Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa

Chương 134: Duyên phận chết tiệt




Quả nhiên như Quý Chu Chu dự đoán, Cố Quyện Thư không những không sốt ruột mà ngược lại nhàn nhã dẫn cô đi chọn lễ phục, nhìn thế nào cũng ra một dáng vẻ tràn đầy sung sướng.

Quý Chu Chu đối với tên lưu manh như anh vừa bực mình vừa buồn cười, cũng dứt khoát không thèm nghĩ ngợi đến chuyện này nữa, chuyên tâm chọn quần áo. Nếu không nói, không phải người một nhà không vào một cửa(*) chứ, thì cái nết trời có sập xuống vẫn còn tâm tư chọn váy như bọn họ, dù không phá sản có tiền cũng không đi.

(*) Người một nhà không vào một cửa: mô tả đặc điểm chung của thành viên trong gia đình, có tốt có xấu.

Cô thử mấy cái váy, Cố Quyện Thư đều không vừa lòng lắm, hoặc là chê quá ngắn, hoặc là cảm thấy khoa trương. Tính khí của Quý Chu Chu trổi dậy, nhịn một chút cười giả tạo: "Quyện Tể, em hơi khát." Từ lúc cô phát hiện Cố Quyện Thư vẫn rất hưởng thụ khi cô đặt cho các loại nick name, thì thường xuyên kêu loạn.

Cố Quyện Thư trầm mặc phút chốc: "Em muốn uống gì?"

"Trà sữa, hai phần pudding thêm đá." Quý Chu Chu lập tức trả lời.

Kỳ thật bọn họ ra ngoài có dẫn vệ sĩ theo, nhưng Cố Quyện Thư vẫn chầm chậm đứng lên, tự mình đi ra ngoài mua. Dù sao mục đích cô cũng là đuổi mình đi, để một mình thoải mái chọn quần áo, nên anh chỉ có thể chiều theo.

Quả nhiên, Cố Quyện Thư vừa đi, Quý Chu Chu lập tức thả lỏng không ít, không chỉ xem ở khu vực khá bảo thủ nữa. Cô nhìn tất cả lễ phục có trong cửa hàng một lần, ánh mắt rơi vào chiếc váy đỏ dài hở lưng(**). Váy xếp ly cảm giác rất đẹp, cô chỉ nhìn một cái đã thích.

"Tôi muốn thử chiếc váy này, làm phiền giúp tôi một chút."

"Vâng Quý tiểu thư." Bốn năm nhân viên vẫn luôn vây quanh cô, lập tức đi lấy váy, cùng cô đến phòng thử đồ.

Chất liệu vải của váy rất thoải mái, phía trên cũng không có trang trí rối rắm, chỉ là một cái váy đỏ thuần túy, cho nên không coi là khó mặc. Dưới sự giúp đở của nhân viên, Quý Chu Chu mặc chiếc váy dài lên người, khi nhìn thấy mình trong gương, trong mắt hiện ra một tia kinh diễm.

Trải qua khoảng thời gian điều dưỡng này, dáng người của cô đã dần trở nên đầy đặn quyến rũ, làn da cũng trắng nõn căng mịn hơn, không tiều tụy khô héo như hồi mới vừa xuyên tới nữa. Chiếc váy này để lộ sự gợi cảm mà sang chảnh, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và bờ vai mượt mà, đồng thời cũng lộ ra hơn phân nửa tấm lưng, làm phơi bày xương con bướm hoàn mỹ, càng tôn lên vẻ đẹp đáng yêu của Quý Chu Chu với một nét quyến rũ.

Quý Chu Chu vốn chỉ cao hơn cô gái bình thường một chút, nhưng phối với đôi giày cao gót màu đen mà nhân viên đưa tới thì càng thêm trưởng thành gợi cảm. Loại gợi cảm không khoe khoang này, chỉ là dễ dàng khiến cho người ta khao khát. Chí ít, Quý Chu Chu nhìn mình trong gương, nhìn tới xấu hổ rồi.

Chỉ có diện mạo này, yêu đương cái gì, tự luyến thì được. Quý Chu Chu rất là không biết xấu hổ hỏi người bên cạnh: "Đẹp không?"

"Thật sự quá đẹp! Chiếc váy này cả thành phố A chỉ có một chiếc, là kiểu váy mới ra mắt mấy hôm trước, người mẫu trong chương trình cũng không mặc đẹp bằng cô!" (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cái rắm cầu vòng của nhân viên không lớn bằng tiền, một mặt tâng bốc khách hàng, một mặt cũng thật tình cảm thấy như vậy, tên chiếc váy được nhà thiết kế đặt là 'Gợi cảm trong lúc lơ đãng', xương sống của người mẫu căn bản không thể hiện được điều đó.

Quý Chu Chu vốn dĩ đã thích chiếc váy này, nghe mấy cô nói như vậy, lập tức quyết định muốn nó. Vốn dĩ định thử xong thì cởi ra, nhưng một nhân viên bên cạnh có lòng nhắc nhở: "Quý tiểu thư, có muốn cho Cố tiên sinh xem một cái rồi hẳn quyết định không?"

Quý Chu Chu không hiểu quần áo mình muốn mặc vì sao còn phải hỏi qua Cố Quyện Thư, nhưng nhìn biểu cảm của mấy cô nhân viên, trong lòng mơ hồ hiểu được. Ở trong mắt người thường, dù sao địa vị của cô và Cố Quyện Thư cách xa, cô trước sau là một nhân vật phụ thuộc, mà lúc nãy anh cũng đưa ra không ít ý kiến, cô cũng nghe theo. Truyện Bách Hợp

Chuyện này rơi vào trong mắt người khác, thì nghĩ rằng mọi chuyện của cô đều phải đặt Cố Quyện Thư lên hàng đầu, cho dù là một chiếc váy cũng không có cách nào tự mình làm chủ.

Đối với nhận thức này, Quý Chu Chu cũng không có cảm giác tiêu cực gì...

Những người phàm này thì biết cái gì, bà đây vẫn là nữ chính đó! Muốn nói cảm giác về sự ưu việt(*), ai có cảm giác về sự ưu việt mạnh hơn nữ chính, hừ hừ!

(*) Cảm giác về sự ưu việt: tự cho mình hơn hẳn người khác.

Có điều Quý Chu Chu vẫn đồng ý, dù sao chiếc váy đẹp thế này, cô đã gấp chờ không kịp muốn cho Cố Quyện Thư xem rồi, căn bản không có kiên nhẫn chờ đến buổi tối kia.

Tính toán Cố Quyện Thư mua trà sữa nên trở về rồi, Quý Chu Chu hào hứng đi ra, nhưng mới vừa bước ra cửa phòng thử đồ định đi ra ngoài thì nghe được giọng nói không vui của một người phụ nữ bên ngoài: "Anh Dã, chiếc váy em muốn mua bị người ta thử rồi, phải chờ cô ấy ra mới có thể thử."

Quý Chu Chu: "..." Duyên phận chết tiệt của nữ chính, nam chính và nữ phụ này.

Cô lặng lẽ liếc mắt, đang lúc do dự bây giờ đi ra ngoài, hay là chờ bọn họ đi rồi mới ra, thì nghe được giọng nói ôn nhu của Thẩm Dã vang lên: "Váy đẹp nhiều rồi, anh dẫn em đến cửa hàng khác lựa chọn."

"Không muốn, em chỉ muốn váy đó, đó là chiếc váy mẫu mới nhất của SE.K, cả thành phố A chỉ có một chiếc, nếu không phải cửa hàng không nhận đặt cọc trước thì em đã mua nó từ sớm rồi. Tối nay là tiệc đính hôn, anh cũng không muốn em có tiếc nuối chứ." Trương Nhã Quyên rất cố chấp, thật ra cô ta đã đặt váy xong rồi, không tệ hơn chiếc váy này, nhưng chính là thích chiếc váy đỏ đó.

Quý Chu Chu: "..." Cả thành phố chỉ có duy nhất một chiếc, kiểu mới nhất... Ừm, những từ hình dung này nghe ra hơi quen quen. Quý Chu Chu nhìn về phía gương thử quần áo trên tường cao lần nữa, đại mỹ nhân mặc chiếc váy đỏ bên trong khá gây chú ý.

... Duyên phận chết tiệc giữa nữ chính và nữ phụ này.

"Vậy chờ một chút nhé, chờ người bên trong ra rồi, chúng ta thương lượng một chút, chỉ cần có thể mua được, cho cô ta chút lời cũng được." Thẩm Dã thỏa hiệp, duy trì kiểu người ôn nhu đến giọt nước không lọt.

Lúc này Trương Nhã Quyên mới vui vẻ: "Em biết anh Dã tốt nhất."

Quý Chu Chu cười lạnh một tiếng, người đàn ông của bà đây vẫn chưa phá sản đó, còn đến phiên các người diễn tuồng kẻ có tiền? Xem ra cánh cửa này không ra không được rồi, Quý Chu Chu ngẩng cổ lên, mở cửa ung dung đi ra ngoài.

Cửa phòng thử đồ vừa mở ra, Trương Nhã Quyên và Thẩm Dã đã nghe thấy âm thanh giày cao gót, sau khi đồng thời nhìn về phía cửa thì đôi mắt Trương Nhã Quyên lập tức trừng lớn. Mà biểu cảm của Thẩm Dã ngược lại bình tĩnh, chỉ là đồng tử cũng hơi co rút một cái, nhìn Quý Chu Chu trong sáng quyến rũ, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng phút chốc.

Đã lâu không gặp rồi, anh ta lâu lắm rồi không gặp được cô. Lúc đầu Quý Chu Chu uy hiếp người giúp việc chạy trốn, Thẩm Dã hiểu ra từ đầu tới cuối cô không định đi với mình, nhưng anh ta lại không hận được tiểu lừa gạt này, chỉ là cảm thấy áy náy. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nếu không phải mình, cô cũng sẽ không từ ngây thơ hiền lành trở nên cẩn thận dè dặt khắp nơi.

Sau đó anh ta vẫn luôn tìm người, nhưng Quý Chu Chu lại giống như biến mất khỏi thế gian, không tìm thấy một chút dấu vết nào hết. Mới đầu, Thẩm Dã ngày đêm ngủ không ngon giấc, lo lắng có phải xảy ra chuyện gì rồi không, nhưng sau đó mơ hồ hiểu được, hướng đi của cô là bị ai đó cố tình che giấu, mà người làm được chuyện này, chỉ có Cố Quyện Thư.

Cho nên không phải Quý Chu Chu đi rồi à? Vì sao lại xuất hiện ở thành phố A, còn xinh đẹp đi về phía anh ta như vậy, làm ngực anh ta càng ngày càng đau, đau đến mức hô hấp cũng không thể thông thuận. Cô đã trở lại?

"Ơ, đây không phải là Quý tiểu thư sao?" Trương Nhã Quyên nhìn thấy kẻ thù ngày xưa, lập tức bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng. Những người khác có lẽ còn chưa biết, nhưng cô ta rất rõ ràng, người phụ nữ này đã lâu không xuất hiện cùng với Cố Quyện Thư, đoán chừng đã bị vứt bỏ rồi.

Thẩm Dã hơi hoàn hồn, nhớ tới mối quan hệ hiện tại của mình và Trương Nhã Quyên, trái tim như bị một bàn tay lớn bóp lấy, cả người đều cứng đờ.

"Anh đột nhiên khó chịu, chúng ta đi thôi." Tất cả bày mưu lập kế, đều biến thành sợ hãi lo lắng, sự nghiệp gì đó tiền tài gì đó đều không quan trọng, anh ta chỉ không hy vọng Quý Chu Chu hiểu lầm.

Nhưng Trương Nhã Quyên không muốn đi: "Chiếc váy này tôi để ý trước, cô cởi ra cho tôi." Nếu không phải nhân vật quan trọng gì thì cô ta cũng không cần phải khách sáo.

"Nhã Quyên." Sắc mặt của Thẩm Dã trầm xuống.

Bây giờ Trương Nhã Quyên chỉ muốn báo thù chuyện lúc trước bị đưa đến Mỹ, cũng không nghe ra sự không vui trong lời nói của Thẩm Dã, khinh thường liếc Quý Chu Chu một cái: "Còn không mau cởi ra?"

"Nếu tôi không cởi thì sao?" Quý Chu Chu nhướng mày.

Trương Nhã Quyên cười lạnh: "Vậy tôi sẽ đuổi cô ra khỏi thành phố A. Quý Chu Chu, cũng không xem xem mình là cái thứ gì, muốn dựa vào đàn ông đổi đời, cũng phải có bản lĩnh đó mới được. Tôi khuyên cô..."

"Trương Nhã Quyên!" Một sát ý dâng lên trong lòng Thẩm Dã.

Trương Nhã Quyên bị anh ta dọa sợ, sau khi nhìn thấy Thẩm Dã đen mặt thì ngẩn người, uất ức đến mức nước mắt cũng sắp rơi xuống. Từ sớm cô ta đã biết Quý Chu Chu và Thẩm Dã từng yêu đương, chỉ là những chuyện đó còn trước khi gặp Cố Quyện Thư nên cô ta cho rằng Thẩm Dã đã lâu không quan tâm người phụ nữ này nữa, xem ra không giống như thế?

Cô ta muốn giở tính khí, muốn ầm ĩ, muốn từ hôn, nhưng cô ta không bỏ được. Trải qua khoảng thời gian ở chung, Trương Nhã Quyên đã hoàn toàn yêu người đàn ông này, cô ta sợ mình ầm ĩ dữ dội quá thì Thẩm Dã sẽ thật sự không cần mình nữa.

Thẩm Dã không nhìn mặt Trương Nhã Quyên, hai ngôi sao trong mắt chỉ có Quý Chu Chu, hồi lâu muốn nói lại thôi, nhưng không thể nói ra một câu giải thích, sau một lúc lâu chỉ trầm giọng mở miệng: "Em đừng để ý..."

Quý Chu Chu cười lạnh một tiếng, vốn dĩ muốn giễu cợt lại, nhưng thấy Trương Nhã Quyên ngốc nghếch này, đã là con chốt thí mà còn không biết, lại cảm thấy bản thân như tìm được người đàn ông tốt hạng nhất, không nghĩ tới càng mê anh ta thì càng nguy hiểm, chờ đến khi bị ăn hết xương cốt, lúc đó cô ta chỉ có khóc.

"Tôi thật sự thương hại cô." Tất cả đàn ông cô ta thích đều không thể yêu cô ta, Quý Chu Chu thương hại liếc nhìn Trương Nhã Quyên một cái.

Trương Nhã Quyên lập tức muốn bùng nổ, nhưng bị Thẩm Dã kéo ra phía sau. Quý Chu Chu nhướng mày, đây là muốn che chở à?

Thẩm Dã bị ánh mắt của cô làm cho đau nhói, sau hồi lâu mới cười khổ: "Em biết, sẽ không mà." Anh ta nói xong câu nói mơ hồ này, rất nhanh chuyển đề tài: "Váy này rất hợp với em, nếu em thích..."

Anh ta nói đến một nửa, Quý Chu Chu đã không kiên nhẫn xoay người, Thẩm Dã cuối cùng thấy được toàn cảnh của chiếc váy này. Sau khi nhìn thấy tấm lưng lộ ra hơn phân nửa, ánh mắt anh ta chợt tối sầm xuống.

Quý Chu Chu mang giày cao gót mỏi chân, mới vừa xoay người ngồi xuống thì nghe thấy Thẩm Dã nói tiếp: "Vốn là nên nhường cho em, nhưng mà Nhã Quyên cũng thích, nếu em bằng lòng, anh tặng tất cả váy trong cửa hàng cho em, em thay chiếc này được không?"

Quý Chu Chu dừng một chút, không thể tưởng tượng nhìn về phía anh ta: "Thẩm Dã, anh đang nói tiếng người à?" Váy của bà, của bà!