Vân Lạc Đình suy nghĩ một chút nói: "Ngươi chui vào túi pháp khí trước đã.
Ta mang ngươi đi ra ngoài."
Khổng tước trắng ngẩn người, nàng không biết túi pháp khí kia là vật gì.
Nhưng có vẻ là linh vật có thể giúp nàng rời khỏi nơi này.
Trong lòng nàng vui vẻ, rồi lại có chút chần chờ: "Đa tạ ân nhân.
Chỉ là, phu quân của ta, hắn......"
Vừa nãy, trong lời của ân nhân chỉ nói mang nàng rời đi, vẫn chưa nhắc đến phu quân.
"Tu sĩ bình thường không vào được túi pháp khí.
Phu quân của ngươi......" Vân Lạc Đình hơi chần chờ, giơ tay vỗ bả vai Bùi Huyền Trì: "Đạo lữ của ta sẽ mang hắn đi ra ngoài."
Mặc dù linh thú và nhân tu cùng tu luyện linh lực.
Cùng có một nguồn gốc nhưng vẫn có bất đồng.
Túi pháp khí tồn tại vốn là nhắm vào linh thú.
Nhân tu đi vào có thể sẽ bị túi pháp khí bài xích.
Khổng tước trắng không khỏi cảm thấy hoảng loạng.
Nàng không muốn tách khỏi phu quân của nàng.
Từ lúc bị bắt đến bây giờ, số lần bọn họ gặp nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nếu không phải hôm nay trưởng lão Vu Vân không nhịn được, muốn có được phương pháp luyện chế đan dược bằng linh thú.
Có lẽ bây giờ nàng vẫn chưa thể gặp được phu quân.
Bây giờ lại muốn tách ra......
Mặc dù có hơi chần chừ.
Nhưng trong lòng khổng tước trắng biết.
Người trước mặt là người cùng tộc, là người đến cứu nàng.
Khổng tước trắng thu lại đôi cánh, thả gia chủ Mặc gia bên dưới cánh ra: "Vất vả hai vị ân nhân chăm sóc phu quân của ta.
Sau này ta chắc chắn báo đáp ơn cứu mạng ngày hôm nay."
Vân Lạc Đình không lãng phí thời gian.
Cậu thu khổng tước trắng vào trong túi pháp khí.
Bùi Huyền Trì ngưng tụ ma khí cuốn gia chủ Mặc gia lên: "Đi."
- --
Lúc quay về quán trọ, chân trời đã sáng.
Có thể mơ hồ nhìn thấy một chút ánh sáng mặt trời.
Nước trà trong ấm trà trên bàn vẫn còn ấm áp.
Bên này nhiệt độ cao, một bình trà nóng rất khó để nguội.
Dù nước trà có ở nhiệt độ bình thường vẫn có hơi nóng.
Vân Lạc Đình rót một chén, ra ngoài chạy cả đêm có hơi miệng khô lưỡi khô.
Bùi Huyền Trì ở bên dưới tìm tiểu nhị đặt phòng chữ Thiên ở phía đối diện.
Gia chủ Mặc gia bị thương nặng không tiện di chuyển, liền bố trí ở đó.
Cậu đã đút không ít đan dược, không cần tìm y tu qua.
Hắn cứ nghỉ ngơi là được.
Vân Lạc Đình thả khổng tước trắng trong túi pháp khí ra.
Để nàng ở lại phòng đối diện chăm sóc gia chủ Mặc gia.
"Vất vả rồi." Vân Lạc Đình bưng chén trà qua, đút cho hắn: "Có đói bụng không? Để ta gọi tiểu nhị mang đồ ăn vào."
Lúc ăn tối trong lòng cậu có chuyện.
Nên không có tâm trạng ăn uống.
Mặc dù mỹ thực ở trước mắt, lại không ăn nhiều.
Bùi Huyền Trì nhận chén trà, giơ tay đặt lên eo Vân Lạc Đình: "Lúc này, sợ là tiểu nhị còn chưa dậy.
Trong túi trữ vật còn ít điểm tâm, nếu ngươi đói bụng thì ăn ít lót dạ."
Trời sáng muộn, đầu bếp ở hậu viện có khả năng còn chưa dậy.
Hơn nữa sẽ muốn chuẩn bị đồ ăn sáng.
Quá chay, có thể mèo nhỏ sẽ không thích.
Bùi Huyền Trì chọn mấy đĩa điểm tâm, rồi sau đó lại chọn hai khối thịt nướng lúc trước.
Linh lực trong nhẫn trữu vật đình trệ, lúc bỏ thịt nướng vào như nào, thì lúc lấy ra vẫn như thế.
Đã nhiều ngày Vân Lạc Đình không ăn này thịt nướng.
Lúc trước còn ở trong bí cảnh thật ra rất hay ăn.
Vân Lạc Đình ăn thịt nướng, thỉnh thoảng lại cắn một miếng điểm tâm.
Cậu nghĩ một chút, lấy một ít điểm tâm ở trong nhẫn trữ vật bỏ vào túi pháp khí.
Linh thú tích cốc là chuyện bình thường.
Nhóm trưởng lão hẳn là không cần phải ăn gì.
Cậu đưa những cái này vào là muốn để bọn họ nếm thử hương vị.
Nhóm trưởng lão vừa mới nói chuyện với khổng tước trắng xong.
Lúc này sẽ không ai tính nhập định tu luyện.
Thấy có thứ gì đó tiến vào, trưởng lão nói: "Tiểu tộc trưởng, chúng ta đã tích cốc từ lâu, không cần ăn cái này.
Ta nhìn thấy linh khí trong thịt linh thú và điểm tâm rất đầy đủ.
Tiểu tộc trưởng giữ lại để mình ăn đi."
Có thể dung hợp linh lực vào trong thức ăn, làm thịt linh thú rất đơn giản.
Nhưng điểm tâm thì không dễ làm như vậy.
Cho dù nó được làm như thế nào, vừa nhìn là biết nó không phải vật phàm.
Những thứ tốt nên để lại cho tiểu tộc trưởng mới đúng.
Vân Lạc Đình biết tâm tư của ông.
Cậu nói: "Cái này là do đạo lữ của ta làm.
Trong nhẫn trữ vật còn rất nhiều, không cần tiếp kiệm.
Mọi người nếm thử xem hương vị của nó thế nào."
Trưởng lão: "......"
Lại nghe thấy cái xưng hô kia.
Tạm thời không nói đến điểm tâm.
Tiểu tộc trưởng không tính giải thích một chút về chuyện đạo lữ sao.
Lúc trước không có cơ hội hỏi nhiều.
Lúc này khó có cơ hội mọi người đều tỉnh, trưởng lão làm gì còn tâm trạng ăn điểm tâm.
Trưởng lão bưng đĩa điểm tâm, ngửa đầu hỏi: "Tiểu tộc trưởng.
Ngươi có biết tuổi hiện tại của ngươi ở trong Tộc linh thú là bao nhiêu không?"
Vân Lạc Đình: "Ừm?"
Không rõ lắm.
Nhưng trước khi xuyên sách cậu đã được tính là 18 tuổi rồi.
"Ngươi vẫn còn là một con thú non!" Giọng nói của trưởng lão vững vàng, nghe có cảm giác rất nghiêm túc: "Ngươi vẫn là một con thú non mới phá xác không lâu.
Còn chưa đủ một tuổi!"
Vân Lạc Đình: "......"
Hình như......!Sau khi cậu xuyên sách, cơ thể này mới phá khỏi linh thể chui ra.
Tuổi của linh thú được tính từ sau khi phá vỡ linh thể sao?
Cái này hợp lý sao?
"Linh thú là linh thể trời sinh.
Sẽ không tự nhiên già đi.
Chỉ có khi tu vi gặp phải bình cảnh khó có thể đột phá, mới có thể dần dần già đi rồi tử vong.
Bởi vì tu sĩ bắt giữ linh thú, đã rất lâu rồi ta chưa thấy linh thú hoá hình tự nhiên già đi."
"Mặc dù rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng sinh mệnh của linh thú vẫn dài đằng đẵng.
Ngài còn nhỏ như vậy, thật sự không nên sớm định ra đạo lữ."
"Ngài là tiểu tộc trưởng của Tộc linh thú.
Thân phận tôn quý.
Không dưới thú nào, lại trên vạn thú, là sự tồn tại mà tất cả linh thú hoá hình kính ngưỡng.
Nếu cứ qua loa chọn một nhân tu, chẳng phải là......"
Trưởng lão dừng lời, không tiếp tục nói tiếp.
Thật ra Tộc linh thú sẽ không can thiệp vào chuyện đạo lữ của tiểu tộc trưởng, càng không kỳ thị ma tu.
Nhưng vấn đề ở chỗ, bây giờ tiểu tộc trưởng còn quá nhỏ!
Hơn nữa còn bị lưu lạc nhiều năm như vậy.
Vừa mới tìm về, vừa mới thấy mặt, đã nói với bọn họ là đã có đạo lữ.
Trưởng lão hận không thể trở về Tộc linh thú đụng đầu chết trước mặt tộc trưởng.
Vân Lạc Đình không cảm thấy gì.
Cậu nắm tay Bùi Huyền Trì: "Không cần coi ta như những con thú non đó.
Ta ở bên ngoài lâu như vậy, có một số việc ta đều hiểu.
Đạo lữ đời này của ta chỉ có Bùi Huyền Trì, sẽ không có lựa chọn khác."
Nói lời này ra cậu cảm thấy mặt mình có hơi nóng.
Vân Lạc Đình ho nhẹ, lặng lẽ nói sang chuyện khác: "Hơn nữa......!Trưởng lão.
Tại sao ngươi lại nói trên vạn thú?"
Đằng trước chữ tiểu tộc trưởng của cậu còn một chữ nhỏ đó.
Trưởng lão nói như vậy, là đặt tộc trưởng ở nơi nào?
Trưởng lão nghĩ đến cái gì đó thú vị.
Ông cười khẽ nói: "Tiểu tộc trưởng.
Đợi sau khi ngươi quay về tộc linh thú, nhìn thấy tộc trưởng là sẽ biết lời này của ta là có ý gì."
Vân Lạc Đình nhướng mày.
Cậu có hơi không hiểu ông đang nói cái gì.
Nhưng cậu cũng không hỏi nhiều, ăn nốt miếng điểm tâm nhỏ trên tay.
Cậu đứng dậy nói: "Nghỉ ngơi một lát.
Chờ sau khi ngủ dậy lại đi ra ngoài hỏi thăm một chút tình huống của Thăng Dương Tông."
Có một số việc phải để đến lúc lên men.
Đợi mọi chuyện càng kịch liệt, càng ngày càng nghiêm trọng, thì mới có nhiều tin đồn truyền ra.
Trưởng lão và Tiên Tôn cùng ngã xuống, chỉ sợ lúc này Thăng Dương Tông đã biết.
Cho bọn họ một ít thời gian điều tra, mượn cơ hội này làm lớn chuyện này lên.
Tu sĩ biết chuyện dùng linh thú để luyện đan tất nhiên sẽ hoảng sợ.
Chờ những người đó chủ động đến Thăng Dương Tông.
Bọn họ cũng đỡ phải tìm đến cửa từng người một.
Có cơ hội một lưới bắt hết mới tốt nhất.
Chỉ không biết trong những trưởng lão Tiên Tôn này.
Tu sĩ trong các tông môn khác nhau có biết đối phương và mình làm cùng một chuyện hay không.
- --
Phản ứng của Thăng Dương Tông chậm hơn Vân Lạc Đình tưởng tượng rất nhiều.
Tin tức mà con rối để lại ở Thăng Dương Tông mang ra vô dụng.
Theo lý thuyết, đèn hồn của trưởng lão và Tiên Tôn vừa tắt, bọn họ sẽ lập tức điều tra mới đúng.
Dù sao hai vị kia đều ở trong tông môn.
Bị mất mạng trong tông môn.
Thì sao bọn họ lại ngồi yên không để ý đến chứ.
Nhưng cố tình......!Không hề có bọt nước.
Thăng Dương Tông không hề có bất cứ phản ứng gì với sự ra đi của hai vị này.
Bên ngoài càng không có bất kỳ tin tức gì truyền ra.
Vân Lạc Đình hóa thành hình thú ngồi xổm bên cửa sổ.
Cậu chờ mấy ngày cũng không thấy phản ứng của Thăng Dương Tông.
Thật sự có hơi không thú vị.
Khổng tước trắng gõ cửa, đi đến trước mặt Vân Lạc Đình, nói: "Tiểu tộc trưởng, vừa nãy ta thấy có đệ tử của Thiên Viện Môn đi qua.
Ta từng ở gần Thiên Viện Môn tu luyện, cho nên nhận ra được trang phục của đệ tử.
Bên cạnh hắn còn có đệ tử của tông môn khác.
Chỉ là quần áo kia đặc biệt, ta không nhớ rõ nó là tông môn nào."
Vân Lạc Đình nói: "Những tu sĩ của tông môn khác.
Hẳn không phải là đệ tử bình thường."
Lúc trước cậu từng nhìn thấy qua, còn tưởng là đệ tử của tông môn khác ra ngoài du lịch đến nơi này.
Nên không để trong lòng.
Nhưng về sau càng ngày càng nhìn thấy nhiều người.
Đệ tử của các tiên môn đồng thời đến nơi này lấy lý do du lịch hình như có hơi vô lý.
Hơn nữa, những tu sĩ mặc trang phục đệ tử này, tu vi không thấp.
Vân Lạc Đình nghĩ một chút, hỏi: "Gần đây Thăng Dương Tông có tổ chức đại hội gì không?"
Bạch khổng tước lắc đầu: "Chưa từng."
Thăng Dương Tông trầm mê luyện khí.
Tu sĩ ở nơi đó toàn cậy tài khinh người.
Không đặt những tán tu bình thường trong mắt, thuật luyện khí lấy tông môn bọn họ cầm đầu.
Không có khả năng bọn họ sẽ tổ chức đại hội, loại chuyện này trong mắt bọn họ chính là lãng phí thời gian.
Biết không phải là đại hội, đáy lòng Vân Lạc Đình đại khái đã có suy đoán.
Cậu hỏi: "Linh lực của ngươi khôi phục được mấy phần rồi?"
"Chưa đủ năm phần.
Cần một ít thời gian nữa, là có thể khôi phục tám phần.
Cũng có thể hóa thành hình người." Hồi trước khổng tước trắng được Vân Lạc Đình đút đan dược.
Linh lực nàng khôi phục rất nhanh.
Nếu để nàng tự tu luyện, chỉ sợ khó có thể khôi phục được một phần.
"Vậy là đủ rồi." Vân Lạc Đình rũ mắt nhìn những tu sĩ đi phía dưới.
Cậu nhàn nhạt nói: "Qua mấy ngày nữa ngươi giúp ta một việc."
Đôi mắt khổng tước trắng sáng ngời.
Nàng được Vân Lạc Đình chăm sóc nhiều như vậy, lại không thể giúp được cái gì.
Không nói đến việc có ngượng ngùng với người ta hay không.
Mà trong lòng nàng cũng lo sợ bất an, rất không thoải mái.
Hiện tại rối cuộc Vân Lạc Đình có chỗ dùng mình.
Khổng tước trắng không hề do dự nói ngay: "Tiểu tộc trưởng cứ việc giao phó.
Đan Tuyết Kha nhất định sẽ vượt lửa qua sông, muôn lần chết không từ!".
ngôn tình hài
Trong lúc hùng hổ, nàng chỉ hận bây giờ mình không thể biến thành hình người.
Rồi lao ra ngoài đi làm việc cho Vân Lạc Đình.
"Đừng nóng vội, không có gì nguy hiểm." Vân Lạc Đình thấy nàng như thế có chút dở khóc dở cười nói: "Chỉ là diễn một vở kịch mà thôi."
Đan Tuyết Kha nghiêng đầu, mặc dù nàng không hiểu.
Nhưng thấy bây giờ Vân Lạc Đình không tính nói chỉ tiết.
Nàng cũng không hỏi nhiều.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Đan Tuyết Kha lập tức nói: "Tiểu tộc trưởng.
Ta còn muốn quay về chăm sóc phu quân, nên đi trước.
Nếu có việc, tiểu tộc trưởng cứ gọi ta qua là được."
"Ừm."
Được đáp lại, Đan Tuyết Kha không chút do dự chạy ra cửa.
Lông đuôi nàng nhoáng lên thuận tiện đóng cửa lại.
Một lát sau, cánh cửa kia lại bị đẩy ra.
Bùi Huyền Trì cầm túi giấy đi vào, hỏi: "Vừa rồi có người đến sao?"
"Đan Tuyết Kha, ta thương nghị một ít việc với nàng." Mèo trắng nhỏ nhảy xuống cửa sổ, ngựa quen đường cũ theo áo ngoài của Bùi Huyền Trì bò lên vai hắn: "Có người của tiên môn khác đến đây.
Hẳn là đến vì chuyện trưởng lão Vu Vân và Tiên Tôn Tỉnh Túc đã chết."
Bùi Huyền Trì mở túi giấy ra.
Hắn đưa bánh cá chiên nóng hổi ở bên trong đến bên miệng mèo nhỏ: "Không vội, nếm thử cái này xem có ăn ngon không."
"Meoo meooo?" Vân Lạc Đình cắn một miếng bánh cá, lỗ tai cậu run run: "Sao đột nhiên lại nghĩ đến mua cái này?".