Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta "Bán Manh" Toàn Thế Giới

Chương 57




Từ Duy Du cười lạnh một tiếng: “Bắt đầu cũng thật đúng lúc đó.”

“Vậy tôi xin phép vắng mặt trước.” Cố Tranh tìm đúng thời cơ dời khỏi phòng, khi đứng ở cửa còn cố tình để lại một câu nói: “Tôi tìm mấy người tới đúng thật là có chuyện, chờ sau khi buổi tiệc kết thúc rồi nói sau.”

Chờ khi bà ta đi ra khỏi phòng, Nguyễn Nặc không cần thiết phải giả vờ bình tĩnh nữa, nửa thân trên đều dựa vào Từ Kha, dán mặt vào tay anh, rũ mắt xuống, lẩm bẩm nói: “Hóa ra là bà ta.”

Từ Kha cúi đầu đưa tay ra nhéo lên mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô một cái. Làn da cô vô cùng mềm mại, nhẹ nhàng nhéo một chút mà đã bắt đầu ửng đỏ rồi. Mắt anh thâm trầm, cho dù là cô chỉ khó chịu trong chốc lát thì đó cũng chính là một quá trình khó khăn để đến được với anh, anh không muốn nhìn con mèo này phải chịu thêm oan ức nữa.

“Sẽ không còn ai có thể tổn thương em nữa đâu.” Từ Kha ôm cô vào trong ngực, tựa cằm lên đỉnh đầu cô, tham lam hít mùi hương trên cơ thể của cô.

Nguyễn Nặc được anh ôm, sự sợ hãi trong lòng vẫn chưa tiêu tan. Cô muốn tìm cơ hội để gọi điện thoại cho sở nghiên cứu, nhưng vì không muốn để Từ Kha lo lắng nên cô ngụy trang thành dáng vẻ không có chuyện gì, khẽ gật đầu, khóe miệng nở nụ cười: “Em biết rồi.”

“Ừ.” Từ Kha dửng dửng nhìn qua chỗ khác, trong mắt anh có che giấu tâm tình mà cô nhìn không hiểu.

“Được rồi, chúng ta đi ra ngoài trước, khi đi đến đây thì cũng đã bị người khác chụp ảnh lại rồi, như vậy thì phải tùy tiện đi vào buổi tiệc một lúc, ngược lại chị rất mong đợi, sau khi tiệc kết thúc thì bà ta có thể nói cái gì.” Từ Duy Du nhìn lướt qua hai người, dẫn đầu đi ra khỏi phòng.

Nguyễn Nặc nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, tự đứng lên, kéo tay Từ Kha: “Ra ngoài đi.”

“Ừm.”

Hai người đi ra khỏi phòng, trở về phòng tiệc, đã có rất nhiều khách mời, Nguyễn Nặc liếc nhìn những người xung quanh, những người này giống với bữa tiệc lần trước của mẹ Từ Lẫm.

Cô vừa xuất hiện đã nằm trong tầm mắt của mọi người nên hấp dẫn không ít ánh mắt, Nguyễn Nặc không mất bình tĩnh, mà lại đang không ngừng tìm kiếm bóng người giống với trong ký ức của cô.

Yêu quái trong truyện tranh ngụy trang thành một cô con gái nhà danh giá, mặc trên người bộ lễ phục màu hồng nhạt.

Đáng tiếc là cô đã nhìn xung quanh hết một vòng mà cũng không thấy được thứ mình cần tìm.

“Hoan nghênh các vị đã đến tiệc sinh nhật của tôi...” Cố Tranh đứng ở vị trí trung tâm, đảo mắt một vòng nhìn khách mời xung quanh, cuối cùng tầm mắt rơi vào một nam một nữ đứng bên cạnh.

Căn cứ vào kinh nghiệm đọc truyện tranh của cô thì hai người kia hẳn là con trai và con dâu của Cố Tranh, Trinh Hạ và Tề Khiết Nhạc.

Trịnh Hạ có khuôn mặt và dáng người bình thường, không ít những độc giả đọc truyện tranh đều cảm thấy anh ta đúng là hoàn toàn làm lãng phí những tài nguyên mà mẹ anh ta có thể cung cấp cho, ngũ quan trái ngược hoàn toàn với Cố Tranh. Ngược lại thì Tề Khiết Nhạc ở bên cạnh anh ta lại khiến không ít người phải khen ngợi, hôn lễ của bọn họ cũng không được cử hành công khai, vì vậy cũng chẳng có mấy ai được gặp bà Trinh này cả.

Cô ta đẹp đến mức khiến người ta muốn chiếm lấy, bây giờ cô ta đứng ở bên cạnh Trịnh Hạ, được chồng của mình làm nền cho thì càng làm nổi bật sự tươi đẹp hơn vạn phần.

Tề Khiết Nhạc hài lòng hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người, từ nhỏ đến lớn thì cô ta luôn là người nổi bật nhất, đi đến đâu thì tầm mắt của mọi người đều tập trung đến đó.

Nhận được ám chỉ của Cố Tranh, dĩ nhiên là cô ta biết bây giờ là lúc nên đi ra khiêu vũ với Trịnh Hạ. Trong lòng có chút không tình nguyện, nhưng vẫn nắm lấy tay trinh Hạ đi tới giữa đám người.

Trên đường khi đi ngang qua Từ Kha thì bỗng nhiên tim cô ta đập chậm mất nửa nhịp, nụ cười mỉm đúng mực vẫn luôn được duy trì bây giờ lại bắt đầu trở nên cứng nhắc.

Tại sao Từ Kha lại xuất hiện ở đây?

Cô ta không còn kịp suy nghĩ nữa, âm nhạc đã vang lên rồi, cô ta chỉ còn có thể phối hợp nhảy một điệu khiêu vũ mở màn trước.

Tay khoác lên vai Trịnh Hạ, khi kiễng chân lên để xoay tròn thì cô ta lại cố ý liếc nhìn Từ Kha, sao anh lại dẫn theo phụ nữ?

Là người phụ nữ bị đồn đại ở trên mạng đó hả, chẳng lẽ những tin tức mà cô ta cho là tin đồn nhảm lại là thật sao?

Anh thật sự ở bên cạnh một minh tinh nhỏ không có danh tiếng ư?

Đợi sau khi cô ta kết thúc màn khiêu vũ này thì tầm mắt lại len lén nhìn Từ Kha thì phát hiện ra cô gái ở bên cạnh đã biến mất. Bây giờ Tề Khiết Nhạc mới có chút an tâm lại, nhất định ban nãy khiêu vũ nhìn lầm rồi, ngay cả một người hoàn mỹ như mình mà anh cũng chẳng thèm đoái hoài chứ đừng nói đến người phụ nữ nào khác.

Không biết tại sao, sau khi cô ta phát hiện Từ Kha cũng ở đây thì lại vô cùng chán ghét bàn tay đang đặt ngang hông của mình kia.

Nếu như không phải là vì gia tộc thì cô ta cũng chẳng thèm gả cho người đàn ông bình thường như vậy.

Cuối cùng thì Nguyễn Nặc cũng phát hiện ra hai người mặc lễ phục màu hồng nhạt vào lúc mọi người tụ tập lại khi nãy, vì vậy mà len lén chạy đến phòng vệ sinh để báo cáo với sở nghiên cứu.

Chờ khi cô đi ra thì thấy Cố Tranh đã phát biểu xong những lời khách sáo rồi, bây giờ đã có không ít người vây quanh để chúc thọ bà ta, những vị khách khác thì đang tự do đi lại.

Rất nhanh cô đã chú ý tới người đang đứng nói chuyện với Từ Kha, đối phương cũng đúng lúc nhìn về phía cô, sau khi bốn mắt nhìn nhau thì anh vậy vẫy tay với Nguyễn Nặc.

Trước đây mỗi một lần tham dự tiệc thì Nguyễn Nặc cũng đều đứng ở đằng xa nhìn anh, bây giờ cuối cùng cũng có thể đứng bên cạnh anh một cách quang minh chính đại rồi.

Nguyễn Nặc đi xuyên qua đám người, đến bên cạnh anh, cô còn chưa kịp chủ động khoác lấy tay Từ Kha thì bàn tay nhỏ bé của cô đã bị anh nắm lấy trước rồi.

Trịnh Hạ và Tề Khiết Nhạc đang đứng trước mặt, Nguyễn Nặc đang muốn chào hỏi bọn họ thì đã nghe được Tề Khiết Nhạc mở miệng trước.

“Vị này là nghệ sĩ của công ty anh hả?” Tề Khiết Nhạc mới ban nãy còn cảm thấy may mắn vì cho rằng Nguyễn Nặc và Từ Kha không có quan hệ gì, không ngờ đã bị mất mặt ngay lập tức. Vốn dĩ chỉ là vội vàng liếc qua một cái nên cô ta cũng không nhìn thấy rõ dung mạo của người phụ nữ này, đến bây giờ khi nhìn kỹ thì cô ta mới phát hiện vậy mà lại ngang tài ngang sức với mình.

Thậm chí toàn thân cô còn lộ ra dáng vẻ mỏng manh yếu đuối, những người đàn ông đều thích kiểu như vậy.

Nghĩ vậy nên khi cô ta nhìn về phía chồng mình, quả nhiên đã nhìn thấy anh ta đang trộm nhìn người phụ nữ bên cạnh Từ Kha.

Nguyễn Nặc cảm thấy những lời này của cô ta vô cùng khéo léo, cô là trong công ty của Từ Kha, như vậy mà lại đi cùng ông chủ đến dự tiệc, quan hệ trong đó không cần phải nói cũng đã rõ rồi.

“Bà Trịnh nói đùa rồi, tôi cũng không kinh doanh công ty giải trí.” Từ Kha nhìn về phía Nguyễn Nặc, đưa tay lên gài lại những sợi tóc đang rơi ra bên tai cô: “Hơn nữa, đi đến sinh nhật của dì có thể dẫn theo ai, chẳng lẽ cô không biết sao?”

Tề Khiết Nhạc khẽ cắn môi dưới, cô ta dĩ nhiên là biết tiệc sinh nhật của Cố Tranh không hoan nghênh khách mời đưa tình nhân đến tham dự, nguyên nhân trong đó thì cô ta không biết, nhưng khi cô ta bắt đầu tổ chức tiệc sinh nhật thì những quy tắc này là thứ đầu tiên mà quản gia nhắc nhở cô ta.

Bị anh nói như vậy khiến Tề Khiết Nhạc có chút túng quẫn, những người bên cạnh cũng đang tò mò nhìn bọn họ, bất đắc dĩ cô ta chỉ có thể quay sang nhìn Trịnh Hạ bằng ánh mắt cầu mong sự giúp đỡ.

Trịnh Hạ chú ý tới ánh mắt vợ yêu của mình, hắng giọng một cái, nói: “Mắt của Tiểu Nhạc không được tốt lắm, hẳn là nhìn nhầm rồi.”

Ngay trước mắt mà còn nhầm được.

Lời này của Trịnh Hạ vừa nói ra thì những người bên cạnh đang dỏng tai lên nghe lén cũng không nhịn được mà che miệng lại bật cười.

Tề Khiết Nhạc giận đến nỗi có chút choáng váng, vội vàng kéo tay áo Trịnh Hạ, ném xuống một câu: “Chúng tôi xin phép đi trước.” Sau đó lập tức rời khỏi nơi này.

Nụ cười trên miệng Nguyễn Nặc càng sâu hơn, cô biết Từ Kha độc miệng, nhưng không ngờ anh bản lĩnh chặn họng người ta lại lợi hại như vậy.

Lời nói tán dương còn chưa ra khỏi miệng thì đã thấy anh bỗng nhiên cúi đầu xuống, kề sát môi bên tai mình, giọng nói khàn khàn: “Tối nay anh còn muốn hôn nữa đó.”