Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa

Chương 128: Cố Quyện Thư, tránh ra!




Cấp dưới của Cố Quyện Thư lập tức đưa giấy bút tới, anh viết đơn giản một bản, in dấu tay sau đó đưa cho Chí Cường: "Có phải hai người cũng nên ký tên?"

"Chúng tôi ký cái gì, đây là anh đưa." Chí Cường không chút nghĩ ngợi từ chối, gấp giấy cam đoan lại rồi định rời đi.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mấy vệ sĩ trong nháy mắt xông tới, động tác nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay anh ta gập lại, cùng với một tiếng hét thảm thiết là tiếng dao phay rơi xuống đất, giây kế tiếp Chí Cường bị vệ sĩ khóa chặt dưới đất không thể động đậy.

"Các người muốn làm gì?! Các người muốn làm gì?!" Dì Kiều Tây thét chói tai muốn đến giúp đỡ, nhưng cũng bị vệ sĩ giữ lại.

Người thanh niên lúc nãy được Cố Quyện Thư ra hiệu đã bước tới, lấy giấy cam đoan trong túi Chí Cường về, đặt nó cùng với đoạn video vừa quay, dùng giọng nói điềm đạm làm người ta phát lạnh nói: "Tôn Chí Cường tiên sinh phải không? Ngài dùng vũ lực lừa gạt 20 vạn của Cố tiên sinh, bây giờ nhân chứng vật chứng đầy đủ, chúng tôi mới báo Cảnh sát rồi, chờ Cảnh sát tới thì sẽ lập án."

"Cái rắm! Bọn tao không có lừa gạt, mày nói bậy bạ!" Bà ta hoảng thần nhìn về phía Chí Cường.

Người thanh niên cười cười, lễ phép nhìn về phía dì Kiều Tây gật đầu: "Cố thị chúng tôi có đội ngũ luật sư chuyên nghiệp nhất trong nước, chắc chắc sẽ giải quyết chuyện này thật rõ ràng. Bà có thời gian biện giải, không bằng mau chóng bán nhà mời luật sư, giúp Tôn Chí Cường tiên sinh biện hộ... (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Tất nhiên, tôi kiến nghị tốt nhất là nhờ đến sự trợ giúp của pháp luật, bởi vì các người không thể nào thắng kiện, như thế có thể giảm bớt phần nào tổn thất."

"Cố thị chó má gì, trợ giúp pháp luật cái gì! Tao muốn báo Cảnh sát, tụi mày vu hãm bọn tao, tao muốn báo Cảnh sát!" Dì Kiều Tây rống giận.

Chí Cường dừng một chút, như mới vừa phản ứng lại kịch liệt giãy giụa: "Không sai! Tụi mày cố ý, tụi mày vu hãm tao, tao muốn báo Cảnh sát!"

"Không cần sốt ruột, Cảnh sát tới rồi." Chu Trường Quân từ bên ngoài bước vào, tiếp đó sau lưng vang lên tiếng còi xe của Cảnh sát. Lúc nãy vốn dĩ ông ta định vào cùng, nhưng do vướng bận một số chuyện, nên khi bước vào vừa vặn gặp được Cảnh sát, sau đó cùng nhau đi vào.

Chu Trường Quân trầm mặt nhìn về phía Chí Cường: "Đúng rồi, gần đây anh đến công ty con của Cố thị xin làm bảo an phải không, bây giờ công ty đã tuyển đủ người, công việc của anh không có... À, đương nhiên, cho dù không sa thải anh thì anh cũng không có cách nào tới làm nữa."

Chí Cường còn chưa phản ứng lại, dì Kiều Tây nổi giận trước: "Dựa vào cái gì! Ông nói tính là gì?!"

"Chào vị phu nhân này, tôi là nhân viên Cố thị, trước mắt phụ trách vận hành công ty, cũng là người lúc trước ký hợp đồng mua nhà với Kiều phu nhân, có điều không phải là nhà tôi, mà là ký tên dùm tiên sinh nhà tôi." Chu Trường Quân nói xong dừng một chút, mỉm cười bổ sung: "Quên nói cho bà biết, vị này chính là Cố Quyện Thư, Cố Tổng, đương gia Cố thị, còn người mà khi nãy bà luôn mắng chửi, là phu nhân chủ tịch của chúng tôi."

Dì Kiều Tây vẫn là không tin, bà ta lập tức nhìn về phía con trai, lại nhìn thấy sắc mặt con trai trắng bệch. Bởi vì trong đám người đứng sau Chu Trường Quân, Chí Cường nhìn thấy được nhân viên HR(*) trước đó phỏng vấn anh ta.

(*) HR (Human Resources): là ngành quản trị nhân sự. Các công việc của HR liên quan đến các hoạt động tuyển dụng, lên kế hoạch triển khai các chính sách phù hợp để duy trì nguồn nhân lực cho công ty và có kế hoạch bồi dưỡng phát triển năng lực các cá nhân, phòng ban để có thể hoàn thành công việc một cách hiệu quả nhất.

"Cố, Cố tiên sinh... Tôi có thể giải thích..." Chí Cường lập tức luống cuống, dù anh ta nghĩ như thế nào, cũng không thể nghĩ ra ở địa phương nhỏ bé này, vậy mà ẩn giấu một phu nhân chủ tịch, càng không nghĩ tới người mình lừa gạt khi nãy lại là Cố Quyện Thư.

Cố Quyện Thư... Đó chính là chủ tịch Cố thị, vừa rồi anh ta lại lừa tiền Cố Quyện Thư. Trước mắt Chí Cường tối sầm, hoàn toàn hôn mê.

"Con trai!" Dì Kiều Tây thê lương kêu lên, Cố Quyện Thư ghét ồn ào, mày khẽ nhíu lại, Chu Trường Quân lập tức gọi người trợ giúp đưa hai mẹ con lên xe Cảnh sát.

Xe Cảnh sát đi xa, trong sân lập tức thanh tịnh lại, Chu Trường Quân nhìn đồng hồ, đã tới giờ trưa rồi. Ông ta nói với hàng xóm và nhân viên trong sân: "Đến giờ cơm trưa rồi, lúc nãy tôi nhìn thấy bên này có một nhà hàng cũng không tệ lắm, mọi người cùng nhau đến đó ăn một bữa cơm nhé."

Đám nhân viên hiển nhiên đồng ý, nhưng bà con hàng xóm mới vừa xem xong một màn đó, đều có chút e dè với những người ngoại lai này, trong lúc nhất thời trố mắt nhìn nhau, nhưng ai cũng không dám nói chuyện. Dù sao trong mắt bọn họ, tuy mẹ con dì Kiều Tây xấu, nhưng cũng không thể dễ dàng đưa người vào ngục giam.

Chu Trường Quân biết trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi, bình tĩnh cười cười: "Hôm nay may mắn có các vị hàng xóm giúp đỡ phu nhân nhà chúng tôi, bằng không lúc chúng tôi chưa đến, thật không biết nên làm gì mới tốt."

Ông ta vừa nói như vậy, người đàn ông hàng xóm lớn tuổi nhất căng da đầu mở miệng: "Chúng tôi cũng không giúp được gì."

"Sao lại không, vừa rồi người đàn ông kia trông rất hung tàn, nếu không phải các vị giúp đỡ, anh ta có thể làm ra chuyện gì đó, may mắn loại người nguy hiểm này đã bị bắt lại, nếu không sẽ không thể bảo đảm sự an toàn của người thân mọi người được." Chu Trường Quân làm như vô tình nhắc tới sự hung ác khi nãy của Chí Cường.

Đám hàng xóm vừa nhớ tới cũng cảm thấy sợ, trong lúc nhất thời cũng không đồng cảm với hai mẹ con kia nữa, đặc biệt là có người nhắc tới bọn họ bị bắt cũng tốt, ít nhất không cần lo lắng sau hôm nay, trẻ con sẽ bị trả thù.

Nhắc tới con cái, cái cân trong lòng bọn họ lập tức nghiêng về phía Cố Quyện Thư, hơn nữa Chu Trường Quân lại khen tặng vài câu, bọn họ cũng bắt đầu cảm thấy hôm nay mình bảo vệ Quý Chu Chu, vì thế không có gánh nặng tâm lý lắm đi theo Chu Trường Quân đến nhà hàng ăn tiệc.

Một cái sân trong nháy mắt chỉ còn lại Quý Chu Chu và Cố Quyện Thư, hai người trầm mặc hồi lâu, cô than nhẹ một tiếng, anh lập tức căng thẳng thân thể.

"Hôm nay phải cảm ơn chú Chu rồi." Nếu không phải ông ta giúp đỡ, có thể sau này những người hàng xóm sẽ có khoảng cách với cô, cuộc sống về sau của cô sẽ giảm bớt rất nhiều niềm vui.

||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||

Cố Quyện Thư trầm mặt, sau một lúc lâu lên tiếng. Quý Chu Chu không nhận ra cảm xúc của anh không đúng, lo lắng nhìn cửa sổ phòng mẹ Kiều một cái: "Đó là em gái của dì ấy, nếu bà ta xảy ra chuyện, chắc dì ấy là người khó chịu nhất."

"Cho nên tôi chỉ kiện con trai bà ta, sẽ không động vào bà ta." Cố Quyện Thư như đang biện giải cho mình vậy, nói xong nhìn Quý Chu Chu ngập ngừng, đang chuẩn bị nói thêm gì đó, nhưng đã bị Quý Chu Chu cắt ngang.

"Tôi vẫn là vào xem mẹ Kiều, anh ở đây chờ tôi."

Nói xong, Quý Chu Chu cũng không quay đầu lại đi vào nhà. Cố Quyện Thư nhìn bóng dáng của cô biến mất, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Quý Chu Chu đi đến trước cửa phòng mẹ Kiều, nghe được tiếng khóc nho nhỏ bên trong, buông tiếng thở dài gõ cửa. Âm thanh của mẹ Kiều dừng lại, hình như đã đoán ra là ai: "Vào đi."

Quý Chu Chu mím môi, sau khi đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy mẹ Kiều ngồi nghiêng trên giường, đôi mắt đã đỏ rồi. Cô dừng một chút, ngồi vào mép giường cúi đầu: "Xin lỗi dì." Vừa rồi tiếng động ầm ĩ bên ngoài lớn như thế, chắc là mẹ Kiều đã biết.

"Đứa nhỏ ngốc, con có cái gì xin lỗi, tất cả đều do bọn nó tự làm tự chịu." Mẹ Kiều trấn an vỗ vỗ tay cô.

Quý Chu Chu trầm mặc phút chốc, cắn môi: "Ý con là, cảm thấy rất có lỗi, cho dù có mối quan hệ với dì, con vẫn sẽ ủng hộ Quyện Thư đưa bọn họ vào nhà giam."

Cô vẫn luôn cảm thấy mình là người tốt, nhưng không phải người tốt không có giới hạn, tuy khi nãy nửa phần sau nguyên nhân có sự cố tình dẫn dắt của Cố Quyện Thư, nhưng lúc đầu tung tin đồn chính là dì Kiều Tây, ỷ mình hung dữ uy hiếp người chính là mẹ con bọn họ, cuối cùng đưa ra việc tống tiền trước, cũng là bọn họ.

Từ đầu tới cuối cô bị buộc phải đưa ra phản ứng, chỉ là nếu phản kích, chắc chắn sẽ mạnh hơn chuyện bọn họ gây sự, nếu không thì phản kích cái gì. Vì vậy lúc cô bước vào an ủi mẹ Kiều, chuyện đầu tiên nghĩ trong đầu chính là, cho dù mẹ Kiều cầu xin, cô cũng không thể buông tha bọn họ.

Loại người không có giới hạn này, ở địa phương nào cũng là mối đe dọa, cô còn muốn sống ở đây lâu dài, không muốn cứ lo lắng cho sự an toàn của mình mãi.

Mẹ Kiều hiểu rõ ý tứ của cô, lau một chút nước mắt lắc đầu: "Yên tâm đi, dì sẽ không thay bọn họ cầu xin, cũng hiểu được suy nghĩ của con, chỉ là trong lòng dì hơi khó chịu, nhưng cũng không quá khó chịu. Nhiều năm như vậy, bọn họ sớm đã làm hao mòn tình thân hết rồi."

Quý Chu Chu thở phào nhẹ nhõm, tuy biết rõ mình sẽ không thay đổi chủ ý, nhưng nếu mẹ Kiều nhất quyết cầu xin, có thể cô cũng rất dễ dao động, bây giờ đối phương cùng ý nghĩ với cô là được rồi.

An ủi mẹ Kiều thêm vài câu, nhớ đến Cố Quyện Thư vẫn còn ở trong sân đợi mình, thấy cảm xúc mẹ Kiều ổn định, nên gật đầu một cái rời đi.

Mới từ nhà chính bước ra, thì nhìn thấy trong sân đã không còn một bóng người. Quý Chu Chu dừng một chút, gọi điện thoại cho Cố Quyện Thư, điện thoại vừa kết nối, đối phương đã tắt máy.

Quý Chu Chu kỳ quái liếc nhìn di động, gọi lại lần nữa, lúc này đối phương dứt khoát tắt nguồn. Cô nghĩ nghĩ, gọi cho Chu Trường Quân.

"Tiên sinh? Không phải cậu ấy đang đợi cô sao?" Chu Trường Quân khó hiểu.

Quý Chu Chu dừng một chút, cười cười: "À, chắc là đi nhà vệ sinh, con chờ anh ấy một chút."

"Ừ, đợi cậu ấy ra mau kêu cậu ấy đi ăn cơm, rồi nhanh chóng ngủ trưa. Gần đây chuyện công ty không thuận lợi lắm, buổi tối tiên sinh nghỉ ngơi rất ít, hơn nữa hôm nay muốn dẫn người tới giúp đỡ cô nên ngủ ít hơn. Một lát nữa cô nhìn chằm chằm cậu ấy một chút." Chu Trường Quân dặn dò.

Quý Chu Chu liên tục đáp ứng, đợi cúp điện thoại rồi nghĩ nghĩ, trực tiếp chạy xe đạp điện mini của mình về nhà. Đến nhà mình trước lấy chìa khóa dự phòng, rồi quay đầu lại đi mở cửa nhà Cố Quyện Thư. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cô trực tiếp bỏ qua quá trình gõ cửa kia, bởi vì nghĩ tới nghĩ lui, anh không có lí do gì không nghe điện thoại, nếu có, nhất định là bởi vì đang giận dỗi.

Tuy cô cũng không biết anh đang dỗi cái gì.

Quý Chu Chu cắm chìa khóa vào, vặn một cái muốn đẩy cửa, kết quả đẩy một chút cũng không đẩy được. Cô sửng sốt, lại đẩy thử một cái, xác định không phải cửa hỏng, mà là bên trong có đồ vật chặn đó, cô mới đẩy không ra.

"Cố Quyện Thư, tránh ra!" Quý Chu Chu tức giận mở miệng, vật chết và vật sống khác nhau, cho dù cách ván cửa cô cũng có thể cảm giác được.

Cố Quyện Thư đang ngồi dựa cửa dưới đất, lúc Quý Chu Chu cắm chìa khóa vào đã nghe được động tĩnh, cho nên cố ý dùng sức chặn cửa. Vốn dĩ muốn giả vờ không có ở đây, để cô vào không được thì từ bỏ, kết quả vẫn là bị cô phát hiện.

Anh trầm mặc một lúc lâu, chầm chậm nói ra hai chữ: "Không tránh."

"..." Quý Chu Chu nghe được âm thanh từ phía dưới truyền ra, nên biết anh ngồi dưới đất, tiện tay xé tờ rơi trên tường của hành lang để xuống đất, bản thân cũng ngồi xuống theo.

"Nói đi, giận cái gì đó?"

Cố Quyện Thư không nói lời nào. Quý Chu Chu đợi một lát, đành phải mở miệng lần nữa: "Bận cả buổi sáng, tôi cũng sắp chết đói rồi, anh có chuyện gì có thể nói thẳng không, tôi thật sự không còn tinh lực suy đoán."

Cố Quyện Thư dừng một chút, lúc này mới miễn cưỡng mở miệng: "Em đi ăn cơm đi."

"... Tôi kêu anh nói chuyện này?" Quý Chu Chu cạn lời, nhưng nghĩ đến dặn dò khi nãy của Chu Trường Quân, giọng điệu chậm lại chút: "Anh không ra, tôi không muốn đi ăn một mình, nhanh lên đi, tôi làm sai cái gì, anh phải nói tôi biết mới được."

"Em không sai."

Em sai chỗ nào? Trong đầu Quý Chu Chu nhanh chóng tiếp nối bốn chữ, buồn cười đồng thời lắc lắc đầu: "Vậy anh nói cho tôi biết, vì sao anh không vui?"