Thành phố A vào cuối mùa Xuân đầu mùa Hè là thời điểm mưa dầm triền miên. Tâm trạng lúc này của Quý Chu Chu thì giống như thời tiết bây giờ vậy.
Chuyện ra ngoài lần trước đã là ba ngày trước. Ba ngày rồi, miễn là cô ra cửa phòng ngủ, lúc nào cũng có thể đối diện ánh mắt ẩn ẩn của Cố Quyện Thư, giống như đang nhắc nhở cô chuyện phát sinh ở trước cửa Trung tâm thương mại.
Quý Chu Chu cũng rất bất đắc dĩ, sớm biết mình lắm lời một chút sẽ bị bắt được, cô nhất định không nói bậy bạ. Đáng tiếc trên thế giới không có thuốc hối hận. Quý Chu Chu chỉ có thể cố gắng bù đắp, tránh cho chuyện này bị anh ghi nhớ, sau này trở thành một trong những lí do giết cô.
Vì thế chỉ cần anh ở nhà, mỗi buổi chiều Quý Chu Chu đều sẽ đem bánh ngọt nhỏ đến phòng sách cho anh, để bày tỏ sự hối lỗi chân thành của mình, cũng hy vọng đồ ăn ngọt có thể bù đắp tâm hồn lúc nào cũng biến thái của anh.
Mỗi ngày, ngoại trừ lúc cần thiết phải đối mặt với Cố Quyện Thư, thời gian còn lại của Quý Chu Chu đều ở trong phòng viết đại cương, sau khi cô tổng kết một số đề tài phổ biến, bắt đầu xây dựng kịch bản.
Lại một ngày, Quý Chu Chu buông sổ ghi chép xuống, đi đến bên cửa sổ hít một hơi thật sâu, vừa mới tạnh mưa không khí thật mát lạnh, cùng với hơi thở bùn đất và mùi lá rụng, làm cho đầu óc cô bởi vì làm việc mà mơ màng nặng nề trong nháy mắt thư thái lên.
Ding dong ding...
Di động đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở tin nanh ta, Quý Chu Chu dừng một chút, quay lại giường nằm xuống, mở chăn lên lấy di động ra. Là một dãy số lạ gửi tin nanh ta đến: Chị Chu Chu, em là Nhu Nhu. Chúng ta có thể gặp mặt không?
Quý Chu Chu không vui nhíu mày: Làm sao cô biết số di động của tôi?
Đám người này âm hồn còn chưa tan, trong di động mới của cô cũng không thể còn máy theo dõi đấy chứ.
Đối phương chậm một phút trả lời tin nanh ta: Hôm đó em nhìn thấy túi di động chị cầm thì đến quầy hàng tìm một chút vận may, không ngờ số điện thoại của chị còn lưu lại ở đó, chị tức giận sao?
Quý Chu Chu trợn trắng mắt, tâm tư của tiểu trà xanh này cũng thật đủ tinh tế.
Cô xuy một tiếng, trả lời lại: Tôi không rãnh gặp cô.
Lúc sau thì đem di động quăng qua một bên, ôm gối ở trên giường lăn qua lăn lại. Cô tin lấy sự ham muốn chiếm hữu của tiểu trà xanh đối với Thẩm Dã, khẳng định sẽ không đem số của mình nói cho anh ta biết. Cho dù nói rồi cũng không sao, cô đổi số di động mới là được.
Trong lúc cô đang một bên suy nghĩ một bên mệt rã rời, di động lại vang lên, lần này là tiếng chuông di động. Quý Chu Chu không nhịn được muốn tắt máy, nhưng trước lúc tắt máy nhìn thấy màn hình hiển thị ba chữ(*) "Tội phạm giết người", ngón tay cô giật một cái, vội lấy di động nối máy.
(*) Ba chữ là ba chữ tiếng Trung: 杀人犯.
"Cố tiên sinh, có chuyện gì không?" Quý Chu Chu cố gắng điều chỉnh giọng mình ngọt ngào một chút.
Cố Quyện Thư chầm chậm nói: "Bánh ngọt đâu?"
"......"
Được rồi, vừa rồi cô viết đến cao hứng, trong lúc nhất thời không chú ý. Vậy mà đã ba giờ chiều, thời gian cô đi đưa bánh ngọt so với ngày thường trễ khoảng mười phút.
Quý Chu Chu cười xạo: "Đợi một chút, rất nhanh sẽ đưa đến."
Nói xong cô đã tắt máy, nhìn di động nghiến răng. Nếu không phải bởi vì ở đây không cho cô dùng WiFi, cô nhất định sẽ không làm thẻ SIM, xem loài gì tìm tới cửa.
Giống như mấy hôm trước, sau khi cô đến phòng bếp, đầu tiên là xoa xoa tay đi tìm a dì: "A dì, hôm nay nướng món gì ngon nha?"
"Pizza và bánh trứng, biết cô muốn ăn, đã làm nhiều một chút." A dì phòng bếp nhìn cô cười ha ha. Mỗi lần nhìn Quý Chu Chu ăn, bản thân rất có cảm giác thành tựu.
Trong ngôi nhà này, người có thể ăn nhiều giống như cô thật sự không nhiều lắm.
Quý Chu Chu không biết bản thân bị a dì coi như heo nuôi dưỡng, sau khi nhìn thấy pizza ánh mắt sáng lên, cầm lấy một miếng thì bắt đầu cắn. Vào thời gian gần đây dồn hết sức sức lực, cô ăn nhiều hơn lúc trước rất nhiều, trên người cuối cùng cũng ẩn ẩn có chút thịt rồi.
Quý Chu Chu giống như mấy lần trước, sau khi ăn uống no đủ mới bưng cái dĩa đi đến phòng sách.
Trong phòng sách Cố Quyện Thư đang cúi đầu xử lý văn kiện, sau khi nghe được tiếng gõ cửa cũng không ngẩng đầu lên đáp một tiếng.(Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Quý Chu Chu vừa vào cửa thì nhìn thấy bộ dáng tinh anh xã hội của anh, mặc dù lúc trước đã nhìn thấy vài lần nhưng cũng không phải quen thuộc lắm.
Lúc Cố Quyện Thư làm việc ít đi một phần hơi thở lười biếng, quai hàm căng cứng và ánh mắt lộ ra lạnh lẽo, tách biệt hoàn toàn với bên ngoài. Quý Chu Chu không chút nghi ngờ, bất cứ lúc nào anh cũng có khả năng nói ra câu danh ngôn bá tổng(*) kia: Trời lạnh rồi, làm cho Vương Thị phá sản đi.
(*) Bá tổng: Tổng tài bá đạo.
Quý Chu Chu vừa mới miên man suy nghĩ trong phút chóc, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, cô và Cố Quyện Thư đồng thời nhìn qua.
Cố Quyện Thư rũ mắt cầm lấy ống nghe lên: "Alo."
Quý Chu Chu chớp mắt, mong chờ lời nói phía sau của anh, quả nhiên...
"Trời lạnh rồi."
Một cái tay khác của Cố Quyện Thư gõ nhè nhẹ mặt bàn, trên mặt toát ra vài phần xơ xác tiêu điều. Quý Chu Chu cảm thấy kính nể.
"Vậy thì ăn lẩu đi."
"......?"
Cho đến khi Cố Quyện Thư cúp điện thoại, Quý Chu Chu mới phản ứng được: "Vừa rồi là chú Chu?" Cũng chỉ có Chu Trường Quân mới có thể hỏi mỗi ngày ăn gì.
Cố Quyện Thư liếc cô một cái: "Ừ."
Khóe miệng Quý Chu Chu trừu trừu. Mặc dù chuyện ăn lẩu này một chút cũng không bá tổng, nhưng vừa nghe trước mắt vị này nói, cô không hề có cảm giác không hợp chút nào.
Sau khi Cố Quyện Thư đem văn kiện trước mặt xem một lần, dùng bút máy ký tên lên trang cuối cùng, sau đó đóng văn kiện lại đẩy ra. Quý Chu Chu biết anh đây là không định làm tiếp nữa, lập tức bưng bánh ngọt nhỏ lên bàn.
Cố Quyện Thư liếc nhìn bánh ngọt nhỏ, đẩy một cái đến trước mặt cô: "Em ăn."
...... Điên rồi, Cố Quyện Thư một ngày còn chưa ăn? Quý Chu Chu chớp mắt nghi ngờ bên trong này có phải bỏ thuốc độc hay không.
Cố Quyện Thư thấy cô bất động, suy nghĩ miễn cưỡng giải thích một chút: "Buổi tối có lẩu."
Ồ.
Quý Chu Chu cười gượng một tiếng: "Trước giữ lại đi, đợi buổi tối lúc anh xem phim thì ăn."
"Sẽ không còn mới." Cố Quyện Thư nhíu mày, nghiễm nhiên một đứa trẻ ngoan sẽ không lãng phí thức ăn.
Nụ cười trên mặt Quý Chu Chu không thay đổi: "Sao có thể đây, cũng chỉ mấy tiếng mà thôi, đợi buổi tối dùng lò nướng hâm nóng lại, lại như mới ra lò." Cố Quyện Thư bình tĩnh đợi cô nói xong, như có điều suy nghĩ liếc cô một cái: "Có phải em..."
"Hả?" Quý Chu Chu lộ ra nghi ngờ vừa đúng lúc.
"Đã ăn rồi?"
"..."
"Quả nhiên..." Cố Quyện Thư ý vị thâm trường(*) đứng dậy.
(*) Ý vị thâm trường: Là ánh mắt có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc.
Quý Chu Chu dĩ nhiên không thể thừa nhận: "Làm sao có thể, tôi chỉ là... muốn cùng ăn lẩu với Cố tiên sinh mà thôi."
Cố Quyện Thư: "Ha."
Ha là có ý gì? Trong lòng Quý Chu Chu im lặng, trợn trắng mắt, tỏ vẻ đáng thương đi đến trước mặt Cố Quyện Thư, như một con mèo chọc chọc bả vai anh. Lông mày của Cố Quyện Thứ ngưng động.
"Cố tiên sinh, tôi biết sai rồi, anh đừng tính toán với tôi." Quý Chu Chu nhìn anh ta một cách dịu dàng, cô không nói rõ, nhưng đứa ngốc cũng nghe hiểu đang nói chuyện ở Trung tâm thương mại.
Cố Quyện Thư im lặng một hồi, chầm chậm nói: "Cho dù em nói như vậy, tôi cũng sẽ không ăn lẩu với em."
"...... Tôi không ăn lẩu của anh!"
Ba tiếng sau, hai người mặt đối mặt ngồi trước bàn ăn, nổi lẩu uyên ương(1) giữa bàn sôi ùng ục ùng ục, vài miếng sách bò(2) ở trong nồi lẩu Hồng Du(*) không ngừng quay cuồng.
"Cố tiên sinh ăn nhanh lên, lát nữa sẽ dai mất." Quý Chu Chu một bên vớt vào trong chén, một bên nhắc nhở người đàn ông đối diện.
Cố Quyện Thư không nhanh không chậm vớt một miếng, trong lúc giơ tay nhấc chân tràn đầy ung dung, giống như trời có sập xuống cũng không thể khiến anh nhanh hơn nửa phần. Quý Chu Chu nhìn đến nóng lòng, đành phải dùng muôi vớt giúp anh.
Cố Quyện Thư đang cúi đầu ăn cơm, đột nhiên trong chén nhiều một ít thịt bò cuộn(3) và sách bò. Anh dừng một chút, sau đó vùi đầu ăn cơm.
Vì thế trong toàn bộ quá trình, Cố Quyện Thư đều không ngẩng đầu, vốn thời gian ăn lẩu phải tốn nhiều thời gian nhất, vậy mà thời gian ăn xong lại ngắn hơn so với ngày thường.
Nhìn thấy Cố Quyện Thư ăn nhiều gấp đôi so với bình thường, nụ cười trên mặt Chu Trường Quân càng thêm rõ ràng. Đợi lúc Cố Quyện Thư đứng lên quay về phòng, nhiệt tình nói chuyện với Quý Chu Chu: "Chu Chu này, trở về phòng sao? Hay là đi xem tivi một chút đi, gần đây có bộ phim truyền hình đặc biệt hot."
"Không xem, cốt truyện tôi đã biết hết rồi, không có ý nghĩa." Quý Chu Chu thuận miệng nói.
Cố Quyện Thư vừa mới đi tới cửa lập tức dừng lại, sau một hồi quay đầu lại nhìn về phía Quý Chu Chu: "Em, lại đây với tôi."
"?"
Quý Chu Chu không rõ lí do nhìn về phía Chu Trường Quân, lại thấy được ánh mắt hối thúc của ông ấy, bất đắt dĩ đành phải theo đi ra ngoài. Kết quả một đường đi theo vậy mà vào phòng anh.
Tuy Quý Chu Chu đến Cố gia cũng coi là một khoảng thời gian, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đến phòng Cố Quyện Thư. Vừa vào cửa thì đã nhận sự công kích mạnh mẽ của giai cấp tư sản.
Căn phòng rất lớn, chủ yếu là màu trắng xám, hình như tất cả đều là trang trí vải nghệ thuật. Mặc dù là phong cách lãnh đạm, nhưng khắp nơi lấy sự thoải mái làm chủ đề, vì vậy coi như là bình dân.
Quý Chu Chu như có điều suy nghĩ, đánh giá nơi này. Từ lúc cô mới vừa xuyên qua đã phát hiện, hơi thở cuộc sống của ngôi nhà này rất đậm, cho thấy nội tâm của chủ nhân nơi này cũng không hề kiên định. (Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Nhưng nếu nội tâm của Cố Quyện Thư mềm mỏng, vì sao lại giết người giống như nhẹ nhàng nghiền chết một con kiến?
...... Có thể bởi vì tác giả dự tính vấn đề xảy ra chứ.
Lúc Quý Chu Chu đang định đi sâu vào suy nghĩ Cố Quyện Thư là người gì, đột nhiên nhớ tới nơi này là thế giới ảo, chuyện suy luận thiếu sót là rất có khả năng, cho nên truy xét cũng không có ý nghĩa gì.
"Lại đây."
Khi suy nghĩ của Quý Chu Chu đang phát tán, giọng nói của Cố Quyện Thư từ phía trước truyền đến.
Quý Chu Chu hoàn hồn, sau khi nhìn thấy bộ dáng lúc này của anh, trong lòng đột nhiên căng thẳng. Lúc này Cố Quyện Thư ngồi trên giường lớn của anh, phía sau lưng dựa vào cái gối mềm lớn, thần sắc lười biếng thả lỏng ngồi ở đằng đó, trong tay cầm một thứ gì đó. Vốn dĩ anh lớn lên thì đã đẹp trai, một khuôn mặt xinh đẹp không giống người phàm, lúc này cởi hai cúc áo ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo nhô lên, càng giống như yêu tinh vậy. Ánh đèn trong phòng ngủ mang màu sắc dịu dàng, rơi ở trên môi anh, nhuộm ra một tia sáng bóng, càng làm cho bầu không khí mập mờ dị thường.
Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, lại không phải quan hệ đứng đắn gì, vào lúc này người đàn ông đột nhiên kêu đến bên giường, có vẻ như muốn nói mấy cái hạng mục trăm triệu.
Quý Chu Chu ngẩn ngơ nhìn anh, không biết cốt truyện sao lại phát triển thành như vậy rồi.
Thấy cô chậm chạp bất động, Cố Quyện Thư lại nhấn mạnh một lần: "Lại đây."
"Tôi......"
Quý Chu Chu mới vừa toát ra một chữ, những chữ còn lại đều biến mất. Lần đầu tiên đối mặt tình cảnh như vậy có chút lúng túng.
Lúc đầu thế mà biết không sẽ ** mới đồng ý ở lại a!
Cô lèo nhèo quá rõ ràng, Cố Quyện Thư không vui nhíu mày. Bình thường anh chính là một quý thiếu gia vô hại, nhưng một khi nghiêm túc không vui, không có ai không khiếp sợ khí thế của anh.
Quý Chu Chu liếm môi một cái, khóc không ra nước mắt đi đến trước mặt anh ta: "Cố tiên sinh."
"Ngồi xuống."
Quý Chu Chu do dự một chút, lo lắng ngồi bên cạnh anh. Giường thoải mái như cô muốn vậy nhưng cô lại như ngồi trên bàn chông, trong đầu xẹt qua rất nhiều suy nghĩ, nhưng không thể nghĩ được một cách đáp lời.
Sức lực nam nữ khác xa, cô lại là đồ chơi nam chính tặng cho Cố Quyện Thư, e là phản kháng cũng sẽ không thành công, ngược lại có thể khiến cho mọi chuyện tồi tệ hơn.
Cô gian nan nhìn Cố Quyện Thư một cái. Chết tiệt, sườn mặt đẹp trai của người đàn ông này. Bỏ đi, bỏ đi, người đàn ông đẹp trai như vậy, cô cũng không có thiệt thòi gì.
"Anh nhẹ chút......"
"Tôi có chuyện muốn hỏi."
Giọng nói của hai người đồng thời vang lên, giây tiếp theo, đồ vật trong tay Cố Quyện Thư chợt lóe ánh sáng đỏ, tivi đối diện giường lớn lập tức sáng lên.
"Thiên Tứ! Không được!" Mẹ kế quyến rũ ở trong tivi đang đau lòng.
Căn phòng bên ngoài tivi một mảnh yên lặng. Cuối cùng, lúc nhiệt độ trên mặt Quý Chu Chu càng ngày càng cao, Cố Quyện Thư nheo mắt lại: "Tôi nhẹ chút cái gì?"
"......"
"Em cho rằng tôi muốn làm cái gì?"
Quý Chu Chu chỉ muốn đem mình chôn đi. Cố Quyện Thư liếc mắt quét từ đầu đến chân cô một cái, hơi hơi nhướng mày: "Em đừng có mơ."
Quý Chu Chu: "......" Cho tôi một phát súng đi! Để tôi chết đi!
Tác giả có lời muốn nói:
Quyện Tể: Bây giờ vấn đề lớn nhất của em chính là: ăn quá no, nghĩ quá nhiều.
Chu Chu:...... Hứ.
Bây giờ mọi người nhìn thấy đều là một mặt ngoan ngoãn của Quyện Tể, sau này sẽ dần dần không ngoan... Nhưng bản chất khi ở chung với Chu Chu vẫn là phẩm hạnh này.
____________
(*) Lẩu Hồng Du (bên dưới chú thích (1)): Tiếng Trung là 红油火锅: nếu dịch ra tiếng Việt là Lẩu dầu hồng, nghe hơi kì nên Hi đã dịch theo chữ 红油 (Hồng Du). Nhưng tra google tiếng Việt không có lẩu này, chỉ là dịch nghe cho xuông thôi. Bạn nào biết lẩu này tiếng Việt tên gì không? Xin chỉ giáo....