Trình độ nhạy bén của lỗ tai mèo vượt qua sức tưởng tượng của Nguyễn Nặc, một giây kia khi tiếng bước chân khác thường đi vào phòng, lỗ tai của Nguyễn Nặc đã bắt được âm thanh ấy.
Nguyễn Nặc hé ra nửa con mắt, nhận ra người trước mặt chính là Thẩm Dư Tinh.
Lúc đầu chính là một nữ phụ trong truyện tranh, từ nhỏ lấy Từ Kha làm mục tiêu, cuối cùng Từ Kha yêu nữ chính, thậm chí cô ta còn tuyệt vọng đến mức chuẩn bị lấy mạng đổi mạng với nữ chính trên bầu trời.
Nhưng đoán chừng Thẩm Dư Tinh không cần liều mạng với nữ chính, bởi vì hôm nay cơ hội nam chính nữ chính gặp nhau cũng không có, chớ nói chi là nữ chính sẽ bị nhân vật phản diện yêu.
Chỉ là sao ánh mắt Thẩm Dư Tinh nhìn mình lại cay độc như vậy.
Nguyễn Nặc không tự chủ được rụt người về phía sau. Chẳng lẽ cô nàng này đố kỵ cả một con mèo.
Lúc Thẩm Dư Tinh phát hiện Nguyễn Nặc, trước tiên nhào tới về phía Nguyễn Nặc, nhưng cũng may Nguyễn Nặc đã sớm có chuẩn bị, lập tức nhảy lên cái ghế bên cạnh, tránh được một kiếp.
Lúc cô ta đến gần cô, Nguyễn Nặc ngửi được một mùi thơm của hoa linh lan. Hoa linh lan là loại hoa Nguyễn Nặc thích nhất, nhưng mùi thơm nồng trên người của cô ta, làm cho Nguyễn Nặc không yêu thích nổi.
"Meo, meo meo meo meo meo meo." Này, cô đừng có quá đáng.
"Mày đang mắng tao?" Khuôn mặt của Thẩm Dư Tinh dần dần trở nên vặn vẹo.
Cô ta vươn tay ra muốn bóp cổ Nguyễn Nặc. Cũng may sau khi biến thành mèo, trình độ nhạy bén của Nguyễn Nặc đã tốt hơn khi làm người, cô vừa né vừa tránh sang một bên, thậm chí còn dùng móng vuốt cào tay cô ta.
Lại là ba vết cào rướm máu.
Thẩm Dư Tinh càng bị chọc tức hơn, "Đi chết đi."
Lúc cô ta sắp chạy đến gần Nguyễn Nặc, Nguyễn Nặc tung người một cái, rơi xuống mặt đất, sau đó nhanh chóng chui vào gầm giường.
Tâm trạng của Thẩm Dư Tinh hoàn toàn mất khống chế, la lớn: "Đi ra, mày đi ra cho tao."
Sau đó, còn vươn tay đưa vào dưới gầm giường, định kéo con mèo đáng giận này ra ngoài.
Giường của Từ Kha rất lớn, cánh tay của Thẩm Dư Tinh vẫn chưa vươn đến một nửa, Nguyễn Nặc trốn cực kỳ dễ dàng.
Tạm thời không sao, nhưng còn phải làm cho người bên ngoài chú ý đến, nếu không không biết cô ta còn nổi điên làm ra chuyện gì.
Nguyễn Nặc tiếp tục chọc giận cô ta, lúc tay của cô ta vươn vào, cô dùng móng vuốt cào cô ta một cái.
Bỗng nhiên Thẩm Dư Tinh nằm trên đất, từ kẽ hở dưới gầm giường, Nguyễn Nặc ngẩng đầu một cái chỉ thấy cô ta đang trợn to mắt nhìn cô, "Mày chết chắc rồi."
Nhìn gương mặt này Thẩm Dư Tinh, Nguyễn Nặc không tự chủ mà run rẩy.
Ô, sao tên biến thái Từ Kha lại không ở đây.
Sự tức giận của Thẩm Dư Tinh lại tăng lên giống như mong muốn của Nguyễn Nặc, tiếng kêu cũng ngày càng lớn, rốt cuộc đã làm cho người giúp việc đi lại bên ngoài chú ý đến.
"Cô Thẩm, tại sao cô lại ở chỗ này, đây là phòng của cậu Từ, cô không thể vào." Dì Trần dẫn theo mấy vệ sĩ, xuất hiện sau lưng Thẩm Dư Tinh.
Nghe được giọng của dì Trần, Nguyễn Nặc yên tâm rồi. Nhưng bây giờ Thẩm Dư Tinh còn chưa đi ra khỏi phòng, tạm thời cô vẫn nên tiếp tục trốn thì hơn.
Lúc này Thẩm Dư Tinh giống như đã tỉnh táo lại, ngã ngồi dưới đất, nhìn hai tay bị mèo cào đến đỏ lên, khóe mắt rưng rưng.
"Dì Trần, mèo của anh họ bắt nạt con." Thẩm Dư Tinh vừa nghẹn ngào vừa nói, "Cho dù anh họ không thích con thì cũng không nên để một con mèo đối xử với con như vậy."
Đây quả thật là tính cách thay đổi liên tục, Nguyễn Nặc thở hổn hển ở dưới gầm giường, rốt cuộc cô đã hiểu vì sao trong truyện tranh Thẩm Dư Tinh lại muốn mạng đổi mạng với nữ chính, bởi vì cô ta hoàn toàn là kẻ điên.
Tất nhiên mới vừa rồi dì Trần nghe được tiếng vừa dỗ vừa la của Thẩm Dư Tinh, bây giờ thấy một màn này, bị dọa đến sắc mặt trắng bệnh, nhưng kinh nghiệm nhiều năm trong cuộc sống nói cho bà biết, bây giờ không thể lộ ra vẻ hoảng sợ.
Vì vậy dì Trần bình tĩnh lại, mặt nở nụ cười, từ từ đến gần cô ta, nói: "Cô Thẩm không sao chứ, nếu không để tôi nhìn thử xem."
Thẩm Dư Tinh phòng bị nhìn bà, mới vừa rồi mình đối với con mèo kia như vậy, chắc chắn anh họ sẽ không bỏ qua cho mình, mà dì Trần là người chỗ này, nguy hiểm.
"Dì đừng đến đây." Thẩm Dư Tinh đứng dậy lùi về phía sau mấy bước, hình như là cô ta quên mới vừa rồi mình đứng ở mép giường, vừa lui lập từ ngã ngồi trên giường.
Vệ sĩ sau lưng dì Trần lập tức hành động, bắt được Thẩm Dư Tinh, kéo qua một bên.
"Các người buông tôi ra, tôi chính là em họ của Từ Kha đó." Thẩm Dư Tinh vùng vẫy, nhưng vệ sĩ bên cạnh lại đứng im bất động.
"Dẫn ra ngoài, dẫn ra ngoài đi, cậu chủ không thích người khác vào phòng của cậu ấy." Dì Trần nói, "Chờ lát nữa tôi sẽ nói ý cậu chủ nên xử lý như thế nào."
"Vâng." Vệ sĩ trả lời, kéo Thẩm Dư Tinh ra ngoài.
Nghe được giọng của Thẩm Dư Tinh ngày càng nhỏ, cuối cùng trái tim đang treo cao của Nguyễn Nặc cũng đã hạ xuống.
Dì Trần đoán được Nguyễn Nặc núp dưới gầm giường, vì vậy ngồi xổm xuống, vươn tay vào gầm giường nói: "Cô có thể đi ra rồi."
Nguyễn Nặc cũng biết mình đã an toàn, từ từ đi đến mép giường, chuẩn bị ra ngoài.
Kết quả, kẹt rồi.
"Meo meo meo meo?" Xảy ra chuyện gì?
Mới vừa rồi rõ ràng cô chui vào được, sao bây giờ lại không ra được.
Nguyễn Nặc thử thay đổi bộ phận khác chui ra trước, kết quả cũng bị kẹt.
Không phải nói mèo là chất lỏng sao, tại sao đến lượt cô thì là không thể?
Hình như dì Trần cũng phát hiện tình cảnh khó khăn của Nguyễn Nặc, "Đừng vội, trước hết tôi sẽ đi hỏi cậu chủ có thể dời giường đi chỗ khác không."
Cũng tốt, dời giường thì cô có thể ra ngoài rồi. Mới vừa rồi Thẩm Dư Tinh ngã ngồi trên giường, với tính sạch sẽ của Từ Kha, chắc anh sẽ không dùng nữa.
"Vâng, vâng, được." Sau khi dì Trần gọi điện thoại xong, đi về lại mép giường.
"Cậu chủ bảo để cho cô chờ trong đó một chút, chờ sau khi cậu ấy trở về thì cô mới ra ngoài được." Lúc nói chuyện dì Trần vừa mang theo chút áy náy, vừa đồng tình với con mèo mới bị hù dọa, nhưng lại không thể trái lại lệnh của cậu Từ.
"Meo meo?" Cái gì?
Quả nhiên, là tên biến thái Từ Kha.
"Tôi sẽ đi lấy chút đồ ăn cho mèo và nước đến." Dì Trần vừa nói vừa đi ra ngoài.
"Ô." Nguyễn Nặc tuyệt vọng nằm trên đất, tức giận quơ móng vuốt, sau này anh ta dám hấp mình, mình cũng sẽ không tha cho anh ta.
Rất nhanh, dì Trần mang thức ăn cho mèo đã chuẩn bị tốt bỏ vào đáy giường, "Yên tâm, cậu Từ nhất định sẽ cho cô đi ra."
“Meo." Ừ.
Cũng chỉ có thể như vậy.
Từ Kha là người xấu.
Nguyễn Nặc nằm trên đất, cũng không lâu lắm cảm thấy đầu óc mơ màng, từ từ ngủ thiếp đi.
Không biết ngủ bao lâu, Nguyễn Nặc cảm thấy bỗng nhiên không gian trở nên chật đi, cô không chuyển người được.
Khó chịu.
Nguyễn Nặc lấy tay đẩy loạn xạ, dùng hết sức đẩy cái giường đang đè mình lên, bởi vì không thăng bằng, đệm giường tụt xuống, tiếp đó, cô vén cái vạc giường đang đè cô ra.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy mình đã sống lại, từ từ ngồi dậy.
Tầm mắt rời khỏi giường đệm, cô nhìn thấy được một đôi giày da màu đen, hướng lên trên, là khuôn mặt như bài tú lơ khơ của Từ Kha.
"Meo." Nguyễn Nặc kêu một tiếng.
Không đúng, giọng đã đổi, Nguyễn Nặc vội vàng liếc nhìn thân thể của mình, thì ra cô đã trở về hình người rồi.
Nhưng mà, là trạng thái ***.
"Từ Kha anh là tên biến thái." Nguyễn Nặc vội vàng nắm lấy chăn rơi tán loạn trên đất che cơ thể mình.
"Cô nói ai biến thái?" Từ Kha bước từng bước về phía Nguyễn Nặc.
Nguyễn Nặc rúc lại vào giữa giường, không dám lộn xộn, "Không nói ai biến thái, Từ Kha, không anh Từ là người tốt, sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."
Từ nhỏ Nguyễn Nặc đã không biết nói dối, nói dối một chút mặt sẽ đỏ vì chột dạ, cho nên cô nói câu kia ngày càng nhỏ, tai cũng đỏ lên.
Từ Kha cảm thấy sau khi cô biến thành người, giọng nói còn mềm mại hơn cả khi là mèo, giống như lông vũ cào vào lòng anh.
"Tôi không phải là người tốt, tôi sẽ lợi dụng khi cô gặp khó khăn."
Tác giả có lời muốn nói: Tổng giám đốc, mèo của anh đã kẹt dưới giường mấy giờ rồi."
"Chịu nhận sai rồi sao?"
"Nó đã phá giường rồi."