Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta "Bán Manh" Toàn Thế Giới

Chương 52




Cuối cùng đợi đến cảnh đối diễn với Ôn Nhã, Nguyễn Nặc mím môi, rất nhanh thợ trang điểm đã đến cạnh cô trang điểm thêm cho cô.

Người ngay thẳng không sợ bóng tà, cũng không thể có suy nghĩ rút lui khi phải đối diễn với Ôn Nhã được.

"Chuẩn bị xong chưa, Nguyễn Nặc, Ôn Nhã đã chờ ở đó rồi." Thư ký trường quay đi đến trước mặt cô, trên mặt thì hỏi nhưng thực ra là thúc giục.

"Được rồi." Nguyễn Nặc cởi áo khoác đang khoác trên vai xuống, đi tới bên cạnh bàn lúc nãy, đứng ở chỗ đã chỉ định. Ôn Nhã đứng ở đối diện, diễn lại vẻ mặt căng thẳng mới vừa rồi.

"Bắt đầu." Đạo diễn thấy hai người đã đi vào trạng thái, đúng lúc hô to bắt đầu quay.

Lần này là quay đặc tả khuôn mặt, máy quay phim ở rất gần hai người, chuyện này làm cho Nguyễn Nặc có chút không thích ứng được, cô chưa kịp làm ra phản ứng gì thì đạo diễn đã kêu dừng.

"Ôn Nhã, vẻ mặt của cô không đúng lắm, nhân vật của cô là biết chuyện Phương Cẩn và Ngô Thiên ở bên nhau, còn quyết định xảy ra quan hệ với cậu ta, cho nên, vẻ mặt của cô không thể vô tội như vậy..." Đạo diễn kiên nhẫn giải thích nhân vật cho Ôn Nhã, cô ta cảm thấy áy náy nghiêm túc lắng nghe.

Nhưng Nguyễn Nặc cảm thấy giờ phút này Ôn Nhã có chút kỳ quái, lại không biết chỗ kỳ quái chính xác là ở đâu.

Sau khi đạo diễn giải thích xong, lại xác nhận các diễn viên đã chuẩn bị xong thì kêu bắt đầu.

Nguyễn Nặc cứ như vậy lặng lẽ đứng trước mặt Ôn Nhã, ánh mắt trở nên ác liệt, môi mỏng mím thật chặt, màu môi là màu đỏ rực rỡ nhất, một cổ khí thể vô hình toát ra từ trên người cô.

Ôn Nhã cắn chặt răng, mới vừa rồi cô ta bị đạo diễn chỉ bảo ngay trước mặt Nguyễn Nặc, vô hình trung làm cho người bên cạnh đều cảm thấy kỹ thuật diễn của cô ta không bằng người ta, không có cách nào lừa dối chính là, bây giờ bộ dạng này của Nguyễn Nặc làm cho cô ta không khỏi run rẩy trong lòng.

Đây là tiểu thuyết của cô ta, chỉ có Ôn Nhã mới là nhân vật chính, một người khách đến từ bên ngoài chỉ có thể bị cô ta đè xuống mà thôi.

Nghĩ như vậy, Ôn Nhã từ từ tìm lại sự tự tin, cũng không sợ sệt khi đứng trước mặt Nguyễn Nặc nữa.

Nguyễn Nặc đứng ở trước mặt cô ta, giơ cánh tay thon dài lên, trực tiếp đánh tới mặt Ôn Nhã, bởi vì là cảnh gần, nhất định một cái tát này phải đánh vào mặt Ôn Nhã, nhưng dù sao đây cũng chỉ là quay phim, chỉ cần làm ra vẻ là được.

Ở không trung cô vung tay rất có lực, nhưng dần đến gần mặt của Ôn Nhã thì đã không còn chút sức lực nào nữa, đến khi bàn tay tát lên mặt cô ta, thì nhẹ nhàng giống như sờ vào mặt cô ta vậy.

Ôn Nhã lập tức có phản ứng, làm bộ bị đánh đau, nghiêng mặt qua một bên, trừng to hai mắt, lập tức đưa tay che mặt mình.

"Cắt." Đạo diễn lại đi tới, lần này cũng là nói đến cảnh diễn của Ôn Nhã, "Ôn Nhã, lúc cô bị đánh, phản ứng phải nhanh một chút, đừng có sững sờ, tay của Nguyễn Nặc còn chưa quét qua mặt cô, cô phải có phản ứng rồi."

"Tôi biết rồi." Ôn Nhã gật đầu một cái, cô ta chỉ là một người vẽ truyện tranh, biết cái gì gọi là diễn xuất, đây quả thật là làm khó cô ta.

Nhưng cô ta định vị Ôn Nhã là một diễn viên, chỉ có thể nhắm mắt chống đỡ tiếp.

Cô ta hoàn toàn không có kinh nghiệm, bây giờ có phạm lỗi cũng là chuyện đương nhiên, kỹ thuật diễn cần phải rèn luyện từ từ. Ôn Nhã hít một hơi thật sâu, nhất định Nguyễn Nặc đã trải qua luyện tập thời gian dài mới có kỹ thuật diễn, cho nên cô ta thua cũng có thể chấp nhận được.

Nguyễn Nặc không có hảo cảm với Ôn Nhã, nhưng vì phải đối diễn, cũng chỉ có thể đứng chờ cô ta điều chỉnh tốt trạng thái

Mấy lần quay sau đó, Ôn Nhã đều xuất hiện vấn đề, dẫn đến Nguyễn Nặc cũng không hoàn thành tiến độ của ngày hôm nay.

"Được rồi, cảnh này cứ dừng lại ở đây đi, mọi người cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một chút."

Đạo diễn nhăn mày đứng ở một bên, mặc dù Ôn Nhã là người do Từ Lẫm đề cử, nhưng chính ông ta cũng đã xem qua phim Ôn Nhã đóng, xác thật có kỹ thuật diễn, cho nên lần này đã để cho cô ta đến thay cho Lý Thanh, không nghĩ đến người này lại không nghiêm túc như vậy.

Bây giờ đã công bố tin tức bên ngoài, Ôn Nhã thay thế Lý Thanh, nếu lại đổi người thì chứng tỏ ông không giữ lời, lại đắc tội với Từ Lẫm, nhận một củ khoai phỏng tay này, hết lần này đến lần khác làm cho ông ta không thể bỏ được.

Thấy đạo diễn nói nghỉ ngơi, Nguyễn Nặc đi qua một bên ngồi xuống uống nước, đọc nhiều lời thoại như vậy, cô cũng mệt mỏi.

Là người đã xem qua truyện tranh, tất nhiên biết kỹ thuật diễn của Ôn Nhã rất tốt, không cần phải huấn luyện cũng có thể một mình phụ trách một phía, nhưng hôm nay xem ra đã làm cho Nguyễn Nặc mở rộng tầm mắt.

Hơn nữa nhìn hành động uy hiếp của cô ta với mình, hoàn toàn không giống như nữ chính hiền lành trong sáng trong truyện tranh, trái lại liều mạng giống như nhân vật phản diện Thẩm Dư Tinh. Ôn Nhã bây giờ giống như là một cái thùng rỗng, bề ngoài vẫn là cô ta, nhưng biểu hiện của cô ta lại không tương xứng với thiết lập nhân vật.

Ôn Nhã có bao nhiêu không đúng, tạm thời Nguyễn Nặc chưa nghĩ ra được nguyên nhân giải thích.

Tình tiết trong truyện tranh liên quan đến đoàn phim chỉ có một chút, chính là tiếng vang của nó không bằng 《 Một đời gặp tiên 》 mặc dù 《 Món quà muộn màng 》có diễn viên thực lực trợ uy nhưng độ hot lại không bằng được với Từ Lẫm.

Nguyễn Nặc thở dài một hơi, coi như kết cục của bộ phim này đã xác định, nhưng cô cũng không thể nhụt chí, rốt cuộc đây là vai phụ chính thức trong bộ phim đầu tiên của cô, cô muốn kết quả có mở có kết thúc.

"Chị Nguyễn Nặc, em mua cà phê cho chị." Từ xa Tiểu Ngư bưng ly cà phê còn ấm đến, cười chào hỏi Nguyễn Nặc.

Lúc Nguyễn Nặc nhìn về phía Tiểu Ngư phát hiện ánh mắt cô ấy có chút không đúng, còn chưa kịp phản ứng thì thấy bỗng nhiên cô ấy nhào về phía cô, cà phê văng đầy đất, nhưng cô ấy cũng không để ý mà là dùng một tay đặt lên vai Nguyễn Nặc, kéo cô té qua bên cạnh.

"A!" Người xung quanh đều hô to lên một tiếng.

Đang lúc Nguyễn Nặc ngã xuống đất, được Tiểu Ngư che chở thật chặt, trái lại không bị thương gì, nhưng Tiểu Ngư thì bị ngã trên mảnh sứ bể, trên cánh tay có mấy mảnh sứ ghim vào, đang không ngừng chảy máu.

Nguyễn Nặc dần tỉnh táo lại, phát hiện thì ra chỗ cô đứng lúc nãy, bóng đèn phía trên rơi xuống, thật may có Tiểu Ngư lôi cô qua một bên, nếu không đã không giữ được mạng nhỏ này rồi.

"Tiểu Ngư, chị đưa em đi bệnh viện." Nguyễn Nặc kịp phản ứng lại, trước tiên đứng lên, nhẹ nhàng đỡ lấy vai của cô ấy, nhìn cánh tay bị thương của Tiểu Ngư, ánh mắt tối sầm.

Trừ các cô ra, cũng có không ít nhân viên bị thương. Đạo diễn đang ở bên ngoài nhận điện thoại đã vội vã chạy về, an ủi những nhân viên vừa mới bị hù dọa kia, cũng bảo đảm sẽ truy cứu trách nhiệm với nhân viên phụ trách hiện trường này.

"Cô Nguyễn, để cho tôi." Mấy vệ sĩ sau lưng Nguyễn Nặc đỡ lấy Tiểu Ngư trong tay cô, đỡ cô ấy ngồi xuống một bên.

Trong nháy mắt khi phòng quay phim sụp đổ vệ sĩ đã phản ứng lại, nhưng bởi vì vấn đề khoảng cách, cuối cùng đã chậm một bước, cũng may có sự hỗ trợ của trợ lý, cô Nguyễn mới không sao, hai nữ vệ sĩ cũng thở phào một hơi, nhưng không tránh được chuyện ông chủ trừng phạt.

"Tôi đã gọi xe cứu thương rồi, sẽ đến nhanh thôi." Nữ vệ sĩ thấy cô muốn chạy về tìm điện thoại thì vội vàng ngăn cản, vừa an ủi vừa để cho một vệ sĩ khác đi về giúp cô lấy điện thoại.

"Cảm ơn." Cô rủ mi mắt như cánh quạt xuống, làm cho người ta không thấy rõ tròng mắt của cô.

"Em không sao." Cuối cùng Tiểu Ngư cũng đã bình tĩnh trở lại, mở mắt ra, muốn đổi tư thế ngồi nhưng không cẩn thận chạm đến vết thương trên vai, hít một hơi khí lạnh.

"Tiểu Ngư." Nguyễn Nặc nhẹ nhàng gọi cô ấy một tiếng, hai tay vươn ra không trung muốn ôm cô ấy, nhưng rất sợ chạm vào vết thương của Tiểu Ngư, làm cô ấy lại đau thêm lần nữa, "Cảm ơn."

Tiểu Ngư cố nén đau, cong môi nở nụ cười, trong mắt là suy nghĩ phức tạp, "Đây là bổn phận của em."

Rất nhanh, xe cứu thương đã đến, không ít phóng viên nghe tiếng chạy đến, tụ tập chờ ở cửa đoàn phim muốn là người đầu tiên lấy được tin tức.

"Cô Nguyễn, chúng ta không sao có thể không cần đi ra, đi đường nhỏ là có thể trở về khách sạn." Nữ vệ sĩ nhắc nhở.

"Không." Nguyễn Nặc lắc đầu một cái, bởi vì cô Tiểu Ngư mới bị thương, cô sao có thể ném cô ấy ở lại rồi rời đi, "Tôi đi cùng Tiểu Ngư đến bệnh viện."

"Được." Vệ sĩ đáp lời, còn dành chút thời gian truyền tin tức ra ngoài.

Nhân viên y tế mang cáng đi vào, Tiểu Ngư lập tức được mang đi, Nguyễn Nặc cầm điện thoại đi theo.

Đến bệnh viện, Nguyễn Nặc đứng cửa phòng bệnh chờ bác sĩ giúp Tiểu Ngư gắp mảnh sứ ra, đang lúc quanh quẩn một chỗ, cô không chú  ý đụng phải một người.

"Sao lại không cẩn thận như vậy!" Hồ sơ trong tay của Lục Tu đều bị Nguyễn Nặc đụng rơi xuống đất.

"Xin lỗi." Nguyễn Nặc vội vàng ngồi xổm xuống giúp nhặt lại, cũng không biết anh ta sắp xếp thứ tự dựa vào cái gì nhưng trước tiên vẫn nhặt lên trước đã.

Khi cô đang chuẩn bị trả lại hồ sơ đã nhặt cho Lục Tu lại bị anh ta ngăn cản. Chỉ thấy Lục Tu đẩy mắt kiếng một cái, cong môi nói, "Có thời gian giúp tôi xếp theo thứ tự một chút?"

"Hả?" Nguyễn Nặc sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức phản ứng lại, đặt hồ sơ vào cái ghế bên cạnh, quan sát trên mặt hồ sơ là có thể tìm ra quy luật, "Sắp xếp theo thứ tự dựa vào cái gì?"

"Theo con số thứ tự trên hồ sơ." Trước tiên Lục Tiên lấy ra hồ sơ bệnh nhân có đánh số "1" ở phía trên ra.

Nguyễn Nặc gật đầu một cái tỏ ý mình đã biết, ngồi trên ghế nghiêm túc sắp xếp lại hồ sơ.

Nguyễn Nặc quá tập trung nên không chú ý đến Lục Tu đang nhìn cô, nhưng ánh mắt của anh ta lại hết sức bình tĩnh, không buồn không vui.

"1, 2, 3..." Nguyễn Nặc mất một lúc lâu cuối cùng đã sắp xếp hồ sơ xong, sau khi sắp xếp xong cô giao lại vào tay Lục Tu, "Trả lại cho anh."

"Ừ." Lục Tu cũng không trực tiếp cầm hồ sơ, lại không kiểm tra kết quả sắp xếp của cô, "Cảm ơn, Nguyễn Nặc, có thể hỏi cô một câu không, tại sao mới vừa rồi lại lo lắng như vậy?"

"Hả?" Vừa bị anh ta nhắc đến, thần kinh của Nguyễn Nặc thật vất vả mới bình tĩnh lại trở nên căng thẳng, cũng không biết ở bên trong rốt cuộc Tiểu Ngư sao rồi.

Ánh mắt của cô có chút ảm đạm, giọng nói cũng trầm thấp hơn, "Phòng quay phim của đoàn phim sụp xuống, vì cứu tôi nên trợ bị thương, trên người có mảnh sứ ghim vào."

Nếu như trên cơ thể Tiểu Ngư lưu lại vết sẹo, chắc cô ấy sẽ rất buồn.

"Xin lỗi. Bây giờ không nên hỏi cô vấn đề này." Trong mắt Lục Tu tràn đầy áy náy, thậm chí còn quay mình liếc nhìn phòng bệnh đóng chặt.

"Không sao." Nguyễn Nặc lắc đầu một cái, mở miệng muốn nói anh ta đi về làm việc trước đi, ngẩng đầu một cái đã thấy được một bóng người quen thuộc xuất hiện ở chỗ rẽ hành lang.