Cố Quyện Thư thấy cô không dám ra, đành phải ngồi thẳng giúp cô che chắn, sau khi chờ nhân viên bước vào thì nghiêm trang mở cuộc họp với bọn họ.
Quý Chu Chu ở dưới hộc bàn, biết rõ bọn họ sẽ không phát hiện mình, nhưng mà nhịn không được lo lắng, thật cẩn thận bò đến bên chân Cố Quyện Thư đẩy đẩy anh, để anh mau kêu người ra ngoài.
Cố Quyện Thư biết ý của cô, nhưng Quý Chu Chu càng khẩn trương thì anh càng thấy chơi vui, dù muốn giao phó nhân viên cũng giao phó xong rồi, nhưng vẫn cố ý giữ nhân viên lại hỏi chuyện, kết quả thời gian càng kéo càng lâu.
Lúc đầu Quý Chu Chu thật sự tưởng là công việc cần thiết, mắt thấy Cố Quyện Thư bắt đầu tán gẫu chuyện nhà với người ta thì cô mới hiểu được tên này cố ý.
Nhìn chằm chằm chân anh, sự độc ác từ trong gan nổi lên, Quý Chu Chu ôm đầu gối anh cắn lên đùi anh một cái.
Vẻ mặt của Cố Quyện Thư kỳ quái phút chốc, nói đến một nửa đột nhiên im bặt.
"Cố Tổng?" Nhân viên một mặt nghi hoặc nhắc nhở.
Hai bên tai Cố Quyện Thư ửng hồng lên, trên mặt vẫn đứng đắn: "Không có gì, anh ra ngoài trước đi."
"Vâng." Anh nhân viên bị bắt lấy hỏi nửa ngày như trút được gánh nặng, lập tức xoay người rời đi.
Anh ta vừa đi, Cố Quyện Thư liền kéo Quý Chu Chu ra khỏi bàn, trực tiếp đặt lên đùi.
Trong nháy mắt Quý Chu Chu nhận ra có cái gì chọc vào mình.
Cô dừng một chút, trên mặt hiện ra một tia ghét bỏ: "Anh là cầm thú sao? Em mới cắn một cái, cũng đáng xảy ra phản ứng này?"
"Em không làm gì hết, anh cũng có thể sinh ra loại phản ứng này." Cố Quyện Thư khàn giọng: "Lại đây cho anh hôn một cái."
"...!Mơ đi."
Quý Chu Chu lập tức nhảy khỏi người anh, đến bên trái bức tường ấn chốt mở một cái, sau khi chờ cửa tự động mở ra thì lập tức trốn vào, ở bên trong khóa trái cửa lại.
Cô thở phào nhẹ nhõm đồng thời bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này không gian rất lớn, nói nó là một căn phòng nghỉ, không bằng nói nó giống như một ngôi nhà hai phòng ngủ một phòng khách hơn, còn nguyên bộ ghế mát xa bồn tắm lớn và chiếc giường hai mét, quả thực không phải thích hợp sống lâu dài hơn.
...!Tư bản chủ nghĩa chết tiệt này.
Trong lòng Quý Chu Chu mắng chửi một tiếng, quay đầu cởi áo khoác leo lên giường lăn hai cái, cảm thấy mỹ mãn ôm chăn nhắm mắt lại, sau một lúc lâu đột nhiên mở mắt ra, trầm mặc một hồi nhíu mày, đặt giày ngược nhau rồi mới ngủ.
Bởi vì Thẩm Dã toàn lực công kích, Cố Quyện Thư xác thật rất bận, trong lúc cô ngủ anh đã mở một cuộc rồi lại một cuộc họp, cuối cùng trực tiếp lên phòng họp ở tầng cao nhất với mọi người.
Khi Quý Chu Chu tỉnh lại, văn phòng chỉ còn lại một mình cô.
Cô ngồi dậy ngơ ngác một lát, nhìn thấy giày dưới đất hơi khác so với cô đặt trước đó, ánh mắt lập tức tối sầm xuống.
Có điều cô không nói gì hết, bình tĩnh mang giày đi ra ngoài, ngồi trên sô pha an tĩnh chờ Cố Quyện Thư.
Cố Quyện Thư vẫn mãi chưa trở về, đảo mắt tới buổi trưa rồi, thư ký đưa đồ ăn tươi mới của khách sạn cao cấp đến: "Quý tiểu thư, Cố Tổng còn đang họp, anh ấy kêu cô ăn trước."
Quý Chu Chu nhìn đồ ăn, tất cả đều là món cô thích, đoán chừng là Cố Quyện Thư đã sớm dặn dò rồi.
(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).
Cô do dự một chút, vẫn là ngồi xuống ăn cơm.
Nếu cô không ăn, với tính tình của Cố Quyện Thư, chắc là sẽ không ngó ngàng gì tới đám người đại bang tử trong phòng họp kia, mà trực tiếp xuống ăn cơm với cô rồi mới đi.
Thư ký thấy cô dùng cơm, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau khi mỉm cười ra hiệu thì đi lên phòng họp báo cáo.
Cô ta vừa rời khỏi, Quý Chu Chu liền buông đũa xuống, vắt hết óc nhớ lại nội dung trong sách, tranh thủ viết lại mỗi lần tranh đấu của Thẩm Dã và Cố Quyện Thư, một chữ cũng không sai.
Cố Quyện Thư xuống lầu thì nhìn thấy bộ dáng nghiêm trang cố gắng của cô, thưởng thức một lát mới chú ý tới đồ ăn bên cạnh dường như không động đậy, nhíu mày: "Sao không ăn cơm đàng hoàng?"
Quý Chu Chu vừa nghe đến giọng nói của anh, lập tức ngẩng đầu, cười cười nói: "Em mới vừa tỉnh ngủ, không có khẩu vị gì, bây giờ đỡ rồi, cùng nhau ăn không?"
"Anh kêu người hâm nóng một chút." Cố Quyện Thư bất đắc dĩ, biết cô là vì chờ mình, mặc dù muốn nói cô hai câu, nhưng thấy đầy mặt Quý Chu Chu hiện ra dòng chữ Em sai rồi, lần sau còn dám, hoàn toàn làm người ta hết cách.
Quý Chu Chu cười hì hì buông giấy bút, lôi kéo anh ngồi xuống, hai người cùng nhau ăn cơm trưa.
Cố Quyện Thư bắt đầu nghiên cứu những chuyện cô viết ra, trong lòng dần dần có kế hoạch mới.
"Em nhìn thấy tương lai, đất Thành Bắc có đấu thầu không?" Cố Quyện Thư hỏi.
Quý Chu Chu chớp chớp mắt: "Đất Thành Bắc? Không có chứ..." Cô không nhớ rõ từng nhắc tới chuyện này.
"Vậy kỳ lạ, đó chính là nơi tốt để đầu tư bất động sản." Cố Quyện Thư ánh mắt thâm chút.
Quý Chu Chu không hiểu anh là có ý gì, Cố Quyện Thư cũng không có giải thích, vẫn là dẫn cô đi làm như thường.
Quý Chu Chu nghĩ ra một chút chi tiết thì thêm vào, hy vọng có thể giúp được Cố Quyện Thư.
Đảo mắt đã trôi qua nửa tháng, phim Quý Chu Chu và Diệp Khuynh hợp tác sắp khởi quay.
Diệp Khuynh kêu cô đến đoàn phim, nhưng Cố Quyện Thư một lời từ chối: "Bây giờ không được, không an toàn."
Nửa tháng nay Cố Thị dựa vào cốt truyện mà Quý Chu Chu biết được, đã liên tục đoạt lại hai hạng mục từ tay Thẩm Dã.
Bây giờ giới thương nghiệp trong thành phố A đều biết mâu thuẫn giữa anh và Thẩm Dã.
Mà chuyện tương lai anh muốn làm, đủ để nhất cử đánh sập Thẩm Dã, khiến anh ta không thể trở mình.
Tuy Quý Chu Chu không biết cụ thể phát triển thành dạng gì, nhưng cũng biết lúc này vô cùng không tốt, huống chi bí mật nào đó trong lòng cô càng ngày càng nặng nề, làm cô hoàn toàn không có cách nào rời khỏi Cố Quyện Thư.
Vì vậy Quý Chu Chu gần như không có do dự, lập tức từ chối Diệp Khuynh, bày tỏ có thể ở nhà phối hợp.
Diệp Khuynh cũng hiểu tình hình hiện tại của Cố thị, vì thế không có cưỡng cầu.
Cố Quyện Thư thấy lúc này Quý Chu Chu nghe lời anh như vậy, chuẩn bị một đống từ khuyên bảo không dùng đến, trong lòng ngược lại áy náy.
Anh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng buông tiếng thở dài: "Không phải em nói muốn giải thương biên kịch sao? Có hâm mộ giải thưởng nào không?"
"?" Quý Chu Chu không hiểu lắm.
"Anh mua cho em."
"..."
Khóe miệng Quý Chu Chu giật mạnh hai cái, cuối cùng dở khóc dở cười từ chối: "Vẫn là không được, em muốn tự mình lấy giải thưởng." Kẻ có tiền thật là có thể muốn làm gì thì làm.
Cố Quyện Thư thấy cô không cần, đành phải bồi thường từ phương diện khác cho cô.
Vì thế, mỗi ngày Quý Chu Chu đều có thể nhìn thấy một đống đồ ăn ngon, do đó cô ở trong đống mỹ thực này, cảm thấy mỹ mãn vỗ béo mình mấy kí.
Lượng công việc Cố Quyện Thư càng lúc càng lớn, thời gian về nhà cũng càng ngày càng muộn, vài lần sau khi nhìn thấy Quý Chu Chu ngủ trên sô pha, thì anh không dẫn cô đến công ty nữa.
Quý Chu Chu lại khôi phục trạng thái ngồi không trong nhà.
Chỉ là ngồi không ở nhà lâu rồi, tình huống quỷ dị nào đó càng ngày càng nhiều, sau khi cô ngẩn người hơn nửa tiếng thì cô không thể nhịn được nữa mà vào phòng tắm, nhìn chính mình trong gương lạnh mặt mở miệng: "Làm trò quỷ thời gian dài như vậy, cũng nên lăn ra đây rồi đó."
Thấy mình trong gương vẫn là bộ dáng đó, cũng không có biến đổi gì, cô cười lạnh một tiếng: "Diễn cái gì mà diễn, chung quy không phải tinh thần tôi dị thường, cho nên mới luôn xuất hiện một số chuyện huyền huyễn, còn không ra nữa thì đừng trách tôi không khách sáo."
Trong gương vẫn bình thường.
Quý Chu Chu bực bội bóp mi tâm, hít sâu một hơi trầm giọng nói: "Cô là thứ gì? Quỷ hồn? Linh thể? Tuy tôi là linh hồn xuyên qua, không khác cô lắm, nhưng hiện tại người chiếm cứ thân thể là tôi, nếu tôi tìm cao nhân xua đuổi cô, đoán chừng cô chỉ có một đường chết thôi."
Thật ra cô tùy tiện bịa chuyện, cũng không chắc chắn có thật sự có quỷ hồn hay không, chỉ là gần đây bản thân luôn vụn vặt không bình thường.
Thỉnh thoảng trên người còn xuất hiện một vài vết thương, cô không thể không nghi ngờ có thứ gì đó tồn tại.
(Truyện chính chủ TieuHiTieuHi).
Bây giờ Quý Chu Chu chỉ là lừa gạt một chút, nếu lừa không ra cái gì thì nhanh chóng đi khám bác sĩ tâm lý.
Tuổi còn trẻ mà bị bệnh tâm thần thì coi ra gì.
Quý Chu Chu khẩn trương đến lòng bàn tay ra mồ hôi, tim đập kịch liệt như nổi trống, nhưng ánh mắt cô kiên định nhìn gương, không có một chút dao động nào.
Cô cũng không biết nên làm thế nào, chỉ là cảm thấy trong quỷ không có đồ vật sạch sẽ, thường có quan hệ với gương, cho nên cô chỉ đơn giản thử xem.
Nhìn chằm chằm gương hồi lâu, đều không có phát sinh một tia dị thường, Quý Chu Chu thất vọng đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
Đang định rời đi thì nhìn thấy khóe mắt của mình trong gương hơi rủ xuống, một dáng vẻ muốn khóc nhợt nhạt vô tội.
Quý Chu Chu trong phút chốc đều nổi da gà lên, ngay cả lông tơ cũng run rẩy dựng lên, nhưng cô cắn chặt khớp hàm, cứ thế không lộ ra một tia sợ hãi.
Không thể sợ, sợ là thua.
"Cô là Quý Chu Chu?" Quý Chu Chu gọi tên mình ra, lại không có nửa phần lẫn lộn, bởi vì trong lòng cô và đối phương đều rõ ràng, người cô gọi tên là ai.
Người trong gương dần dần trở nên trong suốt, hiển nhiên không phải thân ảnh của Quý Chu Chu chiếu vào gương, mà là một Người mới tinh không liên quan gì với cô.
"Phải." Tiểu bạch hoa sợ hãi thừa nhận.
...! Được lắm.
Ban đầu 《Thâm tình si mê》chỉ là một quyển cẩu huyết tra tiện văn bình thường, bây giờ biến thành ngược luyến tình thâm, tra nam tiện nữ, trùng sinh xuyên qua cùng chí quái thần quái tạo thành một thể, đoán chừng ngay cả Tấn Giang cũng không dám viết như vậy.
Quý Chu Chu lại cười lạnh một tiếng: "Cô đi theo tôi bao lâu rồi?"
"Tôi...!Không lâu, lần trước anh Dã đính hôn..." Tiểu bạch hoa nghĩ đến buổi tiệc đính hôn kia, lại là vẻ mặt lã chã muốn khóc, thân thể cũng trở nên trong suốt hơn.
Cô gái này một chút lực công kích cũng không có, còn là một bộ dáng đáng thương lại bi ai.
Mặc dù Quý Chu Chu nhát gan, nhưng đối diện tiểu bạch hoa cũng không sợ nổi.
Quý Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu không có cường ngạnh nữa: "Cho nên những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cô đều biết?"
"Hả?" Tiểu bạch hoa mờ mịt phút chốc, sau khi ý thức được Quý Chu Chu nói có ý gì thì vội lắc đầu: "Tôi chỉ tỉnh lại thời điểm có ý thức, những lúc khác không biết gì hết, vẫn luôn ở trong trạng thái ngủ say."
Tạm được, trong khoảng thời gian trước mình vẫn luôn đến Cố Thị, may mắn cô gái này không biết gì hết, nếu không lấy được tư liệu của Cố Thị thì nguy hiểm.
Quý Chu Chu không sợ tiểu bạch hoa nói dối, bởi vì trong lòng mình rõ ràng, vị này trước nay không nói dối.
Sở dĩ nữ chính tiểu bạch hoa trong nguyên văn vẫn luôn thuận lợi ăn cắp bí mật của Cố Thị như vậy, đơn giản là vì Cố Quyện Thư biết phẩm chất này của cô ấy, cho nên mới buông lỏng cảnh giác.
Sau đó điều tra ra được, dường như không cần dùng kỹ năng tra khảo lắm đã khiến tiểu bạch hoa nói ra toàn bộ.
Quý Chu Chu trầm tư một lát: "Bây giờ cô xuất hiện, là muốn lấy lại thân thể sao?" Nếu như cô ấy muốn, mình không lý do không cho.
Thân thể này tuy rất giống cô nhưng dù sao không phải cô, người khác lấy lại đồ của mình, cô sẽ không từ chối.
Chỉ là sau khi thân thể bị chiếm, cô nên làm thế nào mới có thể lấy thân phận Người ở lại bên cạnh Cố Quyện Thư, vấn đề này hơi phiền phức.
Nhưng hiện tại thế giới này trùng sinh, xuyên, yêu ma quỷ quái đều có, tìm một đại sư giúp cô gửi linh hồn, chắc cũng không phải chuyện khó.
Cốt truyện luôn muốn tự bào chữa sao..