Tác giả: Thẩm Vi Hoàng
Editor: Solitude
======
Trên cái giường lớn mềm mại trong phòng cho khách, Chu Ký Tình ngồi xếp bằng mặt đối mặt với Nhiếp Miểu.
Ánh mặt trời xuyên qua lụa trắng không cản sáng, dừng trên giường lớn lộn xộn, làm nửa người Chu Ký Tình đắm chìm trong ánh mặt trời.
Nhiếp Miểu nghĩ, linh hồn đã thay đổi, thân xác cũng trở nên có mị lực.
"Xin lỗi." Chu Ký Tình lúc ngồi xếp bằng, vai lưng cũng căng thẳng tắp, hắn lại xin lỗi Nhiếp Miểu lần nữa, "Là tôi khiến cậu tai bay vạ gió."
Nhiếp Miểu có chút cạn lời nhìn Chu Ký Tình.
Phía trước y đã dùng từ duyên phận, để Chu Ký Tình không liều mạng chịu trách nhiệm ở chuyện trao đổi thân thể này.
Nhưng đi tiểu một cái, đã làm Chu Ký Tình bị sám thẹn bao phủ.
* Sám thẹn: hổ thẹn sám hối.
"Đây làm sao có thể nói là tai bay vạ gió được?" Nhiếp Miểu hơi tự hỏi, chuyển hướng khuyên Chu Ký Tình, "Đây là trời giáng kinh hỉ đấy Chu Chu, cậu nghĩ xem, hiện tại tôi ở trong thân xác của cậu, đi nói chuyện hợp tác, đàm phán với người khác, không phải rất tiện sao?"
Về vấn đề giải quyết kế tiếp sau khi Hà thị rút hợp tác, Nhiếp Miểu nói qua, dẫn thêm đối tác kinh doanh càng mạnh hơn là đủ.
Dù sao cũng là đối tác từ nước ngoài, khẳng định yêu cầu Chu Ký Tình đích thân bàn bạc.
Trong khoảng thời gian này Nhiếp Miểu bận rộn với công việc, đồng thời còn cho Chu Ký Tình khai tiểu táo, học bù khẩn cấp, nói cho hắn khi đến lúc nói chuyện hợp tác yêu cầu làm như thế nào.
* Khai tiểu táo: sắp xếp thức ăn tiêu chuẩn cao trong tập thể, cũng so sánh cung cấp đãi ngộ hoặc điều kiện cao cấp hơn bình thường.
Hiện tại cả hai đã trao đổi thân thể, chẳng phải là trời giáng kinh hỉ sao?
Chu Ký Tình sửng sốt, ngốc ngốc nhìn Nhiếp Miểu.
Hắn không nghĩ tới, xuất hiện sự việc như này, Nhiếp Miểu ném ảnh hưởng tiêu cực, còn tìm ra mặt năng lượng tích cực, cổ vũ hắn, khích lệ hắn.
Chẳng lẽ một chút xíu hoảng loạn cũng không có sao?
"Cậu không sợ sao?" Chu Ký Tình không nhịn được, nhìn chằm chằm Nhiếp Miểu hỏi, "Cậu không sợ sau này không đổi lại được sao? Hoặc là nói có người muốn hại chúng ta, cố ý làm ra loại chuyện kỳ quái như vậy?"
Nhiếp Miểu cho rằng, chuyện công ty có thể dời lực chú ý của hắn, không coi sự kiện tiểu đạo cụ này thành sự cố khẩn cấp nguy hiểm.
Nhưng không ngờ, tâm cảnh giác, tâm tư nguy của Chu Ký Tình mạnh như vậy.
Y càng thêm cảm thấy, sử dụng tiểu đạo cụ này, có phải sai rồi không.
Hiện tại xác thực làm quan hệ giữa Chu Ký Tình và bản thân tiến triển chưa từng có, nhưng sau này thằng nhóc này biết, có thể nào bộc phát, đường ai nấy đi, vĩnh viễn không liên hệ không?
Nước ấm nấu ếch xanh, sau khi chín, thật sự liền vạn vô nhất thất sao?
* Vạn vô nhất thất: vô cùng nắm chắc, tuyệt đối không có sai lầm.
Nhiếp Miểu tự sinh hoài nghi với kế hoạch của mình, nhưng hiện tại chỉ có thể căng da đầu tiến về phía trước.
"Loại chuyện này, người bình thường làm không được đúng không?" Nhiếp Miểu nói, "Người làm được, cũng không cần thiết phí nhiều sức như vậy làm hại chúng ta, trực tiếp giết chúng ta không phải dễ dàng hơn sao?"
Biểu cảm của Chu Ký Tình lạnh lẽo hơn rất nhiều, trong thân xác Nhiếp Miểu, đôi mắt đào hoa vốn dĩ giảo hoạt chỉ có lành lạnh lạnh lẽo.
Hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành quyền, đè nặng hận ý mãnh liệt nói: "Có một loại người, lấy việc đùa bỡn người khác làm thú vui, tốn công, cũng chỉ vì tìm niềm vui."
Nhiếp Miểu: "..."
Hối hận lại lần nữa nảy lên trong lòng, y vẫn quá hấp tấp dùng tiểu đạo cụ này.
Nhiếp Miểu nhíu mày, sau khi châm chước vài phần hỏi: "Cậu biết người như vậy? Có phương hướng?"
Nếu sử dụng tiểu đạo cụ này, vậy không thể lãng phí, ít nhất phải làm rõ ràng Chu Ký Tình hận ai, lại sợ hãi ai.
Chu Ký Tình chững lại, hắn định thần nhìn Nhiếp Miểu, có chút do dự không biết có nên nói cho Nhiếp Miểu biết bí mật của mình không.
Nói, liệu Nhiếp Miểu có sợ hắn không, xem hắn như cô hồn dã quỷ, đưa đến viện nghiên cứu cắt miếng nghiên cứu gì đó; không nói...!Nhưng hắn đã liên lụy Nhiếp Miểu, đã kéo người xuống đầm lầy, nếu đến cả nguy hiểm là cái gì cũng không nói cho, Nhiếp Miểu không để trong lòng thì làm sao bây giờ?
"Không thể nói sao?" Nhiếp Miểu cực săn sóc, y thả lỏng chân cẳng, chuẩn bị đi xuống giường, "Không thể nói thì đừng nói, tôi tin lời cậu nói, chẳng qua hiện tại đã như vậy, chúng ta cũng không có biện pháp khác, hoặc là nhân cơ hội này, giải quyết chuyện công ty trước, thế nào?"
Giọng nói vừa rơi xuống, Chu Ký Tình đang ngồi ngay ngắn đột nhiên cúi người, bắt lấy cổ tay Nhiếp Miểu.
Đây là điều trước khi trao đổi thân thể, Chu Ký Tình tuyệt đối sẽ không làm.
Nhiếp Miểu nhướng mày, là bởi vì thân thể của mình, nắm một chút cũng không có gì quan trọng sao?
Phỏng đoán thì phỏng đoán, khi Nhiếp Miểu quay đầu nhìn Chu Ký Tình, không biểu hiện chút ít kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"
Hầu kết Chu Ký Tình lăn lộn, có chút khẩn trương nhìn Nhiếp Miểu: "Cậu, tôi có chuyện muốn nói với cậu, chỉ là, rất kỳ ảo, cậu nguyện ý nghe không?"
Nhiếp Miểu nghĩ, Chu Ký Tình muốn thẳng thắn với mình bí mật hệ thống.
Niềm vui bất ngờ này, làm Nhiếp Miểu có chút vui sướng, nhưng cũng còn nhớ rõ không thể biểu hiện quá rõ ràng, Chu Chu của y, chính là phi thường nhạy bén.
"Đương nhiên nguyện ý." Nhiếp Miểu trở tay cầm tay Chu Ký Tình, lấy sự hiểu chuyện cùng săn sóc của mình, thân mật nhưng có độ, giờ phút này làm Chu Ký Tình không dậy nổi nửa phần phòng bị, "Bây giờ chúng ta là người thân cận nhất, tôi chính là cậu, cậu chính là tôi, có cái gì còn kỳ ảo hơn cái này, cho dù có, cũng không có gì, chúng ta có thể cùng nhau đối mặt."
Nhiếp Miểu nói những lời rất mập mờ này dưới thân xác của Chu Ký Tình, Chu Ký Tình không chút nào phản cảm, thậm chí thả lỏng một ít.
Hắn nhìn chằm chằm thân xác của mình nghĩ: Nhiếp Miểu nói không sai, hiện tại mình là cậu ấy, cậu ấy là mình, chúng ta là người thân cận nhất.
Im lặng trong giây lát, Chu Ký Tình nói: "Thật ra tôi không thuộc về thế giới này, tôi là một họa sĩ nghèo, ở trong một thế giới khác, sống tại một khu nhà phụ cận học viện cao đẳng nghệ thuật, vừa bàng thính khóa trình, đồng thời kiếm sống bằng cách hoàn thành các loại tác nghiệp hội họa cho một sinh viên."
Nói một nửa, Chu Ký Tình nhìn chằm chằm thần thái của Nhiếp Miểu, có chút sợ Nhiếp Miểu bài xích hắn.
Nếu sợ hãi hắn, hắn liền, hắn...!cũng không biết nên làm sao bây giờ.
"Người cứu tôi ở K, là cậu sao?" Nhiếp Miểu nhìn ra Chu Ký Tình khẩn trương, y đột ngột chuyển đề tài hỏi, "Từ lúc bắt đầu, người tôi quen, là cậu sao?"
Chu Ký Tình ngẩn ra, cả người vừa xấu hổ, vừa kinh ngạc.
Xấu hổ là lúc trước mới gặp, hắn phẫn nộ xé Nhiếp Miểu ra, còn mắng người ta, gay chết tiệt.
Kinh ngạc chính là, hắn nói mình không phải người thế giới này, Nhiếp Miểu không nhưng không xem hắn là yêu quái hay cô hồn dã quỷ, còn dây dưa với việc người gặp từ lúc bắt đầu có phải hắn không.
"Là, là tôi..." Tầm mắt Chu Ký Tình có chút trốn tránh, "Xin lỗi, khi ở K, khi đó đột nhiên tới nơi đó, tôi lại cho rằng cậu là loại người đó...!Xin lỗi."
Nhiếp Miểu nhéo nhéo tay Chu Ký Tình, khoan dung rộng lượng: "Nếu là tôi, tôi khẳng định cũng sẽ làm thế, trực tiếp dính lên người, đương nhiên là không nên dính dáng.
Rõ ràng cậu phiền như vậy, còn cứu tôi.
Chu Chu, cậu rất tốt."
Chu Ký Tình có chút ngượng ngùng, hắn không có tốt như Nhiếp Miểu nói.
Nhưng không thể phủ nhận, lời của Nhiếp Miểu làm hắn thật cao hứng.
Hắn cũng không khẩn trương như vậy, sau khi ho khan một tiếng tiếp tục nói: "Tôi bị người giết chết, vốn dĩ tôi đang trong phòng thuê vẽ tranh, phòng cho thuê cũng đã khóa, nhưng có một người tự xưng là chủ nhà, dùng chìa khóa mở cửa, tự tiện xông vào, gã còn cởi quần áo, buộc tôi vẽ cho gã tranh nhân thể."
Chu Ký Tình đối với tên chủ nhà này, chán ghét đến cực điểm.
Hiện giờ hồi tưởng đề cập, cũng có cảm giác muốn nôn mửa.
Nhiếp Miểu kịp thời nhéo nhéo tay Chu Ký Tình, nhỏ giọng dỗ dành: "Không sao, về sau lại gặp phải người như vậy, tôi sẽ đánh gã thay cậu."
Chu Ký Tình lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc: "Không thể."
"Gã là kẻ biến thái, tôi từ chối gã, hơn nữa đã dọa gọi cảnh sát, bảo gã rời đi, gã chẳng những không đi, ngược lại tức giận." Chu Ký Tình nhớ đến tình huống khi đó, liền rất ghê tởm, nhưng để cho Nhiếp Miểu có tâm cảnh giác, tiếp tục nói, "Gã bảo tôi ngủ với gã, dùng nó miễn giảm tiền thuê nhà ba tháng.
Tôi từ chối, lúc thu thập đồ đạc chuẩn bị đi, gã nói tôi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, dùng cầm huyền, cắt cổ tôi."
Chu Ký Tình nắm chặt nắm tay, đối với kẻ biến thái kia, vừa hận vừa sợ.
Sợ hãi tử vong, khiến sống lưng Chu Ký Tình căng thẳng, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Nhiếp Miểu cũng không ngờ sự việc sẽ đáng sợ như vậy, y cũng bị người hại chết, là tai nạn xe cộ, rồi sau đó bị cái hệ thống β này trói định, đi tới thế giới này.
Xác định Chu Ký Tình cũng bị hệ thống trói định lại đây rồi, y đánh giá suy đoán Chu Ký Tình cũng là sau khi chết ngoài ý muốn, bị hệ thống α trói định, đi vào thế giới này.
Nhưng y hoàn toàn không nghĩ tới, Chu Ký Tình là bị người giết, còn là bị loại biết thái đó.
Nghĩ đến Chu Ký Tình từng bị loại biến thái đó bắt nạt, trong lòng Nhiếp Miểu mọc lên một cây đại thụ cao chót vót mang tên điên cuồng.
Một ngày nào đó, cây đại thụ này sẽ hóa thành thanh kiếm sắc nhọn, đâm thủng tên biến thái dám khinh nhục bé con nhà y.
Giọng nói Nhiếp Miểu trầm đi, hỏi: "Gã là ai, cậu hoài nghi tình huống hiện tại của chính là, là gã làm quỷ sao?"
Nhiếp Miểu đương nhiên biết trao đổi thân thể không liên quan với tên biến thái kia, nhưng y muốn tìm hiểu thêm về tên biến thái kia từ Chu Ký Tình, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Hắn phải tự tay giải quyết tên biến thái khốn nạn đó.
Chu Ký Tình tự nhiên nhận ra Nhiếp Miểu đang tức giận, hắn có chút sững sờ, đây là tức giận vì việc hắn gặp phải sao?
"Chu Chu?" Nhiếp Miểu không nhận được câu trả lời nhíu mày hỏi, "Làm sao vậy? Người cậu nói không phải gã sao?"
Chu Ký Tình cũng không hiểu mình làm sao, phản xạ có điều kiện ném đi ý nghĩ lung tung rối loạn trong lòng, nhanh chóng trả lời: "Chính là gã.
Gã là biến thái, khi tôi đến thế giới này, có một hệ thống đi theo tôi, nó nói mình là hệ thống người thắng nhân sinh..."
Hắn nói cho Nhiếp Miểu nghe những lời giải thích α đưa ra khi vừa đến thế giới này.
Nhiếp Miểu ngoài mặt trấn an Chu Ký Tình, bảo hắn không cần hoảng, bình tĩnh một chút, nói cái gì nếu đã là biến thái, vậy khẳng định sẽ không trực tiếp đi ra động thủ giết người gì gì, sau lưng lại chất vấn β: "Đây là chuyện gì? Thợ săn? Thứ đồ gì?"
β nơm nớp lo sợ: "Là, là hệ thống đầu tiên, nhưng nó có vấn đề, nó có rất lớn oán khí với ký chủ xuyên qua các thế giới, nó liền trói định một ký chủ biến thái, tàn sát các ký chủ chúng tôi tiến hành ngắt dấu trong các thế giới."
Nhiếp Miểu nheo đôi mắt lại, hỏi: "Bọn mày là phế vật? Không nghĩ đến việc giết chết thợ săn gì gì đó này?"
β rất vô tội: "Hệ thống đầu tiên 001 có năng lực che chắn, trừ phi xuất hiện trong phạm vi trăm mét, hơn nữa sử dụng tiểu đạo cụ, bằng không chúng tôi căn bản tìm không thấy thợ săn và hệ thống đầu tiên 001."
Vừa dứt lời, β đột nhiên phát ra âm thanh cảnh báo điên cuồng.
"Cảnh báo, cảnh báo, thợ săn xuất hiện!"
======
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi muốn làm việc đang dở trước khi V.
Ví dụ như cách sử dụng chính xác tiểu đạo cụ trao đổi thân thể.
He he he..