Sau Khi Xuyên Thành Miêu Ta "Bán Manh" Toàn Thế Giới

Chương 30




Nguyễn Nặc tiện tay cầm lấy cái gối bên cạnh rồi ôm vào trong ngực mình, chủ động nhận sai: “Tôi dùng từ sai rồi.”

Từ Kha đẩy vào cái gối khiến cô ngã ra, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, khoảng cách rất gần, đến nỗi có thể nghe rõ tiếng hít thở của đối phương: “Nếu như tôi thật sự có cái ý này thì sao?”

Tiếng hít thở của Nguyễn Nặc dần dần dồn dập hơn, bị anh ép ngẩng mặt lên, nhưng lại rũ mắt không dám nhìn anh: “Đừng mà Từ Kha, cái này không được.”

Thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô, trong lòng Từ Kha cũng không nỡ. Anh buông cô ra, trơ mắt nhìn cô trốn vào trong phòng ngủ.

Ngốc đến nỗi ngay cả chỗ trốn cũng chọn sai nữa.

Nếu như lúc này anh đi vào rồi đóng cửa lại thì cô đã hoàn toàn không còn đường trốn thoát nữa rồi. Nhưng bây giờ anh cũng không có ý định này, bao gồm cả những hành động và lời nói ban nãy cũng chỉ để trêu đùa cô thôi.

Anh là một người kiên nhẫn, chờ đến khi con mèo ngốc này tình nguyện về cả thể xác lẫn tâm trí đều chấp nhận anh thì tính đến loại chuyện này cũng chưa muộn, hơn nữa anh cũng không muốn đêm đầu tiên phát sinh quan hệ với cô lại ở trong khách sạn.

Sau khi Nguyễn Nặc trở về phòng bình tĩnh một hồi, thật ra thì nếu như anh thật sự có ý đó bình thường khi ngủ chung với anh đã nguy hiểm biết bao rồi, nhưng cho đến bây giờ anh cũng chưa từng vượt quá giới hạn. Vậy nên, mới vừa rồi là cô đã nghĩ nhiều sao?

Nguyễn Nặc ôm chặt lấy cái gối trong tay, xong rồi, trong lòng lại đang ngứa ngáy, muốn tìm Từ Kha để ôm, nhưng ban nãy là cô chạy đi mất, bây giờ xuất hiện đi ôm lấy anh thì nhất định anh sẽ bị anh châm chọc cho coi.

Khi nội tâm cô vẫn đang xoắn xuýt thì Từ Kha đã chậm rãi đi vào, bình tĩnh như thường mở tủ quần áo ra để tìm quần áo.

Khi Từ Kha vừa lấy ra một bộ áo ngủ thì eo anh đã bị hai cánh tay trắng nõn, mảnh khảnh vòng qua: “Nguyễn bánh bao, em đừng gấp, tôi đi tắm trước đã.”

“Từ Kha, anh sẽ không làm như vậy với tôi.” Nguyễn Nặc chắc chắn.

Từ Kha xoay người, để cô đối mặt ôm lấy mình, trong con ngươi của cô lấp lánh như những ngôi sao. Từ Kha nhất thời nhìn chăm chú, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Nguyễn Nặc không giãy giụa mãnh liệt như ở trên ghế sô pha khi nãy, mặc dù cũng không đáp lại nhưng đã không còn kháng cự nữa.

Vừa hôn xong thì Nguyễn Nặc đưa tay lên sờ sờ cằm anh: “Chọc người ta.”

Bị đầu ngón tay của cô vô ý vuốt ve, Từ Kha âm thầm thở dài, lại phải tắm nước lạnh rồi.

Anh cầm gối ôm bên cạnh lên nhét vào trong ngực cô, rồi cầm lấy áo choàng tắm rời khỏi phòng.

Mặt Nguyễn Nặc đỏ ửng lên, không tự chủ tựa cằm lên gối, nhớ lại nụ hôn vừa rồi, lại nhớ đến lần đầu tiên khi anh hôn cô, cô cũng rất phản kháng giống như vậy, nhưng mới chưa hôn được mấy lần mà bây giờ cô lại có thể thản nhiên đón nhận vậy rồi.

Cô không thể bị anh ăn nhanh như thế được.

Mẹ đã từng nói rồi, tìm đàn ông thì phải trải qua thời gian khảo nghiệm. Nguyễn Nặc không biết kiến nghị này có còn thích hợp để sử dụng ở đây nữa không, nhưng hình như anh đã từ chối rất nhiều bông hoa dại chủ động muốn dâng lên cho anh.

Nếu như nhân vật phản diện không yêu Ôn Nhã như tình tiết trong truyện tranh, vậy thì cô vẫn có thể suy nghĩ một chút.

Nguyễn Nặc nằm thẳng trên giường, nơi đây còn lưu lại mùi thuốc lá của anh khiến cô an tâm một cách khó hiểu.

Sau khi Từ Kha tắm nước lạnh xong thì đứng soi gương ở chỗ bồn rửa tay, ngày hôm qua lên cơn sốt nên không cạo râu. Anh đưa tay sờ sờ lên, quả thật là có hơi chọc vào tay, đầu ngón tay anh vừa mới chạm vào dao cạo râu thì lại bỗng nhiên dừng lại.

Con mèo ngốc dám chê râu anh chọc vào tay.

Cuối cùng thì Nguyễn Nặc cũng nghe được tiếng bước chân của Từ Kha, trong lòng vui mừng, muốn đi đến ôm anh nhưng bỗng nhiên lại bị anh bế ngang lên, đi về phía phòng tắm.

Cô không tự chỉ được đưa tay túm chặt áo len chỗ cổ áo lại: “Từ Kha, anh đưa tôi vào phòng tắm làm gì?” Không phải là muốn tắm uyên ương đó chứ?

“Cạo râu.” Từ Kha đặt cô ngồi lên bồn rửa tay, đối mặt với anh. Ngồi trên này nên cô còn cao hơn anh một cái đầu.

“Tôi, tôi không biết.” Vệt đỏ ửng trên mặt Nguyễn Nặc thật vất vả mới phai nhạt đi, vậy mà bây giờ lại hiện rõ lên rồi, tư thế này khiến cô xấu hổ, bàn tay giấu trong áo len đã nắm chặt lại: “Thật ra thì cũng không chọc lắm đâu.”

Vẻ mặt Từ Kha lãnh đạm: “Vậy nên là ban nãy khi ở trên ghế sô pha em đã nói dối, còn nhớ tôi đã từng nói với em nếu nói dối thì sẽ bị trừng phạt như thế nào không?”

Sẽ bị hôn, Nguyễn Nặc nhìn khuôn mặt đang dần tiến lại gần của anh, đưa bàn tay nhỏ bé lên che kín môi của mình.

“Lần này tôi xác nhận là có chọc vào người, cần phải cạo râu.” Nguyễn Nặc còn phụ họa thêm cho mình bằng cách gật đầu một cái.

Từ Kha thôi không đến gần cô nữa. Tầm mắt dần dần chuyển qua kem cạo râu trên bồn rửa tay, ý bảo cô cầm lấy.

Động tác của Nguyễn Nặc rất chậm, giống như là đang kéo dài thời gian, nhưng Từ Kha lại chẳng nói gì. Dù sao bất luận như thế nào thì những thủ đoạn giở trò nho nhỏ của cô cũng đều có một kết quả giống nhau.

“Để tôi xem hướng dẫn đã.” Nguyễn Nặc cầm lấy lọ kem cạo râu trong tay, cẩn thận đọc hướng dẫn trên đó.

Sau khi xem xong, Nguyễn Nặc muốn len lén nhìn anh một cái, kết quả là lại nhìn thẳng vào mắt anh.

“Xem xong rồi sao?” Từ Kha hỏi với vẻ rất kiên nhẫn.

“Ừm.” Nguyễn Nặc bóp kem cạo râu trong lọ ra tay mình, sau đó thoa lên mặt anh từng chút từng chút một.

Vẻ mặt cô rất chuyên chú, nhưng ánh mắt lại là sự sợ hãi, dáng vẻ hiện tại của cô còn cám dỗ người ta hơn cả khi gặp phải người phụ nữ kia ở trong thang máy, khiến cho Từ Kha nhìn đến mê mẩn.

“Bôi xong rồi, giống như một ông già nô en vậy.” Đôi mắt Nguyễn Nặc cong lên cười, nắp lọ kem cạo râu lại rồi để qua một bên.

Cô vừa định nhảy xuống khỏi bồn rửa tay thì lại bị Từ Kha ôm eo chặn lại: “Em vẫn còn chưa cạo râu cho tôi.”

“Tôi chưa từng cạo râu, sợ làm đau anh.” Nguyễn Nặc cau mày lại, không biết phải làm gì cả.

“Không sao, tôi không sợ đau.” Anh lớn đến như vậy rồi mà đây lại là lần đầu tiên có người sợ anh đau, đáy lòng có chút rung động, nhưng trên mặt lại giả vờ bày ra vẻ lãnh đạm.

Từ Kha lấy dao cạo râu đã chuẩn bị xong từ lâu để vào tay cô: “Cầm lấy.”

Khi Nguyễn Nặc nhận lấy dao cạo râu thì tay có hơi run, hít sâu mấy hơi, cố gắng đè xuống nội tâm đang sợ hãi, nếu như anh cũng đã nói không sợ rồi, dù sao thì cô cũng không đau, không sao.

Nguyễn Nặc cầm lấy dao cạo râu, từ từ đưa đến gần anh: “Có đau hay không?”

“Không đau.”

Nguyễn Nặc cảm giác được dao cạo râu đã chạm lên mặt anh: “Có cạo rách da không?”

“Không có?”

Nguyễn Nặc nhẹ nhàng cạo mấy nhát: “Có bị trầy xước không?”

“Ừm, em cạo sạch lớp kem em vừa bôi lên đi.”

“...” Nguyễn Nặc run rẩy bỏ dao cạo râu ra, rũ mắt xuống: “Tôi không làm được.”

“Vậy thì em lại bôi lên giúp tôi một lần nữa đi.” Từ Kha nhận lấy dao cạo râu trong tay cô.

Chờ sau khi cô bôi xong thì lại đưa dao cạo râu cho cô, rồi anh nắm chặt lấy tay cô, bắt đầu cạo râu.

Tay Nguyễn Nặc bị anh điều khiển, vừa mới bắt đầu cô còn kinh hồn bạt vía sợ làm đau anh, nhưng nhìn dáng vẻ thành thạo của anh thì đã dần dần thả lỏng.

Không thể không nói, khi đàn ông chuyên chú cạo râu thật khiến cho người ta phải rung động.

Cũng không biết tại sao mặc dù chính anh tự có thể làm được, nhưng lại cứ muốn tìm cô đến hỗ trợ.

Sau khi Từ Kha cạo xong thì soi gương rồi rửa sạch mặt mình, lấy khăn lông lau sạch đi, sau đó mới đôi nhìn thẳng vào cô: “Học được chưa?”

“Hả?” Vừa rồi lực chú ý của Nguyễn Nặc đều để trên mặt anh nên hoàn toàn không để ý đến động tác của anh, khi ở trước mặt anh không thể nói dối nên cô biết điều mà khai báo: “Không biết.”

“Ừm, ngày mai tiếp tục.” Từ Kha ôm cô xuống khỏi bồn rửa mặt, khẽ hôn lên môi cô, còn xoa cằm lên mặt cô nữa: “Em phải học đến trình độ này thì mới được coi là đạt yêu cầu.”

Cô có thể cảm nhận được dưới cằm anh đã không còn bất kỳ sợi râu nào chọc vào người nữa, nhưng kỹ thuật như thế này làm sao trong ngày một ngày hai có thể học được. Nhưng vẻ mặt anh hoàn toàn không cho phép cự tuyệt, Nguyễn Nặc cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý một cái.

Nguyễn Nặc đẩy Từ Kha ra khỏi phòng tắm, sau khi cô tắm xong thì vào trong phòng ôm nhau ngủ với anh.

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Nặc và Diệp Huân đã hẹn thời gian cùng nhau đến đoàn làm phim, khi đi bộ cô có thể cảm nhận được Diệp Huân sẽ thỉnh thoảng liếc qua với ánh mắt mập mờ.

“Sao vậy?” Nguyễn Nặc nghĩ đến chuyện ở trong thang máy ngày hôm qua thì lập tức muốn tìm một cái lỗ để chui vào, thật là quá mất mặt.

“Nguyễn Nặc, không ngờ cô lợi hại như vậy, ngay cả tổng giám đốc Từ mà cũng là bạn giường của cô.” Diệp Huân chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn cô với vẻ muốn hóng chuyện.

Khi đó cô chưa suy nghĩ đã nói, trở về phòng đã bị Từ Kha dạy dỗ rồi.

Nhưng chuyện trên ghế sô pha của bọn họ thì cô nhận sai, những chuyện này đều không thể nói với Diệp Huân được, chỉ có thể khẽ cắn răng thừa nhận, dù sao bên ngoài thì bọn họ cũng là quan hệ tình nhân: “Thật ra thì chúng tôi là quan hệ hai chiều, không nói cái này nữa, kẻo nhỡ đâu cô quên luôn cả lời thoại đó.”

Trong lòng Diệp Huân biết là cô không muốn nói nhiều về chuyện này nên cũng chuyển đề tài sang chuyện đóng phim.

“Bây giờ đã chuyển sang những cảnh quay có phông xanh rồi, phân cảnh của tôi không nhiều, ngược lại cô phải chuẩn bị đi, ngày hôm qua đạo diễn đã nói là hôm nay sẽ tới Mộ Phong tìm cảnh để quay cảnh của Cố Thanh Thanh.”Diệp Huân nói: “Hôm qua Vệ Noãn mới chạy về đoàn, cảnh quay hôm nay đều xoay quanh cô ta.”

“Ừm.” Nguyễn Nặc nghĩ đến một câu thoại trong phim, thở dài một hơi, lúc nào cô mới có thể giống như Diệp Huân đây, có được một vai phụ nhỏ, có thể nhìn thấy kịch bản.

Diệp Huân có thể cảm nhận được tâm trạng của cô đang ỉu xìu, vỗ vỗ vai cô: “Đừng gấp, bây giờ đang diễn một nhân vật nhỏ, từ từ tích lũy kinh nghiệm thì sẽ thành công thôi.”

“Tôi biết rồi.” Trong lòng Nguyễn Nặc cũng biết trong truyện tranh cho dù là nhân vật chính như Ôn Nhã cũng phải thành công trong một sớm một chiều, vậy nên cô không thể ủ rũ như thế được.

Sau khi đến đoàn làm phim, Nguyễn Nặc nhận được một bộ trang phục, chờ sau khi cô thay xong thì thợ trang điểm chuẩn bị trang điểm cho cô.

“Có vấn đề gì sao?” Nguyễn Nặc ngẩng đầu nhìn về phía thợ trang điểm đang do dự không quyết kia.

“À...” Lần đầu tiên nhìn thấy người không cần trang điểm mà cũng xinh đẹp như vậy, thậm chí còn đẹp hơn cả nữ chính, thợ trang điểm nói: “Cô chờ tôi một chút, tôi đi hỏi đạo diễn xem nên trang điểm cho cô như thế nào.”

Thông thường mà nói, nếu như vai phụ quá xinh đẹp thì sẽ bị yêu cầu trang điểm cho xấu đi, mặc dù trong lòng thợ trang điểm đã có câu trả lời nhưng vẫn quyết định đi hỏi ý đạo diễn.

Đạo diễn Trần đang bàn về phân cảnh với Vệ Noãn thì thợ trang điểm đi đến nói rõ tình hình, đạo diễn Trần cũng hơi do dự, dù sao thì ông ta cũng biết đó là người mà Từ Duy Du đưa đến. Người mà công ty giải trí Châm Duyệt ký hợp đồng, tương lai không thể đoán trước được. Nhưng nếu để cô cứ như vậy mà quay thì sẽ lại dẫn đến một cuộc tranh cãi về bình chọn nữ chính trên mạng.

Đến cuối cùng chẳng bên nào được lợi cả.

Vệ Noãn nhớ đến người phụ nữ gặp trong thang máy tối hôm qua hình như tên là Nguyễn Nặc, cô ta nghe được những lời nói của thợ trang điểm thì cười lên một tiếng: “Dù sao cũng chỉ là một phân cảnh phim không có nhiều diễn viên, cũng không cần phải cố gắng trang điểm xấu đi.”

Nếu nữ chính cũng đã không ngại rồi thì ông ta cũng không phải đắc tội Từ Duy Du, đạo diễn Trần cũng không nói gì nữa, để cho thợ trang điểm trang điểm cho cô như bình thường.

Khi thợ trang điểm trở lại phòng trang điểm thì lại không thấy Nguyễn Nặc đâu nữa.