Ngô Tu Nhiên gào lên như khỉ bị chọc giận: “Aaaa! Sao anh lại nói chuyện này trước mặt nữ thần của tôi!”
[Không ngờ em trai lại là một người như vậy.]
[Thích xem hai người này đấu khẩu ghê.]
[Có vẻ chỉ có chị Vãn và Ngô Tu Nhiên mới kích thích được bản tính thật của Kỷ Cẩu.]
[Cứu tôi với, sao tôi lại thấy hợp với cặp Kỷ Cẩu x Ngô Tu Nhiên thế này.]
[“Chó già” x “cún sữa”?]
[Các người bị làm sao vậy! Đây là chương trình hẹn hò nam nữ cơ mà!!]
Sau màn đùa nghịch, buổi gặp gỡ người hâm mộ cũng đến hồi kết.
Buổi gặp gỡ do Hồ Lai tổ chức không chỉ mang đến những bất ngờ thú vị cho chương trình, mà còn giúp tám vị khách mời hiểu rõ hơn về nhau.
Người hâm mộ lần lượt rời khỏi hội trường một cách trật tự.
Trước khi đi, cậu mũm mĩm đặc biệt đến chào tạm biệt Giang Vãn Vãn: “Chị Vãn Vãn, cảm ơn món quà chị tặng! Em sẽ luôn ủng hộ chị. Nếu một ngày nào đó Kỷ Cẩu làm tổn thương chị, em sẽ là người đầu tiên vạch mặt anh ta!”
Giang Vãn Vãn vô cùng xúc động. Không ngờ mình lại có một người hâm mộ chân thành như vậy.
Cô khẽ mỉm cười, đáp: “Cảm ơn em.”
Buổi họp fan kết thúc, bầu không khí trong nhà chung trở nên vi diệu.
Khán giả đã trực tiếp vạch trần những điều mà trước đây mọi người chỉ ngầm hiểu với nhau.
Tám người dù vẫn cùng ăn cơm, nhưng không còn tranh đấu công khai lẫn ngấm ngầm như trước, ngược lại trở nên khách sáo hơn.
Bầu không khí như vậy rõ ràng không có lợi cho sự phát triển của chương trình thực tế.
Vì thế, tổ chương trình thông báo cho họ một nhiệm vụ mới: cùng đi làm từ thiện ở viện phúc lợi.
Tổ chương trình dùng xe buýt đưa tám khách mời đến trước cổng một viện phúc lợi tại trấn Thanh Khê.
Trước khi xuống xe, Đỗ Vũ Điềm hỏi: “Đạo diễn Hồ, viện phúc lợi này là dành cho người già hay trẻ em vậy?”
Chăm sóc người già và chăm sóc trẻ em là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Chăm sóc người già có thể phải đối mặt với những chuyện khó nói, đòi hỏi tâm lý vững vàng mới làm được.
Trong khi đó, trẻ em ở viện phúc lợi thường sống nội tâm, nhạy cảm, và ít ồn ào hơn.
Khách mời cần hiểu rõ tình hình để chuẩn bị tâm lý trước khi vào.
“Chủ yếu là trẻ em.”
Nghe câu trả lời này, các khách mời nhẹ nhõm hơn một chút.
Viện trưởng đã đứng sẵn ở cổng chờ đón, “Hoan nghênh mọi người đến thăm viện phúc lợi Thanh Khê. Tôi họ Quế, là viện trưởng ở đây. Nếu có vấn đề gì, mọi người cứ trực tiếp hỏi tôi.”
Tám người theo viện trưởng bước vào.
Viện phúc lợi rất đơn sơ, chỉ có hai dãy nhà cấp bốn.
Viện trưởng dẫn họ tham quan, “Đây là ký túc xá của bọn trẻ, phòng nam một gian, phòng nữ một gian.”
Trang bị trong ký túc xá rất sơ sài, ngoài giường và tủ quần áo thì không còn đồ đạc nào khác.
Giang Vãn Vãn vừa bước vào đã cảm thấy cực kỳ oi bức:
“Viện trưởng Quế, ở đây không có điều hòa sao?”
“Viện không có đủ điều kiện kinh tế.” Viện trưởng Quế nói với vẻ tiếc nuối.
[Trời ơi, mấy ngày nay nhiệt độ đến 40°C, không có điều hòa thì sống sao được chứ.]
[Thật sự quá đơn sơ rồi.]
[Đúng là không dễ dàng chút nào.]
“Mấy đứa trẻ đâu rồi?”
“Giờ bọn trẻ đều đang ở phòng sinh hoạt chung, để tôi dẫn mọi người đi xem.”
Dãy nhà còn lại được chia làm hai khu vực: một là phòng sinh hoạt chung, một là phòng học.
Trong phòng sinh hoạt chung có một chiếc TV kiểu cũ, bọn trẻ trong viện phúc lợi đang ngồi xem TV ở đó.
Các khách mời bước vào phòng sinh hoạt chung, tất cả đều khựng lại một chút.
Bọn trẻ có đứa chỉ mới bốn, năm tuổi, có đứa lớn hơn thì khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
Một số trông khỏe mạnh và hoạt bát, trong khi số khác là trẻ mắc hội chứng Down, vừa xem TV vừa chảy nước dãi.
Khi thấy người lạ đến, những đứa trẻ mắc hội chứng Down trở nên vô cùng phấn khích.
Một bé vừa vỗ tay vừa chạy đến, quay quanh Phó Bội Kỳ, miệng lẩm bẩm: “Ha ha, bạn mới, ha ha, bạn mới.”