Tô Vi Nhi là người đầu tiên ký tên.
Phó Bội Kỳ lưỡng lự mấy lần mà vẫn chưa hạ bút: “Nhỡ đâu tôi đột nhiên bị ốm thì sao?”
Hồ Lai: “Cô có thể vẫy cờ đỏ.”
Phó Bội Kỳ nắm chặt bút, nhấc lên rồi lại hạ xuống: “Nhỡ đâu tôi bị thương chảy m.á.u thì sao?”
Hồ Lai: “Cô có thể vẫy cờ đỏ.”
“Vì vậy mới cần mọi người ký cam kết sinh tử.” Hồ Lai bổ sung thêm một câu.
[Ha ha ha, tổ chương trình đúng là quá ác rồi.]
[Không ác làm sao hút được lượt xem! Làm sao kiếm tiền!]
[Tần Lĩnh thật sự rất đáng sợ! Dù cho tôi có một triệu tệ, tôi cũng không dám đi.]
[Xem ra bạn chưa đủ túng thiếu.]
Phó Bội Kỳ liếc nhìn cam kết sinh tử của những người khác, nghĩ bụng người ta còn không sợ, mình sợ cái gì.
Chắc chắn cô không thể xui xẻo đến mức gặp đúng những tình huống mà mình vừa nói ra.
Sau khi tự trấn an, Phó Bội Kỳ ký tên mình lên cam kết sinh tử.
Trước khi lên đường, Hồ Lai tốt bụng nhắc nhở: “Thời tiết ở dãy Tần Lĩnh thay đổi thất thường, núi non hiểm trở, mọi người nhớ chuẩn bị đầy đủ lều, quần áo giữ ấm, đèn pin và các thiết bị cần thiết khác.”
Các khách mời đã chuẩn bị sẵn những thứ này từ lâu.
Những câu chuyện kinh hoàng về dãy Tần Lĩnh, người Trung Quốc nào cũng từng nghe qua.
Ngoài các trường hợp mà Hồ Lai đề cập, còn có những truyền thuyết đáng sợ về dã thú ăn thịt người.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cả đoàn lên đường.
“Khoan đã!” Phó Bội Kỳ đột nhiên chần chừ: “Tôi chưa viết di chúc, cho tôi viết xong di chúc rồi hãy đi.”
[Trời ơi! Cô ả này thật phiền phức.]
[Đáng ghét nhất là đây là phát sóng trực tiếp, không thể tua nhanh.]
[Trời ơi, có cảm giác cô ả này vào cũng chỉ gây phiền phức và kéo chân người khác thôi!]
[Đúng vậy!]
[What happened?? Đi tiếp đi!]
[Ladoskommeigang (tiếng Đan Mạch)]
Sau khi khóc lóc viết xong di chúc, Phó Bội Kỳ mới miễn cưỡng nhập đoàn.
Lúc họ bắt đầu, trời vẫn nắng đẹp. Đi được khoảng mười phút, bầu trời bỗng đổ mưa.
Đặc biệt, rõ ràng chỉ có đám mây đen trên đầu họ đổ mưa, còn phía xa trời vẫn xanh ngắt.
Khi mọi người đang vội vàng lấy áo mưa chống thấm ra từ ba lô, Phó Bội Kỳ lại khóc lóc: “Sao mà xui thế này, vừa vào đã mưa rồi, chẳng lẽ đây là điềm xấu sao?”
Vừa dứt lời.
Một tia sét nổ vang ngay trên đầu họ.
“Á! Tôi muốn về nhà!!”
Tiếng sấm kinh hoàng đến mức làm máy bay không người lái cũng phải run rẩy ba lượt.
Khán giả trong phòng livestream cũng bị dọa đến mức hồn vía bay mất.
[Nơi này đúng là hơi tà ma thật.]
[Bây giờ đang là mùa hè, sấm chớp mưa rào chẳng phải rất bình thường sao.]
[Một tiếng sấm ở Tần Lĩnh đã là gì? Tôi là dân đi phượt chuyên nghiệp, từng đến Tần Lĩnh năm kia, chỉ muốn nói nơi này còn nhiều thứ đáng sợ hơn thế.]
Điều kỳ lạ là trận mưa này chỉ kéo dài đúng hai phút rồi tạnh hẳn.
Mây đen cũng tan biến ngay tức khắc.
Đoàn tám người tiếp tục tiến về phía trước.
Kỷ Bắc Đình liếc nhìn chiếc balo trên lưng Giang Vãn Vãn: “Đưa balo đây cho tôi.”
Giang Vãn Vãn nghĩ bụng anh làm gì vậy, sức lực của anh chẳng bằng một nửa của tôi nữa là.
Cô lắc đầu: “Không cần. Anh mang của anh, tôi mang của tôi.”
Vừa dứt lời, Bạch An đã đưa một chai nước tới: “Vãn Vãn, uống chút nước đi.”
Giang Vãn Vãn không từ chối, nhận lấy chai nước và uống liền mấy ngụm, chẳng mấy chốc chai nước đã hết sạch.
Dù sao leo núi cũng rất tốn sức, bổ sung nước là điều cần thiết.
Kỷ Bắc Đình không cam tâm, lại lấy ra một thanh protein từ trong balo: “Vãn Vãn, bổ sung năng lượng đi.”
Món gì ăn được, Giang Vãn Vãn đều không từ chối.
Cô nhận lấy thanh protein, vừa đi vừa ăn, chỉ trong vài miếng là hết sạch.