Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 4: 4: Dây Đỏ Quấn Quanh Đầu Ngón Tay






Vân Lạc Đình liếm liếm khóe môi, "Meo?"
Ngươi đi đâu vậy?
Trận pháp trong điện đã bị xoá bỏ rồi sao?
Bùi Huyền Trì đang chia thức ăn cho mèo, nói: "Bệ hạ triệu ta đi đến đại điện* để nói chuyện, có liên quan đến thân thế của ta, ngươi có muốn cùng đi đến đại điện xem không?"
Thật ra, trong đại điện có rất nhiều quy củ, hơn nữa mang theo một con mèo làm trò ở trước mặt hoàng đế thật sự sẽ mang theo tai tiếng.
Nhưng nếu để mèo nhỏ ở lại trong điện, người đến người đi, mèo nhỏ cũng không nói chuyện được nên sẽ không thể cáo trạng, nhỡ có kẻ không có mắt bắt nạt mèo nhỏ thì phải làm sao bây giờ.
Vân Lạc Đình vừa nghe thấy phải đi đến đại điện thì liền lắc lắc đầu, cắn con cá ở trong bát kêu meo một tiếng.
Ý tứ cự tuyệt vô cùng rõ ràng.
Bùi Huyền Trì vẫn có chút không yên tâm, sau khi dùng bữa xong liền mang mèo nhỏ đến thư phòng.
Trải qua một đêm tu sửa, mặc dù ma khí bị thiếu hụt trong cơ thể vẫn chưa thể phục hồi lại như cũ, nhưng cũng không giống như hôm qua, vừa sử dụng liền bị phản phệ đến mức nội thương.
Vân Lạc Đình ghé vào bên cạnh bàn, nhìn Bùi Huyền Trì vẽ bùa.
Mèo dành phần lớn thời gian trong một ngày để ngủ, trước đây khi còn là con mèo hoang, Vân Lạc Đình thường phải dành gần như cả ngày để lang thang và kiếm ăn
Bây giờ thì......
Vân Lạc Đình ngáp một cái, cuộn tròn người lại tính toán tiếp tục ngủ.
Sau đó, cậu liền thấy vài cọng lông vũ đang đung đưa trước mắt mình.
Vân Lạc Đình: "?!"
Trong nháy mắt, cả người mèo như được tiếp thêm tinh thần.
Lông của loài chim rất thích hợp để vẽ bùa chú, thứ này là được Phủ Nội Vụ sáng nay đưa tới.
Việc vẽ bùa chú yêu cầu người vẽ phải hết sức tập trung, mỗi một bút đều phải phóng thích ma khí đồng thời khi hạ ngòi bút xuống cần phải ngưng tụ ma khí, hơn nữa việc vẽ cũng tương đối khó khăn, Bùi Huyền Trì không thể phân tâm chú ý đến cục lông nhỏ ở bên người.

Thẳng đến khi mèo nhỏ nhào lên đến "meo meo" cắn bút lông chim, ngòi bút đang hạ xuống trên giấy đột nhiên rung lắc, nét vẽ chệch ra bên ngoài mặt giấy.
"Hửm?"
Vị ma tôn đang vẽ bùa tuy bị quấy rầy nhưng vẫn ung dung, thong thả rũ mắt, nhìn về phía lông chim ở trong tay bị mèo con ôm không thả mà cắn cắn.
Đôi mắt mèo mở to, móng vuốt một trái một phải ôm lấy lông chim, như là bắt được con mồi vậy, không chịu buông lỏng móng vuốt.
Nhận thấy được ánh mắt của Bùi Huyền Trì, Vân Lạc Đình hậu tri hậu giác sửng sốt, "Meo, Meo"

Đáy mắt của Bùi Huyền Trì toàn là ý cười, không có một chút không vui vì quá trình vẽ bùa bị làm gián đoạn, hắn nhẹ nhàng rút lông chim ra, dùng đầu chóp của lông chim nhẹ khẩy vào lỗ tai của cục lông nhỏ.

Lỗ tai mèo nhỏ run run:"Meo meo"
"Ngươi thích cái này à?"
Thật sự cũng không phải là thích, chỉ là thấy lông chim ở trước mắt lúc ẩn lúc hiện, có chút giống với khi cậu đi bắt chim sẻ, liền thuận theo bản năng mà nhào lên.
Vân Lạc Đình buông ra lông chim, chân mèo lặng lẽ ấn lên bên trên của cái lông chim vừa gây hoạ kia, vô tội nhìn hắn, chớp mắt: "Meo meo"
Bùi Huyền Trì giả vờ không nhìn thấy động tác nhỏ của cậu, thần sắc như thường xoay người, từ trên giá sách ở phía sau lấy ra một cái hộp, mở ra thì thấy ở bên trong có tận chín cái bút lông chim màu sắc khác nhau.
Sau khi hắn bẻ gãy ngòi bút ở bên dưới thì đặt chúng ở trước mặt Vân Lạc Đình.
Một hộp gồm mười cây bút lông vũ, cùng với cây bút đang trên tay hắn đều là hàng thượng hạng.
Bùi Huyền Trì nói: "Cái này đã bị dính chu sa*, có khả năng sẽ làm bẩn lông của ngươi, mấy cái này đều là đồ mới, cầm lấy chơi đi."
Vân Lạc Đình ngồi xổm ở trong cái hộp, cái đuôi quấn ngang hông, chóp đuôi lắc nhẹ, tâm trạng không tồi mà đáp lại: "Meo meo!
Sau khi hoàn thành việc vẽ bùa chú, Bùi Huyền Trì trực tiếp thúc đẩy nó, bùa chú bay lơ lửng giữa không trung, trong không trung trống không dường như sinh ra một ngọn lửa đem lá bùa đốt sạch sẽ.

Sau khi bùa chú bị thiêu đốt hầu như không còn gì thì bỗng xuất hiện một một sợi dây đỏ.
Bùi Huyền Trì giơ tay, sợi dây đỏ rơi vào trong tay hắn.
"Meo meo?" Vân Lạc Đình chưa bao giờ gặp qua chuyện này, sau khi thúc giục bùa chú vậy mà có thể tạo ra đồ vật, cậu biết những lá bùa đó phần lớn đều mang tính công kích.
"Nào, đưa chân đây."
Vân Lạc Đình ngoan ngoãn nâng nâng chân lên, sợi dây đỏ ở trên móng vuốt vòng hai vòng.
Trên lông mèo màu trắng có một sợi tuyến màu đỏ vòng quanh.

Vân Lạc Đình còn cảm thấy nó khá xinh đẹp.
Bùi Huyền Trì nắm lấy chân cậu, cẩn thận chỉnh lại sợi dây đỏ, "Cái này có làm ảnh hưởng đến việc đi đứng của ngươi hay không?"
"Meo meo."
Sợi dây rất nhẹ, ngay cả khi buộc xong cũng không cảm giác được sự tồn tại của của nó.
Chính là......!Cảm giác rất lỏng lẻo, rất dễ rơi ra.

Trong hoàng cung hầu hết là tường cao, khi cậu nhảy lên trên cây, không cẩn thận bị cành cây quẹt rớt, cậu cũng không thể cảm giác được.
Vân Lạc Đình nâng vuốt mèo vỗ vỗ hắn, "Meo~?"
Cái này dùng để làm gì?
Đây là đồ vật làm từ bùa chú, khẳng định không phải là một sợi dây bình thường.
Sự nghi hoặc của mèo nhỏ đều viết trên mặt, Bùi Huyền Trì giải thích nói: "Ngươi đeo nó lên, nó sẽ bảo hộ ngươi chu toàn."
Người tu chân ở trong cung rất ít, phần lớn nếu có căn cốt tu luyện đều bị người trong tiên môn chọn đi rồi, còn lại đều là người thường vô pháp tu luyện, chỉ dùng sợi dây đỏ này cũng đủ để phòng thân.
Thái giám ở bên ngoài gõ cửa, nói: "Điện hạ, kiệu đã được đưa tới trước cửa."
Bùi Huyền Trì nói: "Chờ ta trở lại."
"Meo~." Vân Lạc Đình vẫy vẫy chân, chú ý an toàn.
Vân Lạc Đình đi theo hắn ra bên ngoài, không muốn đụng phải tên thái giám kia, liền ở trên cửa sổ của gian ngoài nhìn Bùi Huyền Trì bước ra khỏi cửa.
Cửa sổ đều được mở ra, buổi sáng khí trời còn có chút gió lạnh, ánh mặt trời cũng không có nóng như lúc giữa trưa.
Vân Lạc Đình liền thuận thế ghé vào trên cửa sổ phơi nắng.
Kết quả vừa mới nằm sấp xuống không bao lâu, lông mèo phía sau lưng còn chưa có ấm áp lên, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Lỗ tai Vân Lạc Đình run lên, nháy mắt đứng dậy.
Bước chân rất hỗn loạn, tới người chắc không ít, chắc chắn không phải là Bùi Huyền Trì quên thứ gì đó nên mới trở về lấy.
Vân Lạc Đình trực tiếp nhảy ra ngoài, dẫm lên cái cây bên cửa sổ, mượn thế nhảy lên mái hiên.
Dùng mái hiên để che chắn, từ trên cao nhìn xuống, xem cũng rõ ràng hơn.
Thái giám ở phía trước dẫn đường, người nam nhân mặc trường bào màu trắng đi vào, nói: "Nơi này là nơi mà kẻ sở hữu linh nhãn vẫn luôn sinh sống?"
Thái giám khom lưng cúi đầu nói: "Hồi quốc sư, đúng là như vậy."
"Bệ hạ nói, nếu muốn biết linh nhãn đã phát triển đến trình độ nào, chỉ cần điều tra vị trí của linh lực là có thể biết được, chỉ có quốc sư mới có thể tra ra linh lực, cho nên mới làm phiền quốc sư đi đến đây một chuyến."
Quốc sư hơi nâng cằm, phất tay áo nói: "Tùy Bình cùng bản tôn sẽ đi vào, ngươi ở bên ngoài chờ."
"Vâng."
Đám nô tài sôi nổi đến đây liền dừng chân, thiếu niên cách quốc sư tương đối gần tiến lên vài bước.
Vân Lạc Đình nhăn mày lại, mơ hồ biết cái tên quốc sư kia tới nơi này để làm gì.

Cái tên hoàng đế kia, trước kia bị cái danh tai tinh che giấu sự thật lâu như vậy, hiện tại lại đột nhiên ra vẻ ta đây là một phụ thân tốt, ông ta là thật sự đau lòng vì vị hoàng tử mà mình lãng quên ở thiên điện hay vẫn là......!vẫn là vì tới vì đôi mắt kia?
Quốc sư lần này đến đây, Vân Lạc Đình đoán, cái tên hoàng đế kia khả năng thiên về loại người ở vế sau.

Thái giám nói nhăng nói cuội, bảo đây chính là nơi lĩnh nhãn sống, quả thực không đặt Bùi Huyền Trì vào trong mắt.
Mà chỉ coi hắn thành vật chứa của linh nhãn.
Lúc này, bên trong điện truyền tới âm thanh nói chuyện, Vân Lạc Đình vội tĩnh tâm, cẩn thận lắng nghe.

"Phụ thân, linh cụ trên bàn tối đen nhìn không rõ, chỉ có chút màu sắc nhàn nhạt, có thể thấy được đôi linh nhãn này còn chưa trưởng thành."
Quốc sư thu hồi linh cụ, nhàn nhạt nói: "Lời này chớ có nói ra, một chút nữa ta đi ra ngoài hồi bẩm bệ hạ, linh nhãn đã trưởng thành, lúc nào cũng có thể lấy đi."
Tùy Bình sửng sốt, "Phụ thân đây chính là muốn......"
Quốc sư đánh gãy lời nói của Tùy Bình, "Người sở hữu đôi mắt linh nhãn, da thịt, cốt nhục trên người, đều là thánh phẩm để luyện đan, thời điểm tốt nhất để sử dụng chính là khi còn là một đứa trẻ.

Nếu bỏ lỡ nó, liền không thể chờ được nữa, một khi linh nhãn trưởng thành, cốt nhục, da thịt đều đừng có mong mà dùng được."
"Mà linh nhãn lại cực kỳ nguy hiểm, hơi vô ý liền có thể bỏ mạng, cùng với tác dụng của cốt nhục, da thịt liền khác nhau, sau khi bắt được hắn, phụ tử chúng ta sẽ có hi vọng phi thăng."
Tùy Bình nghe vậy chắp tay nói: "Tất cả đều nghe theo sắp sếp của phụ thân."
Quốc sư khẽ cười, nói: "Ngươi lại đây đem đồ vật thu hồi lại, chờ ta đi trước bẩm báo bệ hạ." Nói đoạn, hắn xoay người đi ra ngoài.

Chương mới nhất tại [ t r u m t r u y e n.

V Л ]
"Dạ!" Tùy Bình ở lại huỷ đi bùa chú dán ở trên cửa.
Vân Lạc Đình ghé vào trên xà nhà, ở phía dưới móng vuốt có vài chỗ bị cào ra thành mấy vệt dài.
Một đám điên.
Người trong hoàng cung đều là kẻ điên!
Vốn tưởng rằng vụ nháo loạn hôm qua sẽ có người nhận thấy được tiểu hoàng tử đã phải chịu sự bất công, lại không nghĩ rằng nó chỉ càng đưa tới nhiều con sói đói hung ác hơn.
Vân Lạc Đình tức giận không thôi, rũ mắt nhìn sợi dây đỏ trên cánh tay, đột nhiên đẩy những vụn gỗ mà cậu cào ở trên xà nhà ném xuống bên dưới.
Tùy Bình dừng động tác tay lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, nhưng không nhìn thấy cái gì.
Vân Lạc Đình lúc này đã vòng đến bên cửa sổ, thấy thế liền trực tiếp nhảy vào, cắn lấy cái túi trữ vật bên hông hắn, dẫm lên Tùy Bình để mượn lực, xoay người nhảy tới bên cửa sổ, không có một chút chần chừ xoay người liền chạy.
"Đứng lại!" Tùy Bình vội vàng đuổi theo.

Quốc sư nghe thấy tiếng ồn ào, nhăn lại mày, "Tùy Bình? Xảy ra chuyện gì?"
"Phụ thân, túi trữ vật của ta......"
Quốc sư không kiên nhẫn cau mày lại: "Chớ có chậm trễ, mau chóng theo ta đi hồi bẩm bệ hạ."
Tùy Bình chần chừ nói: "Nhưng mà, phụ thân, bên trong túi trữ vật có khế ước sinh mệnh, nếu không tìm được sợ là......"
Quốc sư dừng một chút: "Thôi, vậy ngươi đi tìm đi, phụ thân đi trước bẩm báo bệ hạ."
Thời điểm bọn họ nói chuyện, Vân Lạc Đình cố ý thả chậm tốc độ, vì sợ bọn họ nói xong, lát nữa đi tìm sẽ không thấy cậu.
Thấy Tùy Bình đuổi theo, cậu mới tiếp tục chạy về phía trước.
Tùy Bình khó thở: "Ngươi, con súc sinh này, mày dám làm càn!"
Nói xong, trực tiếp quăng vài đạo bùa chú.
Nhưng mà bùa chú hùng hổ còn chưa tới được gần Vân Lạc Đình đã trực tiếp khựng lại giữa không trung, sau đó như đụng phải vật gì, bay thẳng tắp ngược về phía Tuỳ Bình.
Tùy Bình vội vàng nghiêng người né tránh, ánh mắt nhìn Vân Lạc Đình thêm vài phần ý tứ tìm tòi và nghiên cứu.
Vân Lạc Đình liếc mắt nhìn hắn, cái ánh mắt kia......!Giống như là muốn rút ra lột gân cậu vậy.
Nhưng hiển nhiên, có sợi chỉ đỏ này, Tùy Bình không thể làm gì được cậu.
Chỗ này ít người, Vân Lạc Đình quen thuộc địa hình, dẫn hắn chạy lòng vòng, Tùy Bình tức giận lấy kiếm chém lung tung.
Nghe cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, Vân Lạc Đình trực tiếp tìm cái cây nhảy lên, một đường chạy tới trên mép tường.
"Chạy đi! Con mèo đáng chết này." Tùy Bình tức giận cắn răng, cầm trường kiếm múa may hướng tới chỗ Vân Lạc Đình, " Đi chết đi cho ta—— a!"
Tùy Bình cùng kiếm bay ra ngoài.
Vân Lạc Đình vứt túi trữ vật đi, nheo đôi mắt mèo hướng về phía người vừa đi đến chào hỏi, "Meo meo!"
Bùi Huyền Trì khẩn trương nhìn hắn, "Hắn ta có làm ngươi bị thương không?"
"Meo meo ~" Vân Lạc Đình lắc lắc đầu, giơ lên chân mèo lên vẫy vẫy, sợi dây đỏ theo dộng tác của cậu mà lắc qua, lắc lại.
Bùi Huyền Trì cũng không rảnh lo lắng cho kẻ bị hắn đánh bất tỉnh nằm trên mặt đất, nói: "Xuống dưới đi, chúng ta đi về trước."
Vân Lạc Đình nhìn trên mặt đất đầy nước bùn, tiếng mèo nhỏ kêu lên có chút ghét bỏ.
Lúc đi tới toàn là đi trên nóc nhà, nhìn Tùy Bình vì không bò lên được ở dưới đất dậm chân, nhưng thật ra lại không chú ý trên mặt toàn là bùn đất, đương nhiên cậu cũng không muốn giẫm lên đó.
Thời điểm cậu còn là mèo hoang đều là tránh bùn đất mà đi.
Ý thức được mèo nhỏ ghét bỏ cái gì, Bùi Huyền Trì bật cười nói: " Nhóc con khó chiều"
Nói xong, hắn liền tiến lên ôm mèo nhỏ xuống dưới, cẩn thận không có làm chân mèo nhỏ dính vào nước bùn.
· Chu sa: Loại mực màu đỏ mà mấy ông thầy cúng dùng để vẽ bùa.
· Đại điện: Điện lớn, mọi người có thể tham khảo tam đại điện của tử cấm thành.