Nhưng đây là show sống còn ngoài trời kết hợp hẹn hò.
Không ai trong các nam khách mời để ý đến cô ta, cũng chẳng ai tốt bụng đến mức sẵn sàng cõng cô qua sông.
Tô Vi Nhi nói: “Chúng ta nắm tay nhau qua sông, như vậy sẽ ổn định hơn, đúng không?”
Giang Vãn Vãn thẳng thừng bác bỏ: “Không. Một người c.h.ế.t chưa đủ, cô còn muốn kéo thêm người khác cùng chết?”
Tô Vi Nhi tỏ vẻ tủi thân: “Là tôi không có kinh nghiệm, đưa ra ý kiến sai, tôi xin lỗi mọi người.”
Giang Vãn Vãn: “Biết vậy là tốt. Lần sau không có kinh nghiệm thì đừng nêu ý kiến bừa bãi.”
“……”
Bạch An hỏi: “Vậy chúng ta nên làm thế nào cho đúng?”
Giang Vãn Vãn lấy một sợi dây thừng từ trong ba lô ra: “Ngoài tôi ra, ai trong các bạn bơi tốt hơn?”
Bạch An giơ tay: “Tôi có thể.”
Giang Vãn Vãn buộc một đầu dây vào thân cây, đầu kia ném cho Bạch An: “Anh buộc vào người, qua sông trước. Khi qua được bờ bên kia, anh cố định dây lại, mọi người sẽ bám dây qua từng người một.”
Phương pháp này thực sự rất an toàn.
Chọn người biết bơi tốt đi trước, nếu có sự cố bất ngờ, những người khác vẫn có thể kéo dây để cứu người.
Biện pháp này nhận được nhiều lời khen ngợi từ các phượt thủ chuyên nghiệp.
[Vị nữ khách mời này xử lý rất chuyên nghiệp.]
[Đúng vậy, đây là cách an toàn và hiệu quả nhất.]
[Việc cô ấy chuẩn bị sẵn dây thừng trong ba lô đã cho thấy sự chuyên nghiệp rồi.]
Đỗ Vũ Điềm hỏi: “Vậy ai là người qua cuối cùng?”
Người qua cuối cùng khó không kém người đầu tiên, cũng cần người biết bơi tốt đảm nhận vai trò quan trọng này.
Giang Vãn Vãn, không nghi ngờ gì, là người có kỹ năng bơi tốt nhất trong số những người còn lại. Cô giơ tay: “Tôi sẽ làm.”
Kỷ Bắc Đình nói: “Để tôi làm.”
Giang Vãn Vãn không chần chừ: “Được.”
Tô Vi Nhi ân cần lên tiếng: “Kỷ tổng, anh hôm qua vừa bị thương, sao có thể đảm nhận nhiệm vụ nguy hiểm thế này? Tôi nghĩ nên đổi người thì hơn.”
Nếu là trước đây, câu nói này của Tô Vi Nhi chắc chắn sẽ được bình luận viên tung hô hết lời.
Nhưng giờ đây, tất cả các bình luận đều phê phán cô.
[Cô ta bị làm sao thế, làm thánh mẫu nghiện rồi à?]
[Việc mọi người không ý kiến thì sao cô ta cứ ý kiến vậy?]
[Trời ơi, đây đúng là một khách mời phiền phức.]
Kỷ Bắc Đình nhíu mày, nói thẳng điều khán giả nghĩ: “Việc chúng tôi không ý kiến, cô tốt nhất cũng đừng ý kiến.”
Tô Vi Nhi: “……”
Mất đi nửa sức hút, sự khác biệt lớn đến không chịu nổi.
Không được, cô phải giành lại tất cả những gì vốn thuộc về mình.
Tô Vi Nhi ánh mắt trầm xuống, sau đó nhanh chóng nở nụ cười tủi thân: “Được, tôi hiểu rồi.”
Sau khi xác định kế hoạch, mọi người bắt đầu vượt sông.
Bạch An là người đầu tiên qua, quá trình khá suôn sẻ.
Những người khác cũng lúng túng một chút, nhưng nhìn chung đều vượt qua an toàn.
Ngoại trừ Phó Bội Kỳ.
Vì cô ta hay gây chuyện, nên Giang Vãn Vãn sắp xếp cho cô ta là người áp chót qua sông.
Trước khi xuống nước, Phó Bội Kỳ đeo ba lô ra trước ngực, nói rằng như vậy cảm giác như ôm một người, sẽ thấy an toàn hơn.
Giang Vãn Vãn khuyên không được, nghĩ rằng nếu cô ta có c.h.ế.t đuối thì cũng là chuyện của cô ta.
Phó Bội Kỳ vừa xuống nước đã la hét ầm ĩ.
Đến giữa dòng, nước càng chảy xiết.
Phó Bội Kỳ run rẩy vì sợ, lại hét ầm lên: “Tôi không thể nữa! Tôi muốn về nhà! Tôi muốn vẫy cờ đỏ!”
Ngô Tu Nhiên không chịu nổi: “Giờ cho dù có trực thăng đến, cô cũng phải lên bờ mới đi được.”
Nghe cũng có lý.
Phó Bội Kỳ tiếp tục tiến lên, nhưng loạng choạng, khiến cả nhóm thót tim.