Ở cửa nhà ga người đến người đi, ba Lâm kiễng chân nhìn người lục tục soát vé. Lúc nhìn thấy Lâm Nhạc Nhạc kéo hành lý ra, mặt ba Lâm như thể tỏa sáng, ba bước thành hai bước ra đón.
"Nhạc Nhạc, bên này!"
Lâm Nhạc Nhạc đang tìm người, nghe tiếng quay đầu xem, cũng cười tươi: "Ba."
Ba Lâm nhận túi trong tay cậu, thấy rất nặng, nói: "Sao mang nhiều đồ về thế? Con nói cho ba một tiếng, gửi trước về siêu thị của chú con là được. Siêu thị chúng ta giờ có làm ký gửi, tiện lắm."
Lâm Nhạc Nhạc muốn cầm lại, nhưng bị ba Lâm tránh đi, cậu chỉ đành giải thích: "Không phải đồ của con, là Tưởng Trạch gửi cho ba và chú. Vốn anh ấy cũng muốn về theo con, nhưng con cảm thấy anh ấy qua lại chỉ hai ngày mệt quá nên không cho về cùng." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingiia, những nơi khác là ăn cắp)
"Bận rộn vậy à?" ba Lâm tò mò hỏi, "Bây giờ việc công ty của nó nhiều à?"
Lâm Nhạc Nhạc gật đầu: "Tuy đã vào quỹ đạo, nhưng bận hơn lúc trước."
Tháng trước chú Lâm mua một cái xe, bình thường ai có việc người đó lái, lúc này dùng để đón cậu.
Lâm Nhạc Nhạc ngồi trên xe, ngẫm nghĩ vẫn báo cáo chuyện mình đi gặp Tưởng Thành Bình cho ba.
"Ba nó gặp con rồi?" ba Lâm giật mình, lập quan tâm, "Làm khó con à?"
"Không ạ." Lâm Nhạc Nhạc không muốn làm ba Lâm lo lắng, thế là tự tin nói, "Con làm người thích như thế, sao làm khó con được."
Mặt ba Lâm quả nhiên giãn ra, y cười hỏi: "Thế nói chuyện gì?"
Lâm Nhạc Nhạc ngẫm nghĩ, nói, "Ừm, thì là, nói chuyện kết hôn."
Cái này gọi là mẹo nói! Căn bản không nói dối, Lâm Nhạc Nhạc tự an ủi mình, tâm trạng cũng ổn định.
Ba Lâm nghe vậy giãn cơ mặt ra, nhưng lại thay bằng sự lo lắng khác: "Bây giờ nói chuyện này vẫn sớm, hai đứa phải yêu thêm mấy năm mới ổn định."
"Con với Tưởng Trạch đã yêu nhau sắp ba năm rồi, con cảm thấy đã rất ổn định." Lâm Nhạc Nhạc nói.
Ba Lâm nhìn con mình, giống như là nhìn một thằng nhóc con đơn thuần khờ dại: "Con còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu, có cái gì vẫn nên chờ vài năm chúng ta bàn lại."
Lâm Nhạc Nhạc gật đầu có lệ, ngáp một cái: "Aiz, buồn ngủ, gần đây không nghỉ ngơi tốt, hở cái là con buồn ngủ."
Ba Lâm cẩn thận nhìn cậu, "Thế thì về nhà ngủ một lát, đến bữa thì dậy."
"Vâng." Lâm Nhạc Nhạc gật đầu, lại nói tật xấu của mình gần đây, "Dạo này con ăn uống cũng tốt lắm, một bữa ăn được hai bát cơm."
Ba Lâm càng thêm cẩn thận, y nhìn Lâm Nhạc Nhạc trên dưới, nhân lúc đèn đỏ lái chậm lại, "Ăn nhiều thế à, ba thấy con có béo đâu."
"Đúng đó." Lâm Nhạc Nhạc nghe thấy hai chữ không béo, vui rạo rực lên tiếng trả lời, "Gần đây con ăn thịt cũng không béo, xem ra là do tạng người con."
Tim ba Lâm đã hẫng một nhịp.
"Con không phải....." ba Lâm muốn nói lại thôi, ánh mắt dừng ở bụng Lâm Nhạc Nhạc.
Lâm Nhạc Nhạc cũng nhìn bụng mình, sau đó mở to mắt cả kinh nói, "Sao thế được, bình thường con rất chú ý!"
Dù chú ý, ba Lâm cũng nghe ra một tin tức mấu chốt qua lời nói của Lâm Nhạc Nhạc, cải trắng nhà mình đã bị heo lụi.
Tuy rằng đã đoán trước, nhưng cảm nhận tâm lý sau khi biết vẫn rất khó miêu tả.
Nhưng mặc dù Lâm Nhạc Nhạc cứ mãi cam đoan khẳng định không có vấn đề, ba Lâm vẫn vào mua que thử thai lúc đi qua tiệm thuốc.
Lúc Lâm Nhạc Nhạc về nhà định vào phòng ngủ, ba Lâm đưa đồ cho cậu, bảo cậu vào WC.
Lâm Nhạc Nhạc nhìn ba Lâm, lại nhìn đồ trên tay y, ngoan ngoãn vào WC.
Ba Lâm lo lắng không yên ở cửa chờ.
Bên trong rầm rầm mấy tiếng, Lâm Nhạc Nhạc đẩy cửa ra, sau đó hất cằm đắc ý cho ba Lâm xem: "Xem đi, con đã nói không có mà."
Que thử hiển thị không mang thai, lúc này ba Lâm mới thở phào một hơi.
"Chắc là gần đây con học hành mệt quá." ba Lâm nhớ đến bệnh trạng của Lâm Nhạc Nhạc, đau lòng nói, "Ở nhà ba bồi bổ cho con."
Thật ra sao lại có bệnh này, Lâm Nhạc Nhạc nằm trên giường nghĩ cũng biết.
Buổi tối hoạt động nhiều quá, mệt chết đi được, mệt là buồn ngủ, tiêu hao nhiều là đói, ban ngày vừa buồn ngủ vừa đói còn gì. Nếu không đói bụng không buồn ngủ, vậy Lâm Nhạc Nhạc lại cô phụ danh hào trứng lười của mình quá. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingiia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhưng chuyện này dù da mặt dày Lâm Nhạc Nhạc cũng không thể nói cho ba, bởi vậy chỉ có thể nuốt vào bụng, cộng thêm lại mắng Đại ma vương một vạn tám ngàn lần.
Buổi tối ăn cơm ba Lâm lại nói đến chuyện Lâm Nhạc Nhạc gặp Tưởng Thành Bình, hiển nhiên y đã nói chuyện này cho chú Lâm trước, bởi vậy tiến độ thảo luận không có gì khác biệt.
Ba Lâm nói: "Thật ra cũng xem thái độ của Tưởng Trạch, nếu các con hòa hợp, cũng không sợ."
Tuy rằng chú Lâm rất không ưa Lâm Nhạc Nhạc, nhưng vẫn quay đầu nói với cậu: "Con đừng cảm thấy qua được một ải là các con đã sống được với nhau. Mà, nhà chúng ta cũng không thiếu ăn không thiếu mặc, không có ai không biết kiếm sống, đây cũng không phải lúc mấu chốt để yêu đương."
Hai phụ huynh không quá lo lắng, Lâm Nhạc Nhạc gật đầu như gà mổ thóc.
Cậu không cảm thấy mình không hợp Tưởng Trạch, dù sao cậu và Tưởng Trạch không ai phụ thuộc vào ai.
Chú Lâm thấy cậu như vậy, yên tâm hơn chút, ăn cơm chiều xong là gọi cậu đến siêu thị phụ giúp.
Siêu thị kinh doanh khá ổn, hiện tại trừ chú Lâm ba Lâm còn thuê một người trông hàng.
Lâm Nhạc Nhạc quay lại siêu thị, chuyện đầu tiên là tìm một đống đồ mình thích ăn đem ra quầy thu ngân, rảnh rỗi thì ngồi sau bàn vừa ăn như chuột vừa xem TV.
Chú Lâm vừa sửa sang lại đồ vừa dành thời gian xem thằng con ngốc nhà mình vài lần, sâu sắc cảm thấy nếu Tưởng Trạch đối tốt với con ông, coi như là người ngốc có phúc của người ngốc.
Bảy ngày Quốc khánh nhoáng một cái đã qua, ba Lâm vẫn quan tâm đến vấn đề sức khỏe của Lâm Nhạc Nhạc, lúc tiễn cậu đi lén lút nói: "Nhạc Nhạc, sức khỏe của mình thì phải chú ý biết chưa? Lúc học cũng phải lấy bài vở làm trọng."
Lâm Nhạc Nhạc thề: "Ba yên tâm đi, người có trách nhiệm lại biết chừng mực như con, chuyện quan trọng con sẽ nghĩ sau khi tốt nghiệp."
Dù sao chuyện vả mặt này đương nhiên phải bất ngờ mới oanh oanh liệt liệt được.
Mình đúng là người giỏi lên kế hoạch, Lâm Nhạc Nhạc đắc ý nghĩ.
Người giỏi lên kế hoạch bình an qua nghỉ hè từ năm hai lên năm ba.
Trong năm đó Tưởng Trạch thuận lợi tốt nghiệp, công ty cũng hoàn toàn đi vào quỹ đạo, lại có thành tích nổi bật. Mặc dù hắn nhận không ít công việc từ Tưởng Thành Bình, lại vẫn thoải mái hơn so với lúc trước. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingiia, những nơi khác là ăn cắp)
Đương nhiên thời gian Tưởng Trạch ở nhà cũng kéo dài rất nhiều, nhưng sau khi mua xe Lâm Nhạc Nhạc càng chịu khó đi học.
Không bởi gì khác, bởi vì thời gian Đại ma vương ở nhà lâu rất đáng sợ.
Tuy số lần hai người hài hòa giảm bớt một nửa, nhưng chất lượng thì kéo dài gấp đôi theo.
Người giỏi lên kế hoạch lạnh run.
Đại ma vương làm Lâm Nhạc Nhạc hăm hở tiến lên, làm cậu một lòng muốn đọc sách thánh hiền.
Nhưng đến nghỉ hè, sách thánh hiền không phải cái cớ.
Buổi sáng Lâm Nhạc Nhạc vẫn chưa tỉnh ngủ, cảm giác mặt mình lại ướt sũng. Cậu mơ màng đẩy mặt Tưởng Trạch ra, không đẩy được, hắn đã dán lên ôm cậu, chuẩn bị hôn.
Mà không ngờ Lâm Nhạc Nhạc chưa mở mắt, há miệng nôn khan một tiếng.
Tưởng Trạch bị cậu dọa sợ, sau đó cậu cũng hoảng sợ mở to mắt, hắn vẫn đang hoài nghi chẳng có lẽ mình hôi miệng không?? Người chưa đánh răng là Lâm Nhạc Nhạc mà?
Nhưng Lâm Nhạc Nhạc mở miệng: "Mặt anh có mùi gì thế?"
Cậu nói xong rướn người lên ngửi mặt Tưởng Trạch mấy cái như chó, kết quả vừa nôn khan vừa chỉ trích Tưởng Trạch: "Anh, ọe, dùng kem dưỡng da mặt của em!"
Tưởng Trạch kéo Lâm Nhạc Nhạc dậy, sờ trán cậu, cảm giác có vẻ hơi nóng: "Em bị sốt à?"
Lâm Nhạc Nhạc hất tay hắn ra tự sờ, khẳng định: "Em có sốt đâu." Cậu nghĩ đến chuyện nôn khan vừa rồi, liên hệ đến quảng cáo trong TV, tỉnh ngộ: "Chưa biết chừng là viêm họng mạn tính."
Tưởng Trạch: "..."
Nhưng náo loạn như vậy, hưng trí của Tưởng Trạch giảm hơn nửa, khiến cho hắn không thể không hoài nghi có phải cậu cố ý hay không. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingiia, những nơi khác là ăn cắp)
Lâm Nhạc Nhạc mặc kệ Tưởng Trạch phỏng đoán mình thế nào, cậu đeo dép lê vào thẳng phòng tắm.
Cậu xoa cánh tay, lại xoa lưng, lúc xoa đến bụng mình, bỗng nhiên thấy hình như bụng mình không còn phẳng mà hơi phồng lên.
Lâm Nhạc Nhạc ướt sũng chạy đến trước gương cẩn thận soi, phát hiện thật sự hình như bụng mình có chút vấn đề.
Tim cậu hẫng một nhịp, cậu quay về vội vàng dội sạch bọt trên người, sau đó mặc quần áo ra ngoài.
Tưởng Trạch trong phòng khách đang xem TV thấy cậu hấp tấp, buông điều khiển quay đầu nhìn cậu: "Em đi đâu?"
"Em ra hiệu thuốc cân." Lâm Nhạc Nhạc đáp có lệ, ra cửa.