm một cái nữa mới tốt.
Cho nên, Thích Thần trực tiếp gõ cửa một cái, quang minh chính đại đi vào.
"Nhóc con à, không phải học nhiều vậy đâu, chúng ta lại không thể thi được hạng nhất."
Thích Thần vỗ vỗ nhà bả vai em mình, "Ngủ sớm một chút, thức đêm là đầu trọc đấy."
Thích Du đã sớm nghe được bọn họ ở bên ngoài nói nhỏ, đột nhiên nghe anh trai nói lời này, liếc nhẹ hắn một cái: "Ai nói em không thể thi được hạng nhất."
Thích Thần bị cô chọc cười: "Ngoan, ngủ đi, trong mộng cái gì đều có."
Nghĩ đến bảng thành tích thảm không nỡ nhìn của em mình, Thích Thần cảm thấy con nhóc này thật đúng là có chí khí lớn.
Mẹ Thích nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất của con gái, lập tức tặng cho cái ót của con trai một cái tát: "Không biết nói chuyện thì đừng nói."
Sau đó liền ôn nhu xoa đầu Thích Du: "Đừng nghe nó nói lung tung, sức khỏe cùng hạnh phúc của con là quan trọng nhất, thành tích không quan trọng, con thi đứng thứ mấy ba mẹ đều thấy vinh dự."
Thích Thần: "Hả..."
Thành tích không quan trọng?
Khi hắn học không giỏi, thành tích không tốt, hai vị đại nhân này liền liên thủ đánh hắn.
Vì sao bây giờ lại tiêu chuẩn kép thế?
Mẹ Thích đảo mắt nhìn một cái, Thích Thần lập tức không dám lên tiếng.
Ngược lại, cha Thích thuận thế an ủi con gái mình: "Mẹ con nói rất đúng, baba đã sớm để dành tiền cho con tiêu sài thoải mái một đời, bảo bối về sau có thể làm điều mình thích."
Thích Du khẽ chau mày, chăm chú nhìn mọi người trong nhà: "Điều con thích nhất chính là học.
Học tập làm con vui vẻ."
Thật vất vả mới khôi phục trí thông minh, cô nhất định phải đem mười mấy năm qua không có được IQ cao vui vẻ mà cảm thụ một phen.
Thích Du càng nói như vậy, người trong nhà càng không tin.
Nhất là Thích phu nhân, càng thấy bảo bối trong nhà bị bạn học cô lập khi dễ, không ai chơi cùng nó, mới làm bộ thích học tập, không để người trong nhà lo lắng.
Ai, con gái nhỏ thật sự quá tri kỷ.
Thích Du không thuyết phục được bọn họ, đành phải quyết định dùng thành tích nói chuyện.
Dù sao qua mấy ngày chính là kì khảo sát sau khai giảng.
Bọn họ tạm thời cứ hiểu lầm đi.
Lúc rời đi, cha Thích lơ đãng liếc về đáp án bài tập chỉnh tề của con gái mình, thở dài, nhỏ giọng nói bên tai mẹ Thích: "Bảo bối thật sự là quá cố gắng, câu nào không làm được đều chép đáp án vào."
Tai Thích Du nghe được rõ rõ ràng ràng: "..."
Nhìn bài tập của mình toàn bộ đều chính xác.
Hả???
Mấy cái đề đơn giản như thế mà, đây là đang khinh thường ai!
Thích Du hít sâu một hơi: Cha ruột, đây là cha ruột.
Vài giây đồng hồ sau.
Thích Du: A!"Chuột chũi thét lên.
jpg "
Ai cũng không thể vũ nhục thành tích học tập của cô!
Thích Du đóng cửa lại, từ giá sách rút ra một quyển tập hợp các đề khó, quyết định đêm nay lại làm một trăm đề để cho mình bình tĩnh một chút..