Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công

Chương 74




Lâm Nhạc Nhạc ăn một ngụm mì sợi, muốn nói lại thôi: "Đàn chị, thật ra..."

Cậu cảm thấy Tưởng Trạch có quan hệ với mình, luôn có một ngày có tin đồn. Nếu lúc này không nói, cậu cảm thấy mình như là đũy tâm cơ cố ý hóng hớt, cậu sợ đến lúc đó các chị biết sự thật sẽ đánh chết mình.

Giữ mạng quan trọng hơn.

Đàn chị số 1 ngẩng đầu lên, mặt mày nhộn nhạo, hiển nhiên đã đắm chìm trong drama khó lòng quan tâm Lâm Nhạc Nhạc: "Cái gì?"

Lâm Nhạc Nhạc khuấy thìa trong bát, quyết tâm nói: "Thật ra bạn trai của em là Tưởng Trạch."

Lúc cậu nói chuyện rất chân thành, nhưng đàn chị số 2 bởi vì những lời này của Lâm Nhạc Nhạc ngẩng đầu lên, cùng đàn chị số 1 nhìn cậu như nhìn thằng ngốc. Đàn chị số 1 giơ tay làm bộ muốn vỗ đầu cậu, cậu á lui về sau: "Sao lại đánh em!"

"Em thấy bọn chị ngu à?" đàn chị số 1 mắng, "Em cho rằng chị không biết em là người thành phố J chắc?"

"Đúng đó, chỗ cực xa thành phố S, chém gió cũng vừa thôi, chị còn tưởng em là người thật thà." Đàn chị số 2 cũng thổn thức.

"Em nghĩ lại bạn trai hai năm của em đi, nếu nghe thấy lời của em, cậu ta sẽ nghĩ như thế nào?"

"Người ta không đau lòng khó chịu chết hả?"

Lâm Nhạc Nhạc bị bão gió trách cứ ập lên đầu, không chỉ không thể thành công phơi bày quan hệ với Tưởng Trạch, còn bị coi là trai đểu phụ lòng.

Dưới bầu không khí này mình nói cái gì cũng sẽ bị coi như là vui đùa. Lâm Nhạc Nhạc thở dài một hơi, vẫn thử cứu vãn: "Em không nói điêu, bạn trai của em là Tưởng Trạch thật."

Cậu lấy điện thoại của mình ra, mở khung chat với Tưởng Trạch cho các cô xem.

Đàn chị 1 2 thò đầu nhìn kỹ, nhưng nội dung khung chat của Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch một không có tên hai avatar cũng không phải selfie, căn bản không nhìn ra ai là ai, nội dung trò chuyện trông cũng giống người yêu bình thường, thế là cuối cùng hai người xem thường. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Lâm Nhạc Nhạc, chị gái nói cho em nghe này, có ước mơ là chuyện tốt, nhưng phải phù hợp với thực tế. Bạn trai em gọi em là em yêu thì chị tin, em nói Tưởng Trạch gọi em là em yêu, chị ăn phân."

"Đúng đấy, người không biết đủ giống rắn nuốt cả voi, đã có người yêu còn ý dâm đối tượng khác với bọn chị, em nói xem em đuối lý không hả."

Lâm Nhạc Nhạc không biết nên nói gì, chỉ đành uống một ngụm nước mì, dưới tầm mắt áp bách của hai người thừa nhận mình sai: "Em rất đuối lý."

Lâm Nhạc Nhạc rất đuối lý.

Bởi vì cậu chợt phát hiện Tưởng Trạch là bạn trai siêu cấp như vậy, mà dường như cho tới bây giờ mình vẫn không ý thức được điểm này. Không phải cậu không biết hắn không thiếu người thích, mà trước kia hai người yêu xa, cậu có quá ít cơ hội được tiếp xúc với quan điểm của những người khác về hắn. Hơn nữa Tưởng Trạch cũng cho cậu cũng đủ cảm giác an toàn, khiến cho cậu không cần lo lắng gì ở phương diện này.

Giống như giờ phút này hai cô gái ngồi đối diện đều rất có hảo cảm với Tưởng Trạch, nhưng Lâm Nhạc Nhạc không cảm thấy mất hứng.

Thật ra với điều kiện tổng hợp của Tưởng Trạch, trong khi yêu đương có thể làm cho đối phương có tự tin và cảm giác an toàn là một chuyện không dễ dàng gì.

Đầu tiên là Tưởng Trạch rất giỏi tránh tị hiềm, thứ hai là Lâm Nhạc Nhạc cũng đủ tự tin.

Tự tin làm Nhạc Nhạc kiêu ngạo, làm Nhạc Nhạc có thể sử dụng chân béo đạp mặt Đại ma vương.

Buổi tối Tưởng Trạch đến đón Lâm Nhạc Nhạc về nhà ăn cơm.

Lâm Nhạc Nhạc không thay quân phục, mang theo quần áo bẩn thỉu đầy mồ hôi chạy đến cổng trường vào xe Tưởng Trạch.

"Nóng chết mất!" Lâm Nhạc Nhạc ngã vào ghế sau, không cài đai an toàn. Cậu sờ sờ ghế sau, hì hì cười nói, "Chắc là đầy mùi của em rồi."

"Ngồi hẳn hoi, cài dây an toàn." Tưởng Trạch vừa chậm rãi lái xe ra cổng trường, vừa dời lực chú ý quay đầu nhìn Lâm Nhạc Nhạc.

Lâm Nhạc Nhạc không nghe, hai tay bám ghế lái nhào qua: "Nào, hôn cái."

Tưởng Trạch quay đầu, hai người hôn chụt một cái.

"Cả người đầy mồ hôi, về tắm sạch." Tưởng Trạch nói.

"Anh bảo cô làm sườn xào chua ngọt chưa?" Lâm Nhạc Nhạc ngồi về chỗ cũ cài dây an toàn, lại lấy điện thoại ra lướt Weibo, vẫn không quên hỏi Tưởng Trạch về cơm tối.

"Ừ, nói rồi." Tưởng Trạch tăng tốc, đồng thời chỉnh nhỏ điều hòa, sợ Lâm Nhạc Nhạc lúc lạnh lúc ấm lại bị cảm, "Xin cô quản lý ký túc cho nghỉ chưa?"

Lâm Nhạc Nhạc lắc đầu: "Chưa đâu, tối anh đưa em về đi, không thì sáng sớm mai em không dậy được, đến muộn cũng phiền lắm."

Tưởng Trạch nhìn Lâm Nhạc Nhạc qua gương chiếu hậu, nghe vậy không vui lắm.

Lâm Nhạc Nhạc bắt đầu huấn luyện quân sự đã sắp được một tuần, nói cách khác một tuần này cậu đều ở trường học, hai người sắp một tuần không có hoạt động thân mật ngoài hôn môi.

"Vậy về ăn cơm chiều ngay, sau đó trước khi đóng cửa thì anh đưa em về."

Lâm Nhạc Nhạc không có ý kiến, cậu tập trung chơi điện thoại, tùy tiện vâng hai tiếng rồi không có động tĩnh.

Lâm Nhạc Nhạc gõ chữ đăng bài lên Weibo, nói hôm nay ăn cái gì ngon, lại làm chuyện gì thú vị, đăng lên rồi mới bắt đầu xem người follow trên Weibo.

Bạn tốt mà cậu follow đa số là người qua đường bình thường, thường ngày cũng chỉ chia sẻ cuộc sống hằng ngày trên Weibo. Nếu nói có Big V gì cũng coi như có một, là Khương Hoài.

Khương Hoài cũng chơi Weibo, nhưng phương thức không giống Lâm Nhạc Nhạc lắm. Anh cũng viết về cuộc sống hằng ngày, nhưng ít hơn, thuộc kiểu chỉ hứng lên mới viết. Tỷ như hãng xe lúc lái xe ra ngoài chơi, tỷ như đồng hồ lúc dắt chó ra ngoài đi dạo. Hơn nữa anh đẹp trai, cũng thích chưng diện, gia đình làm kinh doanh trang web thương mại điện tử lớn trong nước, chứng thực thái tử gia đủ vang dội uy vũ. Không nhiều không ít có hai triệu fan Weibo, cơ bản duy trì tần suất một tuần một bài đăng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tuy rằng Lâm Nhạc Nhạc và Khương Hoài follow lẫn nhau, nhưng cậu không cho phép Khương Hoài bình luận giao lưu với mình.

Lâm Nhạc Nhạc nói là "Duy trì hình tượng kín tiếng không dễ, một cái bình luận của anh sẽ làm lộ em."

Khương Hoài cảm thấy Lâm Nhạc Nhạc đúng là lắm chuyện, nhưng vẫn nghe lời, chưa từng bình luận ấn like, nhiều lắm chỉ cap Weibo của Lâm Nhạc Nhạc giễu cợt cậu.

Lâm Nhạc Nhạc về đến nhà là vọt vào phòng tắm, Tưởng Trạch đi theo cậu vào phòng, thuận tay đóng cửa phòng.

Bên ngoài cô giúp việc cài đặt thời gian nấu, lại lấy quần áo bẩn Lâm Nhạc Nhạc mang về bỏ vào máy giặt.

Tưởng Trạch giúp Lâm Nhạc Nhạc tắm, chà xát xong thuận tiện chăm sóc trong ngoài một lần. Tắm nửa tiếng, đây còn là kết quả chăm sóc qua loa, thông cảm cho Lâm Nhạc Nhạc ngày mai còn phải huấn luyện quân sự sớm.

Vốn mệt mỏi cả ngày, lúc tắm rửa còn hoạt động thể lực, Lâm Nhạc Nhạc ngồi vào bàn cơm cầm đũa cảm thấy mình có thể ăn một con trâu.

"Ở nhà tốt thật, đồ ăn căn tin trường học không ngon như cô làm." miệng Lâm Nhạc Nhạc như bôi mật, "Đồ cô làm ngon hơn khách sạn năm sao, có thể mở nhà hàng làm đầu bếp."

Lâm Nhạc Nhạc nói làm cô giúp việc cười khanh khách, ngồi trên sofa giúp cậu gấp quần áo khô.

"Trong nhà chỉ có cô tốt?" Tưởng Trạch ở dưới bàn đá đá chân Lâm Nhạc Nhạc, lòng vô cùng đố kị.

Lâm Nhạc Nhạc nhìn cô giúp việc đang đưa lưng về phía họ, sau đó quay đầu cách khoảng không chu cái mỏ bóng nhẫy với Tưởng Trạch, xem như hôn tinh thần.

"Anh cũng tốt, em ở trường học nhớ anh lắm, mơ thấy anh mấy lần. Aiz, buổi sáng dậy em trộm lau nước mắt anh không biết đâu."

Lời hay không tốn tiền, Lâm Nhạc Nhạc phun hết ra ngoài.

"Vậy thì tiếc quá, lát nữa về phòng em khóc cho anh xem." Giọng điệu của Tưởng Trạch bình thản, nhưng khóc và về phòng kết hợp với nhau khiến cho Lâm Nhạc Nhạc ngồi thẳng lưng.

Cậu và một ngụm cơm, lén dùng khóe mắt nhìn Tưởng Trạch, phát hiện hắn cũng nhìn mình, cậu nhíu mày, "Anh phiền thế."

Nhưng lúc này thấy Tưởng Trạch phiền, lúc về trường người ôm hắn muốn hôn lại là cậu.

Xe đỗ ở ngoài đèn đường, lại có mấy cây che, trong xe tắt đèn, bên ngoài căn bản không nhìn thấy bên trong.

Lâm Nhạc Nhạc thay quần áo sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, lại cọ đầu trong lòng Tưởng Trạch, "Lát nữa em đi rồi, anh đừng quên phải nhớ em đấy."

Hắn xoa đầu cậu, cúi đầu hôn khẽ mặt cậu, lại dỗ cậu: "Cho nên về nhà ở mới tốt. Huấn luyện quân sự xong rồi anh xin ở ngoại trú cho em, tranh thủ học lái xe, tự lái xe đi về cũng tiện."

"Vâng." Lâm Nhạc Nhạc gật đầu, ngọt ngào tựa vào lòng Tưởng Trạch, lại ngồi thẳng dậy hôn mặt hắn, hôn đến khi hắn cười, ôm cậu chặt hơn nữa.

Cuối cùng vào phòng ký túc sát giờ đóng cửa.

Cũng may nhóm bạn cùng phòng vẫn chưa ngủ, Hầu Lợi Vân giường dưới cố ý để cửa cho cậu.

Phí Tử Khôn vẫn đang chơi game, mà Lý Nhuận đi ra khỏi phòng vệ sinh, vừa hay đối mặt với Lâm Nhạc Nhạc.

Lâm Nhạc Nhạc mang theo một túi quần áo bẩn đi, quay về đã giặt, lại còn một đống đồ ăn vặt và hoa quả đã cắt.

Cậu để hoa quả lên bàn gọi đám bạn cùng phòng ăn, "Cùng ăn đi, để sang ngày mai lại hỏng."

Hầu Lợi Vân và Phí Tử Khôn đều không khách sáo, tối lửa tắt đèn ngồi cùng Lâm Nhạc Nhạc ăn.

Lý Nhuận thấy Lâm Nhạc Nhạc nhẹ nhàng khoan khoái trở về, hỏi cậu: "Cậu mang quần áo ra ngoài giặt à?"

Cậu ta không thích mang quần áo ra máy giặt công cộng dưới tầng lắm, máy giặt công cộng hôi không chịu được, ngày hôm qua cậu ta còn thấy có người bỏ một đôi giày vào giặt. Tuy rằng định kỳ khử trùng, nhưng vẫn không chịu được. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Vốn hôm nay mẹ cậu ta sẽ đến đây mang quần áo bẩn về nhà, nhưng công việc hơi bận nên không thể đến đây, đành phải chờ ngày mai xem.

Lý Nhuận vốn nghĩ người địa phương như mình là người sung sướng nhất trong ký túc, lại không ngờ Lâm Nhạc Nhạc sướng hơn cậu ta nhiều. Không chỉ được mấy chị gái khóa trên thích, mấy cô gái xinh xắn trong lớp cũng rất thích nói chuyện với Lâm Nhạc Nhạc.

Đối mặt với câu hỏi của Lý Nhuận, Lâm Nhạc Nhạc gật đầu nói: "Ừ, cầm về nhà giặt, tiện tay mang đồ ăn đến đây."

"Vậy qua lại không phiền à? Tự cậu về à?"

Lúc buôn chuyện mọi người đã nghe Lâm Nhạc Nhạc nói mình có bạn ở thành phố S, cho nên thỉnh thoảng cậu đi ra ngoài đều đến nhà người bạn đó. Lúc đó Lý Nhuận còn thầm nghĩ người thành phố J làm bạn với người thành phố S, cho dù là họ hàng, thường xuyên qua ăn ké cơm còn giặt quần áo như Lâm Nhạc Nhạc làm gì, thời gian dài quá cũng rất phiền.

Nhưng Lâm Nhạc Nhạc đi ăn ké lại còn tự ngồi xe về cũng phiền, nhà cậu ta thường sợ mệt nên toàn chủ động đến. Lý Nhuận qua chi tiết này lại thưởng thức ra chỗ bản thân ưu việt hơn Lâm Nhạc Nhạc.

"Bạn đến đón tớ." Lâm Nhạc Nhạc không quá chú ý tới điểm quan trọng trong lời của Lý Nhuận, "Cũng không phiền, khu chung cư cũng gần trường."

Đại học S lớn, cho nên địa phương cũng tốt, ở ngay trung tâm thành phố, Lâm Nhạc Nhạc nói đến khu chung cư gần trường, Lý Nhuận cảm thấy cậu chém gió.

Nhà ở gần trường họ ba mươi phút đều tấc đất tấc vàng. Với ấn tượng về trang phục của ba Lâm và chú Lâm hôm đầu tiên đưa Lâm Nhạc Nhạc đến trường của Lý Nhuận, không giống như là người có họ hàng như vậy, lại càng không nói cậu mới đến lại có bạn bè gì ở thành phố S.

Cho nên tổng hợp lại các chi tiết này, Lý Nhuận cảm thấy rất có thể Lâm Nhạc Nhạc đang chém gió.

Chậc, đúng là vô nghĩa.

Lý Nhuận nằm lên giường nghĩ, cảm thấy hành vi này của Lâm Nhạc Nhạc khôi hài. Chẳng liên quan gì, thùng rỗng kêu to buồn cười còn gì?

Lý Nhuận chơi điện thoại một lát, bỗng nhiên nghĩ đến Weibo của Lâm Nhạc Nhạc.

Giữa lúc huấn luyện quân sự cậu ta từng thấy Weibo của cậu, mà bởi vì tên Weibo của cậu rất kỳ quái nên cậu ta khắc sâu ấn tượng.

Lý Nhuận nghĩ nghĩ, mở Weibo, gõ mấy chữ "Sờ mông Đại ma vương ", quả nhiên có một cái Weibo.

Tần suất Lâm Nhạc Nhạc đăng Weibo rất cao, Weibo hoạt động hơn hai năm, nội dung có hơn hai ngàn, lướt đến lướt đi toàn là ghi chép cuộc sống hằng ngày.

Nhưng trong ghi chép mấy ngày nay, Lý Nhuận phát hiện chỗ bất thường.

Thứ nhất, hình như là Lâm Nhạc Nhạc đang yêu một người tên là Đại ma vương kiêu ngạo. Thứ hai, Weibo của cậu trước sau thật sự quá khác thường.

Ví dụ như học kỳ hai lớp 12 có một bài đăng, có quà của "Đại ma vương" tặng. Quà này Lý Nhuận thấy cũng xa xỉ. Mà không có gì, mấu chốt sơ hở ở chỗ hình ảnh Lâm Nhạc Nhạc đăng là ảnh trên mạng, lý do là cậu chụp rất xấu.

Ha hả, giấu đầu hở đuôi.

Lý Nhuận lướt tiếp, lại tìm được chỗ mâu thuẫn. Dựa theo độ phú hào của người yêu Lâm Nhạc Nhạc, hẳn là cậu không lo ăn uống, nhưng cậu lại có một đống Weibo khóc than, ví dụ như "Không có tiền nạp thẻ cơm, cuối tuần này chỉ có thể ăn chay, 【 heo con thở dài 】" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lướt Weibo một vòng, Lý Nhuận cảm thấy Weibo của Lâm Nhạc Nhạc không nhất quán, hình tượng "Đại ma vương" trong Weibo của cậu cũng không ổn định. Giai đoạn trước toàn phỉ nhổ, lúc sau bỗng đắp kịch bản phú nhị đại, lâu như vậy tới nay đều chỉ thấy chữ không thấy người.

Đúng là thú vị.

Lý Nhuận ở xem non nửa Weibo của Lâm Nhạc Nhạc, cuối cùng cho ra một cái kết luận: Lâm Nhạc Nhạc là thằng ngu giả làm phú nhị đại trên Weibo, nhưng lại ảo tưởng đến là thật.