Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta "Bán Manh" Toàn Thế Giới

Chương 34




Lúc đầu Nguyễn Nặc muốn tránh khỏi người anh, nhưng nghe được lời của anh thì dừng lại động tác.

Ghen?

Cũng chỉ nói nhiều hơn một câu, rồi vỗ vai một cái, cái này cũng ghen được?

Còn chưa đợi cô trả lời, cằm của Từ Kha đã đặt lên vai cô, tóc mai của hai người chạm vào nhau, tiếp tục tự lẩm bẩm: "Thật giống như, anh đã không còn cảm thấy thỏa mãn với vị trí bạn trai giả này rồi."

Thân thể Nguyễn Nặc cứng đờ một chút, cái gì gọi là không thỏa mãn khi làm bạn trai giả của cô. Suy nghĩ của cô rối rắm, chuyện mới xảy ra đã nói rõ vấn đề, anh không có ý định đi giải quyết, bây giờ nói những chuyện này thì có ích gì.

Thấy cô không có phản ứng, hai tay Từ Kha dần ôm chặt lấy cô, "Nguyễn Nặc, anh..."

"Từ Kha." Lần đầu tiên Nguyễn Nặc bỏ xuống sự sợ hãi đối với anh, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng, "Tôi sẽ không tiếp nhận anh dùng mối quan hệ người yêu để càng giam cầm tôi, hạn chế tôi."

Nguyễn Nặc hít một hơi thật sâu, nhắm mắt che dấu sự chột dạ của mình, nhấn mạnh một lần nữa, "Tôi không chấp nhận."

Từ Kha từ từ buông lỏng cái ôm đối với cô, "Đây chính là câu trả lời của em?"

"Ừ." Nguyễn Nặc gật đầu nhẹ. Cô làm trái lòng mình. Quả thật cô có tình cảm với anh, nhưng cái giá ở bên cạnh anh chính là bị cầm tù, cô không làm được.

"Được."

Nguyễn Nặc đưa lưng về phía anh, đứng tại chỗ nghe tiếng bước chân dần đi xa của anh.

Không khóc, cô thở dốc mấy cái, chậm rãi đè xuống xúc động muốn rơi nước mắt, cũng không có chuyện gì lớn cả, cô là người mở miệng từ chối trước mà.

Nguyễn Nặc lặng lẽ đứng ven đường, sau khi xác nhận anh đã rời đi, cô mới xoay người trở về khách sạn.

Từ Kha vẫn chưa trở về. Nguyễn Nặc phát hiện trong phòng vẫn duy trì hình dạng trước đó. Cô đi tới phòng ngủ mở tủ quần áo ra, quần áo mấy ngày nay Từ Kha mặc vẫn còn treo chỉnh tề ở đây.

Giống anh như chưa từng mang quần áo đến đây, tất nhiên lúc đi cũng không cần phải thu dọn mang về.

Bao gồm cả người.

Nguyễn Nặc mệt mỏi nằm dài trên giường. Trên này còn lưu lại mùi hương của anh, chỉ ngửi một cái đã làm cô khổ sở muốn khóc.

Thật sự cô đã thích nhân vật phản diện Từ Kha rồi.

Nhưng nhân vật phản diện trong truyện tranh chính là một tên xấu xa, hết lần này đến lần khác làm cho cô không thể tiếp nhận được.

Nguyễn Nặc trở mình, vùi đầu vào gối, nước mắt chảy ra từ hốc mắt lập tức bị gối hấp thu sạch sẽ.

Không có nhân vật phản diện nào trong truyện tranh sẽ có kết quả tốt, không ở bên cạnh chính là lựa chọn chính xác, không cần phải hao phí tinh thần và tình cảm vì anh. Cô không ngừng nói như vậy trong lòng, nhưng như vậy lại càng khóc dữ hơn.

Anh chỉ cần lui một bước là được rồi, nhưng hết lần này đến lần khác lại trực tiếp kiêu ngạo rời đi.

Không biết khóc bao lâu, Nguyễn Nặc dần ngủ mất, tỉnh lại lần nữa đã là xế chiều.

Sau khi đau khổ thật lâu, Nguyễn Nặc tỉnh lại, cô cảm thấy đói bụng không chịu được. Cô xuống giường chuẩn bị đi phòng bếp làm chút đồ ăn lót bụng, đến phòng khách thì thấy Từ Duy Du đang ngồi trên ghế salon.

Từ Duy Du nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn về phía này, tầm mắt chạm đến đôi mắt đỏ ửng kia, hơi nhíu chân mày một cái, thật muốn chụp lại bộ dạng này của cô gửi cho Từ Kha để cho anh đau lòng.

"Duy Du, sao chị lại đến đây?" Nguyễn Nặc sờ nước mắt trên mặt một cái, "Em đi rửa mặt trước."

"Đi đi." Từ Duy Du xoa huyệt thái dương, hai đứa con nít này thật biết làm ầm ĩ. Lúc chị ấy về nhà thấy Từ Kha ở trong thư phòng, liền đoán được xảy ra chuyện rồi, nhưng anh cái gì cũng không nói, chị ấy chỉ có thể đến tìm Nguyễn Nặc.

Mới vừa rồi, chị ấy nghĩ đến Nguyễn Nặc đang quay phim, gọi điện thoại hỏi Từ Lẫm mới biết đầu đuôi câu chuyện. Xem ra Nguyễn Nặc muốn quay phim nhưng Từ Kha lại ngăn cản, hai đứa này mới ầm ĩ thành tình trạng này.

Nguyễn Nặc đi tới trước gương, nhìn mình trong gương. Cô khóc thành mắt cá vàng mất rồi. Cô ngửa đầu nhìn trần nhà hít sâu mấy hơi, mới bình tĩnh  rồi rửa mặt.

Thấy Nguyễn Nặc đi ra khỏi nhà vệ sinh, Từ Duy Du đứng lên nắm tay cô kéo đến bên cạnh mình, "Chị đã bảo người của khách sạn mang bữa ăn đến, cùng nhau ăn nhé."

"Vâng."

Nguyễn Nặc ngồi vào bàn cơm, nhìn món ăn phong phú trên bàn. Cô tiện tay gắp một viên sườn kho bỏ vào miệng, ăn thật ngon, còn nấu ngon hơn cô nhiều.

Nhưng lúc Từ Kha ở chỗ này, anh chỉ ăn đồ cô làm.

"Nghĩ cái gì đó." Từ Duy Du cũng theo cô gắp một miếng sườn kho nếm thử, ăn ngon, nhưng không đến nỗi ngon muốn khóc. Chẳng lẽ cô là Đại Ngọc chuyển thế?

"Không có." Nguyễn Nặc như khúc gỗ đưa thức ăn vào trong miệng.

Từ Duy Du cầm khăn giấy đưa đến trước mặt Nguyễn Nặc, "Lau nước mắt đi."

Lúc này, Nguyễn Nặc mới phát hiện mình đã khóc, cô vội vàng nhận lấy khăn giấy lau nước mắt.

"Nguyễn Nặc, bây giờ em còn muốn nghe chuyện của Từ Kha không?" Đột nhiên Từ Duy Du hỏi, đôi mắt nhìn thẳng vào cô.

"Dạ?" Nguyễn Nặc ngước mắt nhìn về phía chị ấy, trong lòng thầm nói không muốn biết, nhưng lời đến miệng lại hoàn toàn trái ngược, "Anh ấy thế nào ạ?"

"Khi còn bé nó cũng không lầm lì giống như bây giờ, là một người rất ấm áp và tươi sáng." Suy nghĩ của Từ Duy Du bay đến ngày trước, không tự chủ cong môi nở nụ cười nhẹ, "Khi còn bé ba người bọn chị cùng nhau chơi đùa, hai em trai cũng sẽ rất lịch sự nhường người làm chị là chị đây."

Nhìn vẻ mặt của Từ Duy Du, Nguyễn Nặc không khó đoán lúc nhỏ bọn họ có bao nhiêu vui vẻ. Trong truyện tranh, đoạn nói về Từ Kha không nhiều, thì ra mặc dù thế giới này được sinh ra dựa vào một quyển tiểu thuyết, nhưng lại càng sinh động phong phú hơn quyển truyện tranh kia.

"Cho đến một ngày, cả người Từ Kha bắt đầu khép kín, bắt đầu bài xích tất cả những người đến gần nó." Trên mặt Từ Duy Du tràn đầy vẻ đau khổ, chị ấy cũng là một người kiêu ngạo giống như Từ Kha, nhưng bây giờ đôi mắt cũng đã đỏ lên, "Từ Kha đi ra ngoài chơi với cha mẹ, còn chị bởi vì đàn dương cầm không đạt chuẩn nên bị cấm rời khỏi phòng."

"Ngày đó là lần cuối cùng chị thấy được cha mẹ, ba người bọn họ ra ngoài bị tai nạn xe cộ, chỉ có một mình Từ Kha còn sống."

Nghe được lời này, trái tim của Nguyễn Nặc giống như bị ai đó bóp một cái. Cô cứ nghĩ sự xấu xa của nhân vật phản diện hình thành không điều kiện, lại không ngờ sau lưng anh còn có nguyên nhân bi thương như vậy.

"Từ đó về sau, Từ Kha bắt đầu khép mình lại, không người nào có thể đi vào lòng em ấy. Chị và Từ Lẫm dùng hết cách cũng không thể làm cho em ấy thoát khỏi sự đau buồn năm đó. Ông nội mời cho em ấy rất nhiều bác sĩ tâm lí chuyên nghiệp nhưng đều không trị hết được." Bỗng nhiên Từ Duy Du chăm chú nhìn Nguyễn Nặc, "Cho đến khi gặp em, chị mới phát hiện em ấy vẫn còn có khả năng yêu một người."

Nguyễn Nặc ngạc nhiên.

"Từ khi em ấy bắt đầu khép mình lại, cũng không còn chia sẻ đồ chơi của em ấy cho bọn chị nữa. Chị nhớ ngày đó, em ấy cầm về một bộ cờ vây xinh đẹp, chị chỉ đụng có một con cờ vậy mà ngày hôm sau, bộ cờ vây đó đã biến mất." Từ Duy Du nói đến đây thì bắt đầu cười, "Sau đó, lúc em ấy chuyển đến nhà chính ở, chị ở bên cạnh nhìn nó sắp xếp hành lý mới thấy được bộ cờ vây đó được lấy ra từ bên trong tủ két sắt. Bên trong cũng có không ít những món đồ chơi nhỏ mà em ấy thích. Vì không để cho bọn chị đụng vào cho nên đều khóa hết ở bên trong.”

Nghe đến chỗ này, Nguyễn Nặc cũng không nhịn được mỉm cười. Két sắt đúng là dùng để để vật quý giá, cho nên đựng những món đồ chơi cũng không sai, ở trong lòng đứa trẻ vật trân quý nhất chính là đồ chơi hoàn toàn thuộc về mình.

"Nguyễn Nặc, chị nói với em nhiều như vậy không phải để cho em tự chặt đứt hai cánh trở về bên cạnh em ấy, mà là để cho em hiểu em ấy nhiều hơn. Một chút chuyện cũ này, em ấy nhất định sẽ không nói cho em, cũng chỉ có thể do chị nói ra. Hôm nay ở nhà chị thấy em ấy, em ấy cũng rất đau khổ, có lẽ đang trầm tư suy nghĩ làm sao để xoay chuyển."

Thật ra, trong lòng của Nguyễn Nặc cũng biết, nếu Từ Kha chịu nhượng bộ, cô nhất định sẽ mềm lòng, cho nên thà để một mình anh, cô cũng suy nghĩ làm sao có thể giải quyết vấn đề khó trước mắt này.

"Em biết nên làm thế nào rồi." Rốt cuộc Nguyễn Nặc cũng nở nụ cười xuất phát từ nội tâm.

"Được." Thấy tinh thần của Nguyễn Nặc đã khôi phục được một chút, Từ Duy Du cũng yên tâm, chuyện mà chị ấy nói cho Nguyễn Nặc cũng không đầy đủ, trong đó có một đoạn tối tăm bị chị ấy tự động bỏ qua. Nguyễn Nặc chỉ cần biết phiên bản này là tốt rồi.

Sau khi ăn xong bữa tối, Từ Duy Du liền rời đi.

Một mình Nguyễn Nặc ở khách sạn hai ngày, buổi tối khó chịu chỉ có thể ôm gối của Từ Kha chìm vào giấc ngủ, nhưng tất nhiên không thể thỏa mãn cô, trong lòng ngứa ngáy khó chịu lăn lộn trên giường đến trời sáng.

Đến ngày đóng phim, cảnh của Nguyễn Nặc quay lúc gần tối, cô đã sớm chuẩn bị tốt, đeo túi nhỏ sau lưng rời khỏi khách sạn.

Đèn đường mờ ảo phát ra một chút ánh sáng, một mình Nguyễn Nặc yên tĩnh đi trên con đường nhỏ, nhìn cành cây trơ trụi, không khỏi có cảm giác thê lương.

Cô không còn kiên nhẫn nữa.

Còn một nửa đoạn đường nữa là đến đoàn phim, Nguyễn Nặc cảm giác có một người vẫn luôn đi sau lưng cô, bỗng nhiên cô nghĩ cái gì đó, lập tức bấm một dãy số.

Lập tức điện thoại của người đi sau lưng cô vang lên.

Nguyễn Nặc cong môi nở nụ cười ngày càng tươi, không đợi đối phương nhận đã cúp máy cũng không dừng bước chân lại, cô đi thẳng về phía đoàn phim.

Sau khi Từ Kha ở sau lưng cô nhận được cuộc gọi này, khuôn mặt phía sau khẩu trang từ từ tràn đầy ý cười.

Mèo ngốc, lần đầu tiên động lòng trong mười mấy năm của anh, lần đầu tiên nhượng bộ người khác, đều là vì em.

Rốt cuộc cảnh quay của cô cũng kết thúc, Nguyễn Nặc có chút cảm khái, thật sự quá ngắn.

Lúc chuẩn bị rời đi, Từ Lẫm gọi cô lại, "Tôi nay tôi mới khách, mời toàn bộ đoàn phim đi ăn cơm.”

Lúc Nguyễn Nặc đang định từ chối, nhưng Diệp Huân chạy đến kéo cánh tay của cô, nhìn về phía Từ Lẫm, "Có người mời cơm thì sao lại không đi, đoàn phim nhiều người như vậy, đoán chừng anh phải chuẩn bị nhiều tiền đó."

"Tất nhiên." Từ Lẫm liếc nhìn Diệp Huân một cái rồi nhanh chóng rời đi.

Nếu Diệp Huân đã nói như vậy, cô không tiện từ chối. Từ nửa đoạn đường cô đi đến bây giờ cũng có thể nghe tiếng bước chân trầm ổn của anh.

Từ Lẫm trực tiếp bao trọn một nhà hàng, diễn viên quần chúng cũng được phân vào mấy phòng bao khác.

Nguyễn Nặc ngồi chung một chỗ với Diệp Huân, phòng bao này đều là vai chính và nhân vật quan trọng, còn có cả đạo diễn.

Cô nhìn xung quanh một chút, Từ Kha không có ở đây.

"Bạn giường của cô, anh ta ở bên ngoài." Vệ Noãn lặng lẽ đi tới bên cạnh Nguyễn Nặc, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được nói cho cô biết.

Nghe được hai chữ bạn giường này, mặt của Nguyễn Nặc dần đỏ ửng lên. Anh cũng đã chủ động rồi, như vậy cô cũng nên làm chút gì đó.

Cô bưng ly rượu vang trước mặt lên đi ra ngoài cửa, chỉ thấy một người phụ nữ trong đoàn phim đang bắt chuyện với Từ Kha.

Nguyễn Nặc đi tới nhìn anh, một tay cô kéo khẩu trang của anh xuống, cô có thể nghe được tiếng hút khí của người phụ nữ kia.

Đã làm thì làm đến cùng, một tay của Nguyễn Nặc ấn nhẹ lên vai của Từ Kha, để cho anh dựa vào tường, tay khác thì bưng ly rượu lên uống một ngụm, sau đó hôn lên môi anh.