Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta "Bán Manh" Toàn Thế Giới

Chương 40




"Không có." Từ Duy Du có thể nghe được cảm giác căng thẳng trong giọng nói của cô, "Sao vậy?"

Nguyễn Nặc vẫn chăm chú nhìn về phía rời đi của người phụ nữ kia, cô đã xem qua ảnh mẹ của Từ Kha, hơn nữa thị lực của cô cũng rất tốt, hẳn sẽ không nhận sai.

"Ở trong cửa hàng em nhìn thấy một người có bộ dạng giống mẹ chị.”

Nhưng mẹ của Từ Kha đã qua đời rất lâu rồi, nếu như thật sự vẫn còn sống, vậy nhất định sẽ đi tìm hai chị em bọn họ, nhưng tại sao lại đi lang thang ở bên ngoài, "Có lẽ em nhìn nhầm rồi, làm phiền rồi, Duy Du."

"Không sao, Nguyễn Nặc." Từ Duy Du rũ mắt xuống không biết đang suy nghĩ gì, "Em đang ở bên ngoài sao, lần sau ra ngoài nhớ mang theo trợ lý, nếu lúc nào cần giúp đỡ, có trợ lý ở bên cạnh vẫn tốt hơn."

"Em biết rồi."

Sau khi cúp điện thoại, Từ Duy Du gọi điện thoại nội tuyến để cho Kỳ Quân Sênh đi vào, chị ấy xoa khuôn mặt đầy mệt mỏi, "Cửa hàng mà Nguyễn Nặc đang ở là của nhà họ Bạch, tôi có mấy phần giao tình với tổng giám đốc của bọn họ, nghĩ biện pháp giúp tôi lấy được tất cả video giám sát hôm nay của cửa hàng."

Trong lòng Kỳ Quân Sênh tràn đầy nghi ngờ, giao tình với tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Bạch chính là đối phương đang theo đuổi Từ Duy Du, rõ ràng tổng giám đốc Từ đã thẳng thắng từ chối, sao bây giờ vì một video mà chịu thiếu nhà họ Bạch một ân tình. Nhưng những chuyện này không đến lượt một thư ký quèn như anh ta đi hỏi, "Vâng, tôi sẽ liên lạc ngay với người của nhà họ Bạch."

"Ừ, cậu đi ra ngoài trước đi." Ngón tay dài nhỏ của Từ Duy Du xoay tròn bút máy trong tay, nhíu mày, rơi vào trầm tư.

Nếu như lần đầu chị ấy nghe được người khác gặp được mẹ mình, chị ấy còn có thể không chú ý đến đối phương, nhưng bây giờ cộng thêm lần gặp của Nguyễn Nặc nữa, đã không dưới mười lần rồi, đây cũng không phải là tình cờ.

Nhưng nếu mẹ chị vẫn còn sống, tại sao không trở về nhà họ Từ, thậm chí cũng không trở về nhà ngoại.

Từ Duy Du suy nghĩ thật lâu, vẫn không nghĩ ra.

*

Trải qua một đoạn nhạc đệm mới vừa rồi, Nguyễn Nặc bình tĩnh lại tinh thần, mục đích cô đến đây là giải sầu cùng Diệp Huân, cho nên vẫn phải đi dạo phố thật tốt.

"Đi thôi, chúng ta vào xem quần áo." Nguyễn Nặc đi vào cửa hàng bán quần áo mới vừa rồi kia trước.

Diệp Huân thấy vậy thì đuổi sát theo. Mới vừa rồi cô ấy cũng chú ý đến sự khác thường của Nguyễn Nặc, nhưng bây giờ thấy Nguyễn Nặc đã điều chỉnh xong tâm trạng, một người ngoài cuộc như cô ấy cũng không tiện nói gì. Diệp Huân tự giễu trong lòng, cô ấy vĩnh viễn sẽ không có quan hệ gì với nhà họ Từ.

Nguyễn Nặc chọn mấy bộ đồ mình thích đi tới phòng thử đồ chuẩn bị thử quần áo, phần lớn phòng thử quần áo đều đã treo bảng có người rồi, chỉ còn lại một phòng nhỏ là không treo bảng, tất nhiên Nguyễn Nặc đi vào phòng không treo bảng.

Ánh sáng bên trong phòng thử đồ rất tốt, Nguyễn Nặc treo quần áo lên xong, đang chuẩn bị kéo màn, chỉ thấy trên đất có một chiếc điện thoại di động màu đen.

Chắc là người thử quần áo trước đó để quên, Nguyễn Nặc vừa định đưa tay nhặt lên, màn hình điện thoại lại sáng lên, một cái mặt quỷ xuất hiện bên trong màn hình.

"A." Nguyễn Nặc vừa định thét chói tai, nhưng lần này động tác tay của cô nhanh hơn, lập tức bưng kín miệng mình, tránh quấy rầy đến người khác.

Mới vừa rồi trong nháy mắt, cô cảm giác một trận choáng váng, cơ thể không tự chủ lùi về phía sau mấy bước tựa vào vách tường, lúc trước như vậy sẽ biến trở thành hình mèo rồi, nhưng lúc cô đang mơ hồ, một mùi thơm của hoa linh lan bay ra từ sợi dây chuyền trên xương quai xanh của cô, làm cho cô từ từ tỉnh táo, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn.

Thì ra tác dụng của sợi dây chuyền Từ Kha cho cô là như vậy. Nguyễn Nặc đưa tay sờ một cái vào mặt dây chuyền, dần vững vàng suy nghĩ của mình.

Cô cưỡng ép mình nhìn điện thoại trên mặt đất thêm mấy lần, sau khi đã nhìn quen mặt quỷ kia thì lấy điện thoại di động của mình ra chụp cái điện thoại kia, lúc này mới nhặt lên đưa cho nhân viên quầy hàng.

"Đây là điện thoại tôi nhặt được ở phòng thử đồ, có lẽ người mất sẽ đến lấy. Ngoài ra đây là số điện thoại của tôi, nếu như tìm được người mất đồ có thể thông báo cho tôi một tiếng không, như vậy tôi sẽ yên tâm hơn." Nguyễn Nặc hỏi mượn một tờ giấy của các cô ấy, sau đó viết số điện thoại của mình lên.

"Vâng." Nhân viên quầy hàng cũng không nhìn thấy mặt quỷ đáng sợ trên màn hình điện thoại kia, chỉ sững sốt một chút sau đó mới nhận điện thoại.

"Nguyễn Nặc, không phải cô vào phòng thử đồ trước sao, nhanh vậy đã đi ra rồi." Diệp Huân ôm quần áo mình đã chọn đi tới.

"Tôi vừa nhặt được một cái điện thoại, đang giao cho nhân viên cửa hàng." Trong lúc không chú ý Nguyễn Nặc liếc mắt nhìn quần áo trong tay Diệp Huân, mấy bộ này có phong cách trái ngược với phong cách ngày thường của cô.

"Được rồi, chúng ta đi thử quần áo đi." Diệp Huân cười kéo tay Nguyễn Nặc đi vào phòng thử đồ, lúc này mới chú ý chỉ có một phòng thử đồ còn trống mà thôi, cô ấy do dự một lát cuối cùng vẫn nói ra, "Cô có để ý chuyện chen chúc với tôi trong một phòng không?"

"Được."

Nguyễn Nặc gật đầu đồng ý. Lúc cô chưa xuyên sách đến thì cũng đã làm như vậy với bạn thân, cảm thấy rất bình thường. Hơn nữa mới vừa rồi cô bị hoảng sợ, bây giờ có một người bên cạnh cũng rất tốt.

Nguyễn Nặc cầm một cái đầm hoa nhỏ màu trắng mặc vào, thiết kế dây đeo làm cho xương quai xanh tinh xảo của cô phơi bày trọn vẹn, phong cách tươi mát này rất hợp với khí chất của cô.

Cô cầm bộ quần áo này qua một bên, đợt một lát thì đi tính tiền. Đang lúc cô chuẩn bị mặc thử một bộ quần áo khác, nghe được bên ngoài phòng thử đồ vang lên giọng nói của nhân viên cửa hàng, "Rốt cuộc là ai đùa dai như vậy, đều treo bảng có người lên. Được rồi, tiểu thư, cô có thể đi vào rồi."

Cho nên, là có người cố ý để cho cô thấy được cái điện thoại kia, muốn cho cô sợ hãi biến lại nguyên hình.

Chẳng lẽ lại có một người khác cũng xuyên sách? Nguyễn Nặc nghi ngờ, nhưng rõ ràng trong nguyên tác không xuất hiện nhân vật như cô, vì sao đối phương có thể biết được nhược điểm chính xác của cô như vậy, còn có thể hành động trước cô.

Ở đoàn phim, còn lúc đi dạo phố, hai trường hợp này đều chỉ có một người là Diệp Huân.

"Sao lại không thử quần áo nữa." Mới vừa rồi Diệp Huân mặc thử một cái áo khoác jean, gần đây cô ấy đi theo phong cách tương đối ngầu, đây là hình tượng người đại diện của cô ấy sắp xếp cho.

"Không có gì, tôi đang suy nghĩ rốt cuộc bộ nào đẹp." Nguyễn Nặc tiện tay chọn một bộ quần áo có phong cách giống với bộ vừa mới thử đến trước mặt, sau đó bày tỏ mình đang buồn rầu giữa hai bộ quần áo này.

"Màu trắng gạo đẹp hơn." Diệp Huân nghiêm túc nhìn thử, "Màu da của cô trắng, mặc vào hoàn toàn sẽ không cảm thấy đen đi."

"Được." Nguyễn Nặc gật đầu một cái, đặt bộ quần áo màu trắng gạo đến bên muốn mua, cho dù hai trường hợp đó đều có Diệp Huân, nhưng cô ở cùng cô ấy rất thoải mái, cô ấy không giống như người sẽ giở trò sau lưng người khác.

Nguyễn Nặc lại khó hiểu nghĩ đến người phụ nữ rất giống với mẹ của Từ Kha, bà ta cũng mới đi ra từ cửa hàng quần áo này.

"Nguyễn Nặc, cô thử cái này một chút đi, mới vừa rồi tôi chọn cho cô đấy." Diệp Huân lấy ra một cái váy gợi cảm màu đỏ ra.

"A?" Nguyễn Nặc ngây ngẩn nhận lấy, cái váy này ngắn đến mức không đến nửa bắp đùi.

"Mặc vào thử một chút." Diệp Huân cầm quần áo đến trước mặt cô khoa tay múa chân một cái, "Ừ, cô mặc vào rất trắng, hơn nữa còn vô cùng quyến rũ. Nhanh thử đi, tôi muốn nhìn thử."

Không chịu được một trận khuyên vừa mềm vừa cứng của cô ấy, Nguyễn Nặc vẫn mặc cái váy kia lên người, thiết kế của cái váy này, hoàn toàn lộ ra vóc người xinh đẹp có lồi có lõm của cô, nhưng váy quá ngắn, hơi khom người một cái, là có thể lộ ra nơi không nên lộ.

"Đây..." Nguyễn Nặc nhìn cái váy một lời khó nói hết này, sao Diệp Huân lại nghĩ cái váy này thích hợp với cô.

"Thật xinh đẹp, một cô gái như tôi cũng không dời mắt được." Trong mắt Diệp Huân đều là sự khen ngợi.

Nhìn bộ dạng này của cô ấy, Nguyễn Nặc cũng không tiện nói cái gì, vội vàng cởi ra đặt vào bên muốn mua.

Sau khi tính tiền, Nguyễn Nặc đi ăn cơm trưa với Diệp Huân. Lúc này Nguyễn Nặc gửi ảnh điện thoại hù dọa cô lúc nãy chụp lại cho Từ Kha.

Nguyễn Nặc: Lúc em chuẩn bị thử quần áo thì thấy được cái này.

Chuyện bị hoảng sợ sẽ biến thành mèo, người biết cũng không nhiều, rốt cuộc là người nào giở trò ở sau lưng. Nhưng bây giờ cô không có biện pháp lập tức tìm được người kia, phải luyện tập can đảm lên một chút, không để mình cứ nhát gan như vậy được.

Sau khi tin nhắn được gửi đi, điện thoại của Nguyễn Nặc nhận được cuộc gọi của Từ Kha.

"Từ Kha." Nguyễn Nặc cầm muỗng chậm rãi khuấy đều cà phê trong ly, khuấy hỏng cả hình vẽ trên mặt cà phê được nhân viên phí công trang trí lên, cái này giống như tâm trạng của cô.

"Em ở đâu, anh đi tìm em." Từ Kha vừa nói chuyện với cô vừa đánh ra mệnh lệnh trên máy tính.

"Em đang ở phòng ăn cơm Tây lầu năm của Đông Lân." Nguyễn Nặc trực tiếp báo địa chỉ cho anh biết, hôm nay cô bị kích thích quá lớn, hơn nữa trong lòng cô cũng sợ người thiết kế bẫy rập trong bóng tối kia sẽ tiếp tục hành động hại cô, nghĩ tới nghĩ lui cách tốt nhất chính là trở về nhà họ Từ. Dù sao cảnh của cô vẫn chưa bắt đầu quay, đến lúc đó chờ trợ lý thông báo rồi đi đến quay là được, cũng không vội.

"Được."

Sau khi cúp điện thoại, Từ Kha gọi cho Âu Tề, "Nghĩ cách tìm tập đoàn Bạch thị mượn video giám sát trong ngày hôm nay, không tiếc bất cứ giá nào." Anh nhấn mạnh nửa câu sau.

Thấy khuôn mặt âm trầm của Từ Kha, lại nghe được câu sau, Âu Tề hiểu chuyện này rất quan trọng, lập tức nơm nớp lo sợ gật đầu một cái, "Vâng, tổng giám đốc."

"Ừ." Sau khi Từ Kha lấy áo khoác dài trên kệ áo, liền rời khỏi công ty.

Sau khi Nguyễn Nặc cúp điện thoại, liền nói cho Diệp Huân, một lát nữa Từ Kha sẽ đến đón cô.

Mặt Diệp Huân đầy vẻ đã hiểu, cười mập mờ một tiếng, "Lúc trước tôi nghe nói về Từ Kha, ngài Từ là một người rất lạnh lùng, vĩnh viễn là một dạng từ chối người khác ngàn dặm, không nghĩ đến khi yêu lại thâm tình như vậy, lúc nào cũng có thể đưa đón bạn gái."

Nguyễn Nặc cũng không cách nào nói chuyện cô vừa gặp được cho cô ấy biết, chỉ có thể cười đồng ý, lúc đầu cô cũng cảm thấy Từ Kha là một nhân vật phản diện xấu, nhưng sau khi sống chung, dần dần biết được mặt tốt của anh.

Cho nên không thể dùng thiết lập nhân vật trong tiểu thuyết để quyết định tính cách của một người trong thế giới này.

Sau khi nhân viên phục vụ mang bữa ăn lên, Nguyễn Nặc chưa ăn được mấy miếng thì Từ Kha đã đi vào, tự giác ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.

Diệp Huân lén liếc nhìn Từ Kha sau đó lại vùi đầu vào đồ ăn, người lạnh lùng như Từ Kha lại có thể dịu dàng với bạn gái mình như vậy, vậy Từ Lẫm có phải càng cưng chìu Ôn Nhã hơn không.

"Anh ăn trưa chưa." Nguyễn Nặc nhìn về phía Từ Kha, thấy vẻ mặt nghiêm túc nhăn mày của anh, cô nhịn không được vươn tay vuốt thẳng nếp nhăn giữa hai mày của anh, làm một cái khẩu hình, "Em không sao."

Vẻ mặt Từ Kha dịu lại một chút, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, "Vẫn chưa ăn." Anh cũng làm một cái khẩu hình, "Muốn ăn em."