Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa

Chương 73: Bữa sáng tình yêu




Nếu không phải trông đối phương có tiền có thế, thì suýt nữa Trần Doanh muốn chửi ầm lên, nhưng sau khi nhìn thấu tất cả trong ánh mắt Cố Quyện Thư, cô ta vẫn hoảng hốt phút chốc, bỏ lại một câu "Ngài sớm muộn gì cũng sẽ hối hận" rồi chạy đi. Đôi mắt của Cố Quyện Thư trong nháy mắt lạnh xuống, vừa đi đến gara tìm xe, vừa bấm điện thoại gọi cho Diệp Khuynh.

"Alo Quyện Thư, sao thế?" Diệp Khuynh còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói hàm hàm hồ hồ.

Cố Quyện Thư: "Cái bà mập nói nhiều ở đây của các cậu, có phải ở phim trường gây khó dễ Chu Chu không?"

"...Đoàn phim chúng tôi khi nào có bà mập nói nhiều... Trần Doanh?" Diệp Khuynh tỉnh táo chút, hồi lâu mới hiểu ra được, anh nói chính là Trần Doanh, không khỏi chột dạ phủ nhận: "Không có đâu, sao anh lại cảm thấy như vậy?"

Quý Chu Chu đã đồng ý với anh ta sẽ không nói ra chuyện này, cho nên Diệp Khuynh tin tưởng cô, không có thừa nhận nhanh như thế. Sự thật chứng minh suy đoán của anh ta là đúng, bởi vì giây tiếp theo, Cố Quyện Thư nói quả thực anh chưa biết gì hết.

"Người phụ nữ đó lại nhiều lần xuất hiện trước mặt tôi, còn nói xấu Chu Chu, tôi cảm thấy cô ta đang nhằm vào Chu Chu." Cố Quyện Thư không vui.

Diệp Khuynh cười gượng một tiếng: "Có thể là cô ta muốn ôm đùi của anh đó, dù sao người đàn ông hiện tại của cô ta vừa già vừa xấu, cũng không có nhiều tiền, không thể quay chụp trái phải đoàn phim. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Anh thì không giống vậy, là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, nhìn một cái đã biết thân phận không bình thường, cô ta khả năng muốn đổi kim chủ."

Cố Quyện Thư trầm ngâm một lát, hỏi: "Ngày thường, sinh hoạt cá nhân của cô ta như thế nào?"

"Chẳng ra gì, còn nuôi một tiểu bạch kiểm ở đoàn phim." Diệp Khuynh nhắc tới cái tên đàn ông cứ ăn vạ liều chết cũng không đi, chề môi.

Cố Quyện Thư gật đầu, cúp điện thoại Diệp Khuynh, cuối cùng gọi cho Chu Trường Quân: "Kêu người điều tra Trần Doanh của đoàn phim Diệp Khuynh một chút, soạn một phần tài liệu đen của cô ta, chờ đến lúc quay phim kết thúc thì gửi cho người đàn ông sau lưng cô ta."

"Vâng... Có phải Chu Chu bị người phụ nữ này khi dễ không?" Chu Trường Quân nhíu mày.

Cố Quyện Thư "Ừ" một tiếng, mặt Chu Trường Quân trong nháy mắt lạnh xuống: "Cô ta là nghệ sĩ sao? Vậy tôi soạn thêm một phần gửi cho truyền thông."

"Không cần, một diễn viên tuyến 18, gửi cho truyền thông ngược lại có khả năng sẽ giúp cô ta." Cố Quyện Thư qua loa một câu.

Chu Trường Quân nghĩ nghĩ cũng phải, lập tức gật đầu đồng ý.

Giải quyết chuyện Trần Doanh xong, Cố Quyện Thư ngồi nửa ngày trên ghế điều khiển, rồi mới chầm chậm lái xe ra gara, lái về phía công ty. Mười mấy phút sau, màn hình di động sáng lên, hiển thị một tin nhắn của Quý Chu Chu, khóe môi anh hơi câu, nhấn mở màn hình.

Quý Chu Chu: Cố tiên sinh anh dậy thật sớm, đi ăn sáng hả? Mua cho tôi một phần sữa đậu nành, còn có bánh quẩy và trứng gà luộc nước trà(**).

Cố Quyện Thư cười nhạt một tiếng, trực tiếp gọi lại cho cô, trong điện thoại rất nhanh truyền đến giọng nói mới vừa tỉnh ngủ và còn có chút mơ màng của Quý Chu Chu: "Alo! Cố tiên sinh?"

Rõ ràng đều là giọng nói vừa tỉnh ngủ, đầu óc chưa tỉnh táo, vậy mà Diệp Khuynh mang theo khí đục sáng sớm, còn Quý Chu Chu lại mang theo sự tươi mát và một chút vị sữa, không thể không nói hai người cho người ta cảm giác chênh lệch cực lớn.

"Có lẽ tôi không mua được buổi sáng cho em." Cố Quyện Thư từ từ mở miệng.

Quý Chu Chu thanh tỉnh chút, nghe thấy tạp âm của di động, dừng một chút hỏi: "Anh đi rồi?"

"Ừ, đến công ty."

"Ò..." Quý Chu Chu buông tiếng thở dài: "Vậy anh nhớ ăn sáng, loại chuyện sự nghiệp này... Thật ra yếu tố vận khí rất lớn, không cần phải nghiêm túc quá."

Cố Quyện Thư quét mắt nhìn di động một cái, mới nhớ ra đây không phải là trò chuyện video, không nhìn thấy biểu cảm lúc này của cô: "Cách thức khuyên người ta nghỉ ngơi nhiều hơn này của em thật đúng là đặc biệt."

Có thể đặc biệt sao, suy cho cùng đã biết anh định trước sẽ thất bại, Quý Chu Chu hỗn độn rầm rì cho qua, cuối cùng dặn dò anh chú ý an toàn, lúc này mới cúp điện thoại, nhìn thời gian một cái rồi ngủ tiếp.

Lúc Cố Quyện Thư đến công ty vừa mới 9 giờ, khi anh đi qua cửa thì quầy lễ tân vội vàng gọi anh lại: "Cố tổng, có bữa sáng của ngài."

"Bữa sáng?" Cố Quyện Thư dừng một chút.

Quầy lễ tân gật gật đầu, cung kính lễ độ đưa một cái túi đến tay anh, Cố Quyện Thư cầm trong tay nhìn một cái, bên trong là sữa đậu nành, bánh quẩy và trứng gà luộc nước trà, bên ngoài chính là một tờ giấy ghi chú của người bán viết dùm: Công việc bận rộn đi nữa, thì cũng phải nhớ ăn sáng nha.Cố Quyện Thư khẽ cười một tiếng, cầm bữa sáng trở về văn phòng. Chu Trường Quân đã sớm chờ ở văn phòng, sau khi nhìn thấy túi đồ trong tay anh, nghi hoặc: "Tiên sinh, đây là cái gì?"

"Bữa sáng." Cố Quyện Thư thuận miệng trả lời.

Chu Trường Quân hít hà một hơi, không ngờ tiên sinh của bọn họ cũng có một ngày sẽ chủ động mua bữa sáng cho bản thân, thật là kỹ năng cuộc sống cao một bậc.

Cố Quyện Thư nhìn ông ta một cái, giơ cái túi lên mang theo sự khoe khoang mơ hồ: "Chu Chu đặt bữa sáng cho tôi, chắc là lo tôi không ăn bữa sáng đó."

"Từ sau khi Chu Chu đi làm, càng ngày càng trở nên quan tâm chăm sóc." Chu Trường Quân nịnh nọt.

Cố Quyện Thư gật đầu: "Nếu không sao nói, xã hội là đại học tốt nhất đây."

Chu Trường Quân: "..." Tiên sinh vừa nói ra những lời này, nháy mắt bình dân là chuyện như thế nào?

Cố Quyện Thư không để ý ông ta, sau khi bản thân ngồi xuống bàn làm việc, lấy từng món trong túi ra, nhìn thấy bên trong còn có một viên kẹo, trong lòng càng hài lòng hơn: "Ông xem, cô ấy biết tôi thích ăn kẹo, cho nên cố ý mua một viên."

"..." Đó là chủ tiệm bữa sáng tặng nhé, hơn nữa khi nào thì tiên sinh thích ăn kẹo? Cho dù Chu Trường Quân đối với Cố Quyện Thư có kính lúp đi nữa, thì bây giờ cũng cảm thấy tiểu tử mao đầu(*) này yêu đương là ngốc nghếch: "Ngài ăn trước đi, tôi không quấy rầy ngài, chút nữa chúng ta còn có một cuộc họp sắp bắt đầu, đến lúc đó tôi nhắc ngài."

(*) Tiểu tử mao đầu (một thành ngữ của TQ): ý nói một tên nhóc bất cẩn, không điềm tĩnh.

Chu Trường Quân nói xong thì quay đầu đi, khóa cái sự chua thối của một căn phòng tình yêu và tên tiểu tử ngốc ở trong phòng, kiên quyết không mở cửa cho anh.

Cố Quyện Thư hồn nhiên không phát giác, cúi đầu bắt đầu lột trứng gà, không nhanh không chậm bắt đầu ăn "Bữa sáng tình yêu" của anh, chờ đến khi Chu Trường Quân tới nhắc nhở anh đi họp, thì anh vẫn còn nửa ly sữa đậu nành chưa uống.

"Tiên sinh, nhân viên cấp cao đều tới rồi, phải nhanh lên." Chu Trường Quân nhắc nhở.

Cố Quyện Thư như có điều suy nghĩ nhìn nửa ly sữa đậu nành của mình, cuối cùng cầm cái ly đứng dậy. Chu Trường Quân đau đầu: "Tiên sinh, thứ này không cần phải đem theo chứ?"

Hạng mục bọn họ bàn bạc là mấy trăm triệu, cầm ly sữa đậu nành 1 đồng rưỡi, có phải có chút không ổn không?

"Ông ganh tỵ." Cố Quyện Thư chầm chậm nhìn ông ta một cái.

"..."

Sáng hôm đó, nửa ly sữa đậu nành của Cố Quyện Thư đã thu hút mọi chú ý, rốt cuộc khi cuộc họp sắp kết thúc, có người nhịn không được hỏi: "Cố tổng, sữa đậu nành này uống rất ngon sao?" Uống ngon đến nỗi Cố Quyện Thư không có việc gì liền uống hai hớp?

"Ly này của tôi uống ngon, mọi người đi mua, chưa chắc." Cố Quyện Thư nghiêm túc trả lời.

Người nọ vốn dĩ muốn hỏi tại sao, thì bị Chu Trường Quân không nhịn được nữa ngắt lời: "Tiên sinh, còn có mấy phần văn kiện mời ngài ký tên, ngài đi qua xem một chút nhé."

Lúc này Cố Quyện Thư mới dừng việc khoe khoang, chầm chậm cùng ông ta rời đi.

Sau khi Quý Chu Chu ngủ đủ, tắt chế độ máy bay thì tin nhắn của Chu Trường Quân gửi lại: Chu Chu, sau này không có việc gì đừng mua bữa sáng cho tiên sinh.

Quý Chu Chu kỳ: Vì sao?

Chu Trường Quân: Không thích hợp... Haiz, tóm lại chính là không thích hợp, cô trước đừng mua, nghe tôi.

Quý Chu Chu dừng một chút, đầu tiên nghĩ đến chính là người Cố Quyện Thư thích, chẳng lẽ cô ấy ghen rồi? (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, mặc dù Cố Quyện Thư nói cô ấy không thèm để ý, nhưng có thể đầu óc sẽ nghĩ đến, sao cô ấy có thể sẽ không thèm để ý, chẳng qua là muốn làm cho Cố Quyện Thư vui vẻ mà thôi.

Quý Chu Chu "Chậc chậc" hai tiếng, cảm thấy hơi khó làm. Lấy thân phận bây giờ của cô, chỉ cần ở lại bên người Cố Quyện Thư một ngày, phải đối tốt với anh một ngày, nhưng Cố Quyện Thư làm ra như vậy, thì sự tồn tại của cô lập tức thành danh không chính ngôn không thuận... Tuy trước kia cũng không có danh chính ngôn thuận gì, nhưng ít ra không giống kẻ thứ ba chen chân a.

Nếu bạn gái người ta không vui, vậy cô vẫn nên bớt làm loại chuyện này đi, dù sao từ quan điểm của người ngoài, là có đủ mập mờ. Tuy Cố Quyện Thư chỉ nuôi cô như nuôi khỉ, nhưng nói ra cũng sẽ không có ai tin. Quý Chu Chu đã quyết định chủ ý, nên sẽ làm như vậy.

Đầu tiên là thời gian trò chuyện ngắn lại, sau đó là bớt nhắn tin, cuối cùng dứt khoát lấy việc mình rất bận làm lý do, cúp video trò chuyện của anh hai lần. Hạng mục đấu thầu của Cố Quyện Thư tới thời kỳ mấu chốt rồi, cả ngày bận rộn đến nỗi vựng đầu chuyển não, cũng không có phát hiện tần suất trò chuyện của bọn họ có gì đó sai sai.

Quý Chu Chu sau khi lo lắng đề phòng mấy ngày, thì phát hiện anh căn bản không có phản ứng gì, vì thế hoàn toàn yên tâm, bắt đầu chuyên chú với quay phim.

Bởi vì hình thức bộ phim là vừa quay vừa phát sóng, cho nên hai tập trước vừa mới sản xuất và cách một tuần mới phát sóng, do áp lực của việc xét duyệt, tên phim đổi thành《Ông xã hào môn xin buông tha》. Mặc dù Quý Chu Chu không biết, tên phim này với tên phim trước rách nát như nhau, có cái gì đáng giá sửa lần nữa.

Đêm đó trước 2 tiếng phát sóng, một đám người của đoàn phim không có lòng dạ quay phim, Diệp Khuynh dứt khoát cho nghỉ, mượn phòng họp của khách sạn để mọi người cùng nhau xem tivi, mà mấy nhân vật chủ yếu còn phải phụ trách kéo fans trên các tài khoản xã hội trước khi phát sóng.

Đôi mắt Diệp Khuynh nhìn chằm chằm tivi không chớp mắt, thuận tiện nói với Quý Chu Chu bên cạnh: "Cô Chu ngủ chưa? Thân thể của cô ấy khá hơn chút nào không? Nếu khá hơn chút thì kêu cô ấy ra đi, ở đây không có người ngoài."

Quý Chu Chu dừng một chút, nghĩ đến Chu Tứ Quý này từ lúc vào đoàn chưa từng xuất hiện, quả thật hơi bất thường, vì thế gật đầu đáp ứng. Trước khi đi dừng một chút, ở bên tai Diệp Khuynh thấp giọng nói: "Đạo diễn, thân thể tôi không thoải mái lắm, tôi về phòng xem nhé."

"Ừ ừ, chú ý thân thể." Bây giờ Diệp Khuynh vô cùng khẩn trương, nghe thấy cô nói chuyện cũng chỉ là có lệ cho qua.

Quý Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, sau khi đến cửa phòng thì liếc nhìn xung quanh một vòng, thấy không có ai nên nhanh chóng mở cửa phòng cách vách ra, chợt lách người đi vào.

Trang phụ vào đạo cụ của Chu Tứ Quý đó, sớm đã được cô đặt ở trong phòng, giờ phút này cô nhanh chóng thay quần áo trang điểm, sau khi che mình đến kín mít thì mới cúi đầu ra cửa. Vừa đi ra ngoài chưa được mấy bước thì quay ngược trở về, lấy miếng dán chấm đỏ giống như dị ứng mà mình mua ở trên mạng ra, dán một đống lên tay, rồi dùng tay áo dài dài che khuất, lờ mờ rất là chân thật.

Cô vừa xuất hiện ở phòng họp, người trong phòng lập tức phát hiện ra cô, đều đứng dậy chào hỏi với cô. Quý Chu Chu ra vẻ nhút nhát gật gật đầu, rúc bả vai đi đến bên cạnh Diệp Khuynh ngồi xuống.