Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 108: 108: Mèo Lớn Ngậm Mèo Nhỏ





Trong tộc linh thú, có linh thú cảm nhận được động tĩnh bên ngoài vội vàng chạy ra.
"Đây là......!Nhanh lên, cứu người!"
"Trưởng lão? Là trưởng lão Phượng Tự sao?!"
"Người đâu!"
......
Trong lúc nhất thời, cả Tộc linh thú trở lên náo loạn.
Linh lực lơ lửng trên không trung dừng lại một chút.

Dường như nó do dự muốn buông người xuống.

Nhưng nhìn hai người đang ôm nhau, rốt cuộc nó không có làm, hóa thành một đạo ánh sáng phá vỡ cửa phòng.
Nhẹ nhàng đặt Vân Lạc Đình lên trên giường.
Một người khác đặt bên cạnh Vân Lạc Đình.
Linh lực chần chờ một lát.

Nó cuốn chăn lên xếp chồng lại, đặt ở giữa hai người.
Y tu vội vàng chạy vào.

Sau khi ông nhìn thấy đạo linh lực kia thì vội vàng khom người hành đại lễ của Tộc linh thú: "Tộc trưởng!"
Nói xong, y tu trực tiếp bị linh lực đẩy đến bên cạnh giường.
Đã hiểu ý của tộc trưởng.

Y tu không dám trì hoãn, ông vội vàng chữa trị hai người bị trọng thương.

Đạo linh lực kia khẩn trương vòng quanh Vân Lạc Đình.

Nó không ngừng tản ra linh lực nhuận đan điền bị khô cạn.
Thấy mặc dù Vân Lạc Đình hôn mê nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền.

Đạo linh lực kia nghi ngờ nhìn y tu.
Y tu vội vàng xoa mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Người bị thương linh lực khô kiệt.

Ý thức mơ hồ, đại khái là tiến vào trong ý thức của thần hồn.

Cũng chính là cái gọi là ký ức quay lại, không khác nằm mơ là bao.

Vẫn luôn cau mày, có thể là do mơ thấy chuyện không vui, chờ sau khi tỉnh dậy sẽ không sao."
Linh lực khẽ lắc chóp đuôi.
Y tu thấy thế lại nói: "Lâu thì mười mấy ngày, ngắn thì bốn, năm ngày.

Khi nào tỉnh dậy, lão hủ cũng không chắc chắn."
Vốn là cực kỳ suy yếu mới có thể mở ra.

Nó là một loại trạng thái tự bảo vệ.

Chuyện gì sẽ xảy ra, vẫn nên xem người bị thương kia.
Chờ sau khi ổn định lại hai người trên giường.

Y tu thở phào nhẹ nhõm, thấy linh lực kia vây quanh người bị thương vài vòng.

Ông không nhịn được hỏi: "Tộc trưởng, ngươi vẫn chưa thể hóa thành hình người sao? Có muốn lão hủ giúp ngài kiểm tra một lượt không?"
"Ta mới đi ra từ trong trận pháp.

Đợi linh lực vận chuyển thỏa đáng là có thể khôi phục, không cần để ý tới ta."
Trên không trung truyền đến âm thanh rất nhẹ.


Nhưng đi vào tai lại cực rõ ràng.

Y tu gật gật đầu, không lại thu xếp hỗ trợ nữa.
Ông cảm thấy tộc trưởng muốn một mình ở lại bên này.

Y tu nhìn mặt người bị thương trên giường.

Ông chỉ cảm thấy bộ dáng của cậu có hơi quen mắt, giống như đã từng gặp được.

Nhưng mình chưa từng rời khỏi Tộc linh thú, người từng gặp mặt qua rất ít.

Ông cũng không hiểu tại sao lại cảm thấy quen mắt, gãi đầu, lúc đi ra ngoài vẫn còn đang suy nghĩ đến việc này.

Tộc trưởng không ngừng tản linh lực ra.

Hắn nhét Vân Lạc Đình vào trong.

Một lát sau, lại chậm rãi mở rộng phạm vi, cũng nhét luôn cả Bùi Huyền Trì vào.
Sau một lúc lâu, hắn vẫn luôn dùng linh lực cuồn cuộn tưới cho hai người.
Cho đến khi sắc mặt của Vân Lạc Đình trở lên hồng hào, hơi thở cũng bình phục lại không còn suy yếu như lúc trước.

Lúc này mới thu lại khí tức.
Đạo linh lực vẫn luôn treo trên không trung chậm rãi hạ xuống.

Khí tức duỗi ra mơ hồ hóa thành ảo ảnh hình người.

Một lát sau, vì không thể khôi phục hình người, chỉ đành lấy lui làm tiến, dùng hình thú ngồi canh bên cạnh.
Mèo trắng lớn thật cẩn thận đẩy cái bàn ở giữ phòng ra.

Cuộn tròn lại, ở bên giường trông chừng Vân Lạc Đình đang hôn mê.
- --
Sau khi cậu liều mạng chạy trốn rồi dừng lại.

Cái loại cảm giác mệt mỏi phản công, làm Vân Lạc Đình không mở nổi mắt.
Nhìn như đã ngủ, nhưng ý thức lại cực kỳ tỉnh táo.
Thậm chí cuối cùng, Vân Lạc Đình cũng không biết bây giờ mình đang ở trong trạng thái nào.
Bên hông có một tia linh lực cuốn lên.

Khí tức này làm cậu cảm thấy rất quen thuộc.

Tia linh lực kia lặng lẽ tràn đầy vào đan điền cậu.
Loại cảm giác bị linh lực bao trùm này.

Trong lúc hoảng hốt có cảm giác đã tác động đến một nơi sâu thẳm trong ký ức của cậu.
Vân Lạc Đình cau mày, mê mang mở mắt ra.

Trước mắt cậu là một mảnh sương mù loang lổ.

Cậu chậm rãi ngước mắt nhìn xung quanh, giống như lúc bị đặt trong trứng, khắp nơi đều là một tầng linh lực.
"Xoạt, xoạt"
Âm thanh rất nhỏ hấp dẫn sự chú ý của Vân Lạc Đình.

Cậu theo bản năng ngưng tụ linh lực trong lòng bàn tay, lại nhìn theo hướng phát ra âm thanh kia.


Thì thấy một con mèo trắng nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay đang cuộn tròn ghé vào bên người cậu.
Vòng tròn linh lực bên ngoài thay đổi màu sắc.

Mèo nhỏ xoay người, móng vuốt sắp đụng đến quần áo của cậu.

Vân Lạc Đình lui về sau một chút, lại thấy cái chân của mèo nhỏ trực tiếp xuyên qua vạt áo rơi trên mặt đất.
Vân Lạc Đình sửng sốt, cúi đầu nhìn tay mình.
Nơi này là......ý thức của thần hồn?
Vậy, con mèo trắng nhỏ kia chẳng phải là ——?
Nháy mắt, Vân Lạc Đình nhìn về phía mèo nhỏ đang ngủ mơ.

Trên người mèo nhỏ có một tia ảo ảnh chậm rãi tan ra.
Vân Lạc Đình nháy mắt nghĩ đến lời trưởng lão nói.

Linh hồn rời khỏi thể, không biết tung tích.
Cảnh sắc xung quanh dần tiêu tan.

Sau vài lần biến hóa, linh hồn dừng trên người tiểu thế giới sơ sinh thứ ba.
Trong ký ức hồi tưởng, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở tai nạn xe cộ của Vân Lạc Đình.
"Phanh" tiếng va chạm kịch liệt vang lên, làm Vân Lạc Đình đột nhiên mở to mắt.

Đập vào mắt cậu chính là màn che rũ xuống giường gỗ.
Tim đập quá nhanh, cậu muốn giơ tay lên che ngực lại.

Kết quả lúc cử động tay, lại phát hiện không biết mình đã khôi phục hình thú từ khi nào.

Lúc nâng lên chỉ có móng vuốt.
Ký ức của tai nạn xe cộ quá rõ ràng.

Trong lúc hoảng hốt giống như lại một lần nữa xảy ra.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, không biết tại sao mình đột nhiên mình tiến vào ký ức hồi tưởng.
Không rảnh nghĩ nhiều.

Vân Lạc Đình nhảy ra khỏi chăn, muốn đi xuống tìm Bùi Huyền Trì trước.
Trước khi hôn mê, cậu sợ phải tách ra khỏi Bùi Huyền Trì.

Nên gắt gao nắm chặt vạt áo của hắn.

Trước mắt trên tay cậu chỉ còn lại có nửa khối vải dệt rơi xuống.

Nhưng không thấy Bùi Huyền Trì đâu.
Nhưng mà, Vân Lạc Đình vừa mới ngồi dậy, còn chưa kịp xuống giường.

Cậu đột nhiên sửng sốt, bên cạnh giường là một bộ lông thật lớn......!Một tấm thảm?
Độ cao này gần như cao đến nóc nhà, đã không thể coi là một thấm thảm.
Giống như nhận ra Vân Lạc Đình đã tỉnh, cái thảm lông lớn kia lắc lư.
Vân Lạc Đình lập tức xù lông.

Cậu lùi về phía sau tựa lên tường, cảnh giác nhìn tấm thảm này.
"Meoo ~"
Vân Lạc Đình sửng sốt, thử kêu: "Meo?"

Mèo trắng lớn xoay người lại.

Trong miệng nó còn ngậm một đĩa linh quả.

Nó thò đầu đặt bên cạnh Vân Lạc Đình.

Sau đó nằm sấp xuống, cằm đặt bên cạnh giường.

Một đôi mắt mèo màu lưu li mượt mà, không chớp mắt nhìn cậu.
Vân Lạc Đình: "......"
Vân Lạc Đình nhìn thấy mình trong đôi mắt mèo trắng.
Ngoại trừ màu mắt khác nhau.
Mèo trắng lớn khẽ chớp mắt, mặc dù trên mặt không có biến hóa.

Nhưng Vân Lạc Đình vẫn có thể nhìn ra ở trong đó có một chút chần chờ không biết làm sao.
Có lẽ là cảm thấy có mức yên tĩnh, mèo trắng lớn hỏi dò: "Trên người con có chỗ nào không thoải mái không?"
Vân Lạc Đình lắc đầu: "Người đi vào cùng con đâu rồi?"
Mèo trắng lớn dừng một chút, nói: "Hắn tỉnh lại sớm hơn con mấy ngày, đang luyện đan."
Mèo trắng lớn không muốn nhắc tới người kia.

Nói xong liền lặng lẽ nói sang chuyện khác: "Con còn nhớ ta không?"
Lời vừa nói ra, mèo trắng lớn lập tức hối hận.

Hắn ảo não nghĩ mình không nên hỏi như vậy, hắn nâng móng vuốt lên giống như muốn giúp mèo nhỏ vuốt lông.

Nhưng hình thú quá lớn, móng vuốt còn lớn hơn cả mèo nhỏ.

Hắn nghĩ một chút, liền bỏ móng vuốt xuống, nhẹ giọng nói: "Không nhớ rõ cũng không sao.

Con nằm tiếp đi, ta đi kêu y tu trong tộc qua đây."
Nói sai một câu, mèo trắng lớn cũng không biết nên đối mặt với Vân Lạc Đình như thế nào.

Hắn hoảng hốt muốn chạy.
Đôi tai Vân Lạc Đình lắc lắc, cậu còn chưa nói gì mà.
Nhìn thấy mèo trắng lớn đã đứng dậy, Vân Lạc Đình vội nói: "Từ từ."
"Đừng gọi y tu.

Con không có việc gì." Vân Lạc Đình cảm giác mình không hề bị thương.
Ngủ lâu như vậy, linh lực đã khôi phục.

Vết thương cũng đã tốt hơn bảy tám phần, ít nhất không cảm thấy đau.
Vết thương trên người cũng được băng bó kỹ.
Vân Lạc Đình lắc lông: "Trí nhớ của con xảy ra ít vấn đề nhỏ.

Lúc ở trong linh thể không biết gì cả.

Nhưng con có ấn tượng với người."
Cụ thể là ấn tượng gì, cậu cũng không nói ra được.

Có thể là một phần ảo ảnh lưu lại trong ý thức thần hồn.
Mèo trắng lớn nhìn bộ lông bị mèo nhỏ đè nặng, cơ thể hắn cứng ngắc không dám nhúc nhích.

Sau khi hắn nghe vậy đột nhiên mở to hai mắt, khóe miệng bất giác cong lên, không nhịn được cúi đầu.
Đôi mắt kia sáng lấp lánh, giống như nghe được chuyện gì đó vô cùng vui vẻ.
Vân Lạc Đình có thể cảm nhận được, mèo trắng lớn muốn thân cận với cậu.

Rồi hắn lại áp chế ý nghĩ trong lòng xuống, ra vẻ trấn định ngồi xổm bên cạnh giường.
Nhìn thấy đối phương đến gần, Vân Lạc Đình nghĩ đến cách linh thú tỏ vẻ hữu hảo.

Cậu tiến lên cọ nhẹ một chút "Meo meo ~" đây cũng coi như một loại an ủi.
Ngay sau đó, sức lực thật lớn truyền đến, Vân Lạc Đình trực tiếp bị cọ ngã nhào lên giường.
"Meo? Meo meo?!"
Vân Lạc Đình mơ màng.


Trước mắt cậu toàn là một mảng lông trắng, cảm giác mình đã bị bộ lông bao phủ.
Bên tai toàn là tiếng ngáy của mèo lớn, cậu bị cọ đến mức đầu váng mắt hoa, đứng dậy không nổi.
"Tộc trưởng, Bùi Huyền Trì đến."
Lời này vừa nói ra, tiếng ngáy bên tai Vân Lạc Đình đột nhiên ngừng lại.
Mèo trắng lớn cúi đầu nhẹ nhàng giúp mèo nhỏ liếm lông.

Không có ý định đi ra ngoài..
"Meo meooo......" Vân Lạc Đình nâng chân.

Cậu vốn định đẩy hắn ra, kết quả lại để chúng lên cái mũi của mèo trắng lớn.
Mèo trắng lớn lập tức bất động.
"Tộc trưởng, chuyện trong tộc còn đang chờ ngài xử lý đó."
Người bên ngoài vẫn đang nói chuyện, giống như trong lòng biết rõ chuyện tộc trưởng không chịu chủ động đi ra ngoài.

Ngay cả âm thanh cũng không thay đổi, bình tĩnh trình bày chuyện khác.
Mèo trắng lớn thở dài, nhìn cậu nho nhỏ, móng vuốt mình còn lớn hơn bé con.

Hắn căn bản không muốn rời đi giải quyết những chuyện đó, càng không muốn giao bé con trên tay cho người bên ngoài.

Lúc trước chưa thức tỉnh, vẫn còn tốt, hiện tại tỉnh rồi......
Mèo trắng lớn cúi đầu, đối diện với ánh mắt mê mang của mèo nhỏ, mở miệng giải thích: "Ta vừa mới tỉnh lại không lâu, chuyện trong tộc còn tồn đọc khá nhiều.

Ngày thường buổi chiều hắn sẽ qua coi con, buổi sáng đến lượt ta."
"Sau khi tỉnh con vẫn chưa đi nhìn trong tộc.

Ngủ lâu cũng không tốt, ta mang con ra ngoài chạy trốn.

không, ta mang con đi tìm y tu.

Sau khi bảo đảm trên người con không có việc gì sẽ mang con về."
Mèo trắng lớn lắc đuôi.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy lời mình nói có đạo lý.

Nhưng lại không tiện miễn cưỡng, hỏi một câu: "Được không?"
"Meoo......"
Vân Lạc Đình còn đang do dự, rồi sau đó chỉ cảm thấy sau gáy mình bị túm chặt, trực tiếp bị ngậm lên.
Không đau.
Nhưng cảm thấy rất kỳ lạ.
Vân Lạc Đình: "???"
- --
Mèo trắng lớn nhảy lên nóc nhà, không thèm liếc mắt nhìn Bùi Huyền Trì ở bên dưới.

Hắn ngựa quen đường cũ mang mèo nhỏ đi qua mấy dãy phòng.
Bùi Huyền Trì thấy hắn rời đi mới đi vào.

Nói như thế nào thì mèo trắng lớn cũng là phụ thân của Vân Lạc Đình.

Đối hắn tất nhiên sẽ có phê bình kín đáo, hắn cũng không muốn chống đối tộc trưởng.

Cho nên, ở trong chuyện chăm sóc Vân Lạc Đình, hắn tùy tiện để tộc trưởng xắp xếp.
Sống hai đời, hắn cũng chưa từng theo khuôn phép như bây giờ.
Nhưng mà, đi vào trong phòng, lại chỉ nhìn thấy cái giường trống rỗng.
Bùi Huyền Trì chậm rãi nhướng mày, hình như vừa nãy hắn nhìn thấy tộc trưởng ngậm một thứ gì đó đi ra ngoài.

Nhưng thứ kia rất nhỏ, lại bị bộ lông trên người tộc trưởng che mất.

Hắn nóng lòng đi vào chăm sóc Vân Lạc Đình.

Nên không có nhìn kỹ, hình ảnh chợt lóe lên còn cho rằng mình nhìn lầm rồi.
Bây giờ nghĩ lại......
Người bị ngậm đi hẳn là Vân Lạc Đình sau khi biến thành mèo.
Bùi Huyền Trì không chút do dự xoay người, đi theo hướng mèo trắng lớn rời đi..