Cố Quyện Thư được như ý nguyện cười nhạo xong, cảm thấy mỹ mãn gắp sách bò lên, còn chưa mở miệng ra, Chu Trường Quân thong dong từ từ đi đến hét lên một tiếng, khiến cho anh bị dọa làm rớt miếng sách bò trở về chén.
"Tiên sinh, ngài bị viêm dạ dày còn chưa khỏi, sao có thể ăn lẩu cay như vậy." Chu Trường Quân lo lắng trực tiếp lấy cái chén đi, kêu người đem đến một bộ chén đũa khác.
Cố Quyện Thư im lặng phút chốc: "Không thể ăn, vì sao còn dọn lên?"
"Chu Chu có thể ăn a." Chu Trường Quân thản nhiên trả lời, hiển nhiên không có phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn.
Quý Chu Chu ở bên cạnh gật đầu: "Chú Chu, đừng lãng phí sách bò, để tôi ăn nhé."
"Ừ, được." Chu Trường Quân vội đưa sách bò cho cô.
Cố Quyện Thư đã chết đưa mắt nhìn, hai người bọn họ giả vờ không nhìn thấy. Quý Chu Chu dùng đũa chung giúp anh nhúng miếng cải trắng ở bên nồi luộc thịt: "Cố tiên sinh, bây giờ dạ dày của anh không tốt, tốt nhất đừng ăn thịt linh tinh, không dễ tiêu hóa, ăn nhiều rau cải một chút ha."
Cái lẩu chỉ có thể uống nước canh, thật sự quá thảm. Quý Chu Chu vui vẻ từ từ bỏ rau cải vào nồi nước luộc thịt, đợi chín thì lập tức vớt lên bỏ vào chén Cố Quyện Thư. Rất nhanh trong chén của Cố Quyện Thư đã chất đầy, từ xa nhìn thấy trong trắng có xanh, ăn còn thanh đạm hơn hòa thượng.
"Cố tiên sinh, ăn đi." Quý Chu Chu ân cần nhìn anh.
Cố Quyện Thư đối mặt với cô một lát, đưa ra một quyết định: "Tôi muốn dẹp nồi lẩu, đổi món khác."
Quý Chu Chu vừa nghe ai cũng không được ăn, lập tức nhìn về phía Chu Trường Quân: "... Chú Chu, tôi đột nhiên nhớ tới Cố tiên sinh vẫn chưa uống thuốc, ngài có thể đến phòng anh ấy lấy một chút không, đợi lát nữa anh ấy ăn cơm xong thì uống."
Chân mày của Cố Quyện Thư động một cái.
"Được, thuốc của tiên sinh để trên bàn hả?" Chu Trường Quân hỏi.
Quý Chu Chu phiền não nhìn ông ta: "Tôi cũng không biết, anh ấy thích quăng lung tung nhất, ngài đi tìm kỹ một chút."
"Ừ, tôi đi ngay đây."
Liên quan đến thân thể của Cố Quyện Thư, Chu Trường Quân lập tức đi ngay. Quý Chu Chu đợi ông ta bước ra khỏi phòng ăn, nhanh tay lẹ mắt gắp thịt viên trong chén đút vào miệng Cố Quyện Thư.
Cố Quyện Thư phối hợp ngậm lấy, nhai đi nhai lại rồi nuốt xuống, tiện thể không quên phê bình: "Hơi nguội."
"Tôi vớt đồ nóng cho anh." Chỉ cần đừng động một tí dẹp nồi lẩu đi, chuyện gì cũng dễ nói.
Cố Quyện Thư vốn còn tưởng tự mình động tay nhưng thấy cô nhiệt tình như vậy, đành phải cố mà mở miệng ra chờ đút.
Thời gian gấp rút, mới từ trong nồi vớt ra nhất định còn nóng, Quý Chu Chu vì chủ nhà thử nghiệm, một chút óc cũng vớt vào trong chén mình, lại giống như chim mẹ đút cho chim con, thổi thổi đưa vào miệng Cố Quyện Thư.
Nhìn thấy Cố Quyện Thư từ cổ trở xuống giống như bại liệt, cả người ngoại trừ cái miệng động còn lại cái gì cũng không động, Quý Chu Chu rất có cảm giác đau xót "Mẹ già bệnh nặng ngậm đắng nuốt cay chăm sóc con trai bại liệt". Chẳng qua cô không phải bệnh nặng mà là đói nặng (đói nghiêm trọng).
Miệng Cố Quyện Thư rất nhanh trở nên căng phồng, nhưng thấy một cuốn thịt bò nấm kim châm(1) nữa bay tới, vẫn là thân tàn cố gắng mở miệng ra. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Quý Chu Chu lại đút cho anh chút đồ, chắc chắn anh không thể ăn nhiều hơn nữa, lúc này mới đưa một viên chả mực vào miệng mình.
Một buổi sáng đều đang ở đây lo lắng, dạ dày trong nháy mắt giãn ra rồi. Quý Chu Chu sung sướng nheo mắt lại, hoàn toàn quên mất chuyện mình đã ăn ba chén đậu hũ (tào phớ) lớn.
Cố Quyện Thư liếc nhìn đôi đũa trong tay cô một cái, bận ăn nên chưa kịp nói với cô, đôi đũa này là đôi đũa đút đồ ăn cho anh.
Hai người cứ việc một người đút một người ăn, hiệu suất cao đến lạ thường, nhưng thời gian quá ngắn, lúc nghe thấy tiếng bước chân của Chu Trường Quân, Cố Quyện Thư vẫn chưa ăn no.
Đôi đũa Quý Chu Chu đưa ra vội vòng ngược lại, đặt về chén của mình. Lúc đang định thở phào nhẹ nhõm thì nhìn thấy ngoài miệng Cố Quyện Thư còn dính chút dầu mỡ. Mắt thấy Chu Trường Quân sắp vào tới, Quý Chu Chu vội vàng đưa tay ra giúp anh lau đi. Đầu ngón tay mềm mại thoáng lướt qua, Cố Quyện Thư liếc cô một cái, cúi đầu uống một hớp nước.
Chu Trường Quân cầm thuốc đứng ở bên cạnh, đôi mắt ở giữa Cố Quyện Thư và Quý Chu Chu đảo quanh một vòng. Hai người đang ngoan ngoãn ăn đồ ăn của mình, thoạt nhìn không có một chút khác thường.
Nhưng mà cảm thấy bầu không khí rất kỳ lạ.
Đôi mắt của Chu Trường Quân nghi ngờ liếc qua liếc lại, cuối cùng dừng lại ở trên miệng Cố Quyện Thư: "Tiên sinh, cậu ăn lẩu Hồng Du rồi?"
Cố Quyện Thư: "Không có."
Nhìn tác phong bình tĩnh này một chút, lúc này trả lời nhịp nhàng, mặc dù chỉ có hai chữ ngắn ngũi, nhưng đủ nói lên anh da mặt dày. Với kỹ thuật diễn xuất này, Quý Chu Chu cũng tự thẹn không bằng.
Chu Trường Quân lại không tin cho lắm: "Vậy...... Tiên sinh, tại sao miệng của cậu đỏ như vậy?"
"......"
"......" Quý Chu Chu nhìn qua, thật sự đỏ một vòng, tên này chẳng lẽ vì ăn nhiều hơn hai miếng thì đỏ thành như vậy chứ? Chẳng biết tại sao, đồ ngốc chói lọi dường như lớn mạnh hơn rồi.
"Tiên sinh, không phải tôi muốn xen vào, là cậu thật sự không thể ăn cay. Bệnh cậu vẫn chưa khỏi, sao có thể ăn những món ăn kích thích này đây?" Chu Trường Quân rất là bất đắc dĩ.
Cố Quyện Thư vịt chết còn cứng mỏ: "Tôi không có ăn."
"Vậy miệng cậu sao lại thế này?" Ngày thường Chu Trường Quân tôn trọng anh nhất, từ trước đến nay xem lời nói của anh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, chỉ có khi anh không thương tiếc thân thể của mình, mới sẽ tận tình khuyên bảo như vậy.
Quý Chu Chu yên lặng co lại thành một cục, sợ trở thành bia đỡ đạn tranh chấp của bọn họ, ngay cả viên chả tôm trong nồi cũng không dám vớt ra, nếu không ăn sẽ bị dai. Hai vị không thể nhanh một chút sao?
Cố Quyện Thư và Chu Trường Quân đối mặt một giây, ánh mắt dừng ở trên người Quý Chu Chu. Quý Chu Chu ngo ngoe rục rịch đôi đũa lập tức ngừng lại, đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt...
"Cô ấy hôn."
Quý Chu Chu sửng sốt, nội tâm lập tức xuất hiện một tiểu nhân gào thét, mắng to Cố Quyện Thư không phải là người, vì mấy miếng ăn mà lại hãm hại một tình nhân đàng hoàng như cô đây!
Chu Trường Quân không nghĩ tới là nguyên nhân này, nét mặt già nua đỏ lên, áy náy nói: "Vậy là tôi hiểu lầm, hai vị từ từ ăn...... Cái kia... Tôi để thuốc ở đây, Chu Chu nhớ nhắc tiên sinh uống thuốc, đừng cho anh ấy ăn lẩu Hồng Du, còn có...... Hết rồi, hai người ăn, hai người ăn đi."
Ông ta vừa nói vừa đi ra ngoài, lúc chờ chữ "Ăn" cuối cùng thổi đến, người ở phòng ăn đã biến mất hoàn toàn.
Cố Quyện Thư thư thái buông tiếng thở dài: "Bây giờ có thể từ từ ăn rồi."
"...... Anh còn rất tự hào."
Cố Quyện Thư: "Không cần cảm ơn, ăn chậm một chút."
"......" Cô phải cố gắng! Cô phải kiếm tiền! Ở chung với Cố Quyện Thư thời gian dài, có thể sẽ bị đứng tim! Trong lòng Quý Chu Chu gào thét xong, mặt không cảm xúc vùi đầu tận lực ăn.
Cố Quyện Thư nghiêng qua liếc cô một cái, giây tiếp theo một cái chân vịt không xương rơi vào chén cô. Quý Chu Chu dừng một chút, sau khi ý thức được đây là Cố Quyện Thư gắp cho cô, lập tức cảnh giác: "Anh làm rớt dưới đất rồi nhặt lên?"
"......"
"Hay là nói anh hạ độc?"
"......"
Cố Quyện Thư cho cô câu trả lời, là từ trong chén cô gắp trở về, Quý Chu Chu vội dùng đũa đè lại, mỉm cười cắn một miếng: "Đùa thôi, đùa thôi. Cố tiên sinh đừng giận nha." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nhưng mà nói thật ra, vừa rồi phản ứng đầu tiên của cô thật sự là có hai loại, rốt cuộc có thể thấy được Cố Quyện Thư ở trong lòng cô là một hình tượng con chó nào đó.
Cố Quyện Thư thấy cô thuần thục ăn chân vịt, lúc này mới miễn cưỡng thu đôi đũa về. Hai người im lặng ăn cơm.
Cố Quyện Thư vừa rồi ăn quá gấp, lúc này đã không đói cho lắm, nên khôi phục lại bộ dáng chậm rãi lúc trước. Anh như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm miệng Quý Chu Chu đang chuyển động, nhớ tới lời nói của Diệp Khuynh trước đó, dẫn cô đi ra ngoài một chút. Trước đây cho rằng bởi vì cô buồn chán nên nói chuyện phiếm với bạn nam trên mạng, bây giờ xem ra không phải, vậy còn muốn đi ra ngoài không?
"Cứ luôn ở trong nhà, có buồn chán không?"
"Không a." Quý Chu Chu nhún vai, không biết sao anh lại đột nhiên muốn hỏi chuyện này.
Cố Quyện Thư nhíu mày: "Sao có thể."
"Thật sự sẽ không, tôi cũng quen rồi."
Trước đây khi cô chưa xuyên qua, cũng là một trạch nữ(*) tiêu chuẩn, hầu như không có ra cửa, cũng không có xã giao gì, ngoại trừ giao thiệp với người trong giới, cũng chỉ có một chị em tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên ở cô nhi viện. Cô thật tình thích loại trạng thái sinh sống này, mỗi ngày đều rất hưởng thụ cuộc sống.
(*) Trạch nữ: Được dùng để miêu tả những cô gái chỉ luôn thích ở trong nhà, lẩn trốn mọi hoạt động bên ngoài (trạch có nghĩa là lẩn trốn). Sở thích của cô gái đó không phải là vận động mà là suốt ngày ôm lấy máy tính, điện thoại, sách truyện để xem phim, đọc tiểu thuyết hay chơi những game online...
Nhưng mà lời này rơi vào tai Cố Quyện Thư đã trở thành cô lúc trước bị Thẩm Dã giam lỏng ở nhà rất lâu, tâm đối với cuộc sống đã như tro tàn. Vốn là ý nghĩ dẫn cô đi ra ngoài du lịch vẫn không thế nào mãnh liệt, lần này trực tiếp xác định.
"Nhưng tôi muốn đi chơi."
"Vậy anh đi a." Quý Chu Chu mặt đầy khó hiểu, thấy Cố Quyện Thư thẳng thắn nhìn chằm chằm mình, sau một hồi mới phản ứng lại: "Anh muốn đưa tôi đi du lịch với anh?"
"Không được?" Cố Quyện Thư lười biếng dựa vào ghế.
Quý Chu Chu đương nhiên không thể nói không được, chỉ là sau khi gật đầu đột nhiên cảm thấy không đúng: "Anh là đột nhiên đưa ra quyết định đúng không?"
"Ừ."
"...... Chính là bởi vì nghe được tôi nói thích ở nhà cho nên muốn dẫn tôi đi ra ngoài?" Quý Chu Chu vô ngữ sau đó là càng buồn cười hơn, hiếm thấy nói ra lời thật lòng: "Cố tiên sinh, anh thật trẻ con."
"......" Không muốn dẫn theo, người phụ nữ này một chút cũng chọc người ta đau.
"Nhưng mà đi ra ngoài một chút cũng tốt, đi đâu?" Quý Chu Chu rất lâu chưa đi du lịch, vừa nghe cũng cảm thấy rất hứng thú. Còn kịch bản, mỗi tập nhỏ đã ra, đến lúc đó buổi tối tăng ca viết là được.
Cố Quyện Thư: "Em thích núi hay biển?"
Quý Chu Chu định nói biển, nhưng nghĩ nghĩ Cố Quyện Thư tính tình quái gở, lời nói đến miệng đổi thành: "Núi."
"Được, vậy đi núi."
"......" Sao... Sao lại không dựa vào kịch bản?
Cố Quyện Thư thấy cô một mặt biểu cảm kỳ lạ, đôi mắt dần dần híp lại: "Cho em một cơ hội nữa."
"Biển, biển, tôi thích biển nhất." Quý Chu Chu vội vàng lấy lòng giúp anh đấm vai.
Cố Quyện Thư gật đầu: "Ừ, vậy đi núi."
"......" Đồ con rùa.
Cố Quyện Thư dường như không cảm nhận được oán giận của cô, quăng ra một câu "Thu xếp một chút, ngày mai xuất phát.", thì đứng dậy rời khỏi.
Nhưng mà hôm sau bọn họ vẫn chưa thể xuất phát, bởi vì Cố Quyện Thư... Viêm dạ dày tái phát.