Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi, Tôi Nổi Tiếng Nhờ Show Hẹn Hò

Chương 176




“Tránh ra!” Phó Bội Kỳ cau mày đẩy bé ra.

Cô vốn tính tình trẻ con, lại là tiểu thư nhà giàu, không chỉ thiếu đồng cảm với những người kém may mắn mà thậm chí còn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Nếu không phải vì chương trình, cô đã chẳng bao giờ bước chân vào viện phúc lợi này.

[Cô gái này bị làm sao vậy? Người ta đã làm gì cô đâu mà cô bảo người ta tránh ra.]

[Người đáng phải tránh ra là cô thì đúng hơn. Đây chẳng phải là địa bàn của người ta sao?]

[Thật sự cạn lời, đã yếu đuối như vậy thì đến show tình yêu làm gì chứ.]

Viện trưởng Quế kéo đứa trẻ mắc hội chứng Down ra, giải thích với Phó Bội Kỳ: “Con bé không có ác ý đâu, nó chỉ đang bày tỏ sự chào đón với cô thôi.”

Có lẽ vì cảm nhận được ác ý từ Phó Bội Kỳ, đứa trẻ mắc hội chứng Down nấp sau lưng viện trưởng, hoảng sợ nhìn tám vị khách mời.

Lúc này, Tô Vi Nhi muốn tiến lên an ủi đứa trẻ để tranh thủ diễn một màn trước ống kính.

Nhưng khi nhìn khuôn mặt có chút khác biệt của đứa trẻ, trong lòng cô lại cảm thấy buồn nôn.

Thật xin lỗi, cảnh này cô không diễn nổi.

Đúng lúc đó, Giang Vãn Vãn bước tới, dịu dàng nói chuyện với đứa trẻ: “Đừng sợ, bọn chị không có ác ý đâu.”

“ Chị là Giang Vãn Vãn. Còn em, em tên là gì, có thể nói cho chị biết không?”

Đứa trẻ nắm chặt áo của viện trưởng, lí nhí nói: “ Em tên là Đồng Đồng.”

“Đồng Đồng, đúng không? Tên hay quá!” Giang Vãn Vãn lấy từ túi ra một viên kẹo, đưa cho cô bé.

Cô bé Đồng Đồng lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn chị!”

Tô Vi Nhi kinh ngạc.

Giang Vãn Vãn, người phụ nữ này, đúng là cao tay hơn cô!

[Chị Vãn thật sự quá dịu dàng.]

[Ban đầu còn lo Đồng Đồng sẽ bị dọa sợ, nhưng nhìn chị Vãn ra tay, tôi yên tâm rồi.]

[Tôi cũng muốn có một người chị dịu dàng như vậy, hu hu.]

Sau khi tham quan toàn bộ khuôn viên, viện trưởng Quế phân công nhiệm vụ cho các khách mời theo sự dặn dò của Hồ Lai.

“Mọi người có thể chia thành hai nhóm, một nhóm dạy học cho bọn trẻ, một nhóm chơi trò chơi với chúng.”

“Vậy chúng tôi chia nhóm thế nào?”

“Tự do phân chia.”

Giang Vãn Vãn lập tức giơ tay: “Vậy tôi sẽ đi chơi trò chơi với bọn trẻ.”

Sự lựa chọn này đúng như mong muốn của Tô Vi Nhi.

Tô Vi Nhi quyết định tham gia nhóm dạy học.

Cô nghĩ: việc dạy học không chỉ thể hiện sự dịu dàng mà còn phô bày được kiến thức của mình.

Đến lúc đó, cô sẽ viết vài bài truyền thông để xây dựng hình tượng “tài nữ” cho mình, thật hoàn hảo.

Vừa nghe Giang Vãn Vãn nói muốn chơi trò chơi, Kỷ Bắc Đình, Bạch An, Ngô Tu Nhiên và Đỗ Vũ Điềm cùng lúc giơ tay xin vào đội của cô.

Phó Bội Kỳ bĩu môi, châm chọc:

“Chắc chắn là bốn người một nhóm rồi, mấy người không hiểu quy tắc chương trình sao?”

Viện trưởng Quế giải thích:

“Không phải vậy, số người mỗi nhóm các bạn tự sắp xếp, chỉ cần đảm bảo cả hai nhiệm vụ đều có người làm là được.”

Giang Vãn Vãn liếc nhìn Phó Bội Kỳ, nhẹ nhàng nói: “Bội Kỳ, mặt cô hình như hơi sưng.”

Phó Bội Kỳ đưa tay sờ má trái, “Sao được chứ? Sáng nay tôi còn uống cà phê đen để giảm sưng mà.”

Lâm Gia Duệ không nhịn được, chen vào: “Cô ấy đang nói cô bị vả mặt đấy.”

Phó Bội Kỳ tức giận dậm chân, hét lớn: “Giang Vãn Vãn!”

[Hahahahaha, cười c.h.ế.t mất!]

[Với trí thông minh này, tôi nghi ngờ cô ấy là họ hàng của Peppa Pig.]

[Cười không nhặt được mồm luôn.]

Lâm Gia Duệ quay sang hỏi: “Vi Nhi, em chọn nhóm nào?”

Tô Vi Nhi đáp: “Em sẽ dạy học cho bọn trẻ.”

“Vậy anh đi cùng em.”