Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công

Chương 73




Tuy rằng Lâm Nhạc Nhạc bị khinh bỉ, mà cũng không phải cậu chưa từng bị chọc tức, nhưng sau khi bị chọc tức lại hết đường chối cãi thì là lần đầu tiên.

Bởi vậy đến sau khi ăn cơm chiều xong tất cả khách khứa về hết rồi, cậu còn nhớ đến đoạn nhạc đệm trước cơm chiều, thái độ với Tưởng Trạch cũng không tốt được.

Ngay cả hành vi lúc trước hắn từ chối dùng kem che cổ, sau khi cậu nghĩ lại vẫn thấy hắn tâm cơ.

Tưởng Trạch phát hiện Lâm Nhạc Nhạc khác thường, cho nên thấy cậu về phòng là cũng đi theo.

Vào cửa phòng, hắn thấy cậu vào phòng vệ sinh cầm một chai nước lau cổ.

Lâm Nhạc Nhạc nhìn Tưởng Trạch qua gương, hung hăng lườm, vừa tức vừa ấm ức: "Anh hại em mất mặt."

Tưởng Trạch đi vào dán vào lưng Lâm Nhạc Nhạc, hai tay ôm bả vai cậu, cúi đầu hôn tai cậu, sau đó hỏi: "Làm sao thế?"

Lúc ăn cơm chiều Tưởng Trạch không thấy có chỗ gì đặc biệt, chủ yếu là Tưởng Huy và Khương Hoài không dám ghẹo Lâm Nhạc Nhạc ở trước mặt hắn nên rất biết điều.

Lâm Nhạc Nhạc vừa lau cổ vừa nói mấy câu vui đùa trước bữa cơm cho Tưởng Trạch nghe.

"Rõ ràng không phải em!" Lâm Nhạc Nhạc nhấn mạnh, "Nhưng họ đều nói là em!"

Tưởng Trạch cười khẽ nghiêng đầu cọ sườn mặt Lâm Nhạc Nhạc, trong gương mặt hai người dính sát vào nhau, hắn nói nhỏ: "Nhạc Nhạc đáng thương."

Tóc gáy Lâm Nhạc Nhạc lại dựng thẳng lên.

Đêm qua lúc cậu khóc vùi mặt vào gối đầu, Tưởng Trạch ôm cậu từ sau như vậy, vừa ra vào không nể tình chút nào vừa kề tai cậu nói cậu đáng thương.

Cố tình ánh mắt Tưởng Trạch đẹp khó nói thành lời, lúc nhìn người chăm chú dịu dàng, Lâm Nhạc Nhạc khó tránh khỏi bị hắn nhìn mà tim đập nhanh, càng thêm vội vội vàng vàng.

Cũng may Tưởng Trạch cụp mắt nhìn mấy chai nhỏ trên bệ cùng với nước Lâm Nhạc Nhạc lau cổ.

Nước tẩy trang.

Tưởng Trạch nhìn lướt qua, tuy rằng bình thường mình không cần, nhưng có thể nhận ra đó là một ít đồ trang điểm. Hắn cầm lấy một cái trong đó hỏi Lâm Nhạc Nhạc: "Mấy cái này của em à?"

Trên bàn nhiều vô số, tẩy trang kem che khuyết điểm, thậm chí phấn má cũng đầy đủ hết.

Nhưng bình thường Lâm Nhạc Nhạc không trang điểm, ít nhất Tưởng Trạch cảm thấy như vậy.

"Đương nhiên, lo trước khỏi hoạ. Tuy em không hay dùng, nhưng trường hợp giống hôm nay cần dùng đến, bình thường em cũng che quầng thâm mắt."

"Đừng nhìn đây chỉ là chi tiết nhỏ, tục ngữ nói chi tiết nhỏ quyết định thành bại. Nếu anh không đẹp, khẳng định em không thể chú ý tới anh." Lâm Nhạc Nhạc nói một tràng, còn rất có sức thuyết phục.

Tưởng Trạch nghe vậy lại cầm kem che khuyết điểm lên xem, mặt đăm chiêu suy nghĩ.

Lâm Nhạc Nhạc thấy động tác tùy tiện của hắn, thịt trong lòng đau: "Anh cẩn thận đấy đừng làm rơi, bốn trăm tệ(*) đó!"

(400 NDT = 1.387 triệu VND)

"Bốn trăm tệ dùng bao lâu rồi?"

Lâm Nhạc Nhạc nghĩ lại, "Dùng gần một năm sao ấy?"

Trong chai còn khoảng một nửa.

Tưởng Trạch nói như thể đương nhiên: "Thế chẳng phải là rẻ à?"

Thẻ lúc trước hắn cho Lâm Nhạc Nhạc đã từ mười nghìn lên thành trăm nghìn, nhưng tiền bên trong bị dùng rất ít. Trừ lúc bình thường mua ít đồ nhỏ linh tinh, một tháng có thể sử dụng năm trăm đã là nhiều. Đồ lớn ba Lâm chú Lâm mua cho, cho nên cơ hội dùng tiền trong thẻ đã ít lại càng ít. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

"Đó là bởi vì em cần kiệm lo cho gia đình, dùng tiết kiệm. Anh cho em mua thả ga, em sẽ bán cả anh đi." Lâm Nhạc Nhạc ba hoa lại không quên mượn cơ hội tiếp tục chỉ trích, "Mà một người tốt như em, anh còn cố ý hãm hại em, làm cho em mất mặt. Anh nghĩ xem hành vi này có phải quá đê tiện không?"

"Ừ, phải." Tưởng Trạch thành khẩn nhận sai.

Chuyện này mới coi như xong.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày khai giảng.

Chú Lâm và ba Lâm đến trước một ngày, sáng sớm Tưởng Trạch phải đến nhà ga đón.

Tuy rằng ba Lâm và chú Lâm biết đôi chút về điều kiện gia đình Tưởng Trạch, nhưng khi họ đến nhà trọ mới hiểu rõ điều kiện gia đình hai nhà thật sự là chênh lệch quá nhiều.

Giống như thằng con ngốc nhà họ đang đứng ở cửa với vẻ mặt bình tĩnh.

Dù lần trước Lâm Nhạc Nhạc đã cầm theo một túi đồ lớn đến đây, nhưng ba Lâm chú Lâm vẫn cầm theo nhiều.

Ba Lâm vẫn mang dầu gội đầu, đồ ăn vặt mà Lâm Nhạc Nhạc bỏ ra đến. Y hận không thể dời cả nhà đến đây.

Không chỉ mang đồ cho Lâm Nhạc Nhạc, y còn cho đám bạn cùng phòng mà cậu chưa gặp mặt.

Theo lý đại học S không cho sinh viên ngoại trú, cho nên Lâm Nhạc Nhạc tạm thời chỉ có thể ở trong trường.

Lâm Nhạc Nhạc tiếc nuối lúc nhận được thư thông báo, hiện tại chỉ cảm thấy may mắn.

Mẹ nó, dầu gì cũng có thể trốn ở trong trường, không thì không biết ngày nào đó mạng nhỏ của cậu rớt trên tay Tưởng Trạch.

Đồng dạng thoát xử nam, nhưng Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy lượng nhu cầu của mình và Tưởng Trạch là rõ ràng không giống nhau.

Lâm Nhạc Nhạc hiện tại ban ngày làm bá vương, buổi tối làm chim cút.

Mỗi ngày sau khi dậy, Tưởng Trạch sẽ ăn năn vì hành vi đêm trước, để cho Lâm Nhạc Nhạc nhe nanh múa vuốt kiêu ngạo một ngày, nhưng sự ăn năn này chỉ đến trước khi ngủ.

Mặc dù không phải ngày nào cũng đánh lũy ba, nhưng lũy hai của Tưởng Trạch cũng mệt chết người, không phải mỏi tay thì mỏi mồm.

Lâm Nhạc Nhạc đau mà cũng sung sướng.

Đương nhiên cậu vẫn phải thừa nhận trong đó sung sướng lớn hơn nhiều.

Mà sự lo lắng của ba Lâm chú Lâm lại lớn hơn chút lo lắng nho nhỏ ấy của Lâm Nhạc Nhạc.

Hai người họ là người từng trải, sao có thể không nhìn ra quan hệ của Tưởng Trạch và Lâm Nhạc Nhạc tiến triển đến bước nào. Nếu ba mẹ khác có thể đã mắng con rồi, nhưng trừ đó ra sẽ không có sầu lo gì khác. Nhưng họ thì khác, rốt cuộc thể chất của ba Lâm có di truyền cho Lâm Nhạc Nhạc hay không, điểm này họ cũng không rõ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lỡ đâu nếu có gì ngoài ý muốn lại thêm một mạng người.

Điều này làm hai người lớn cẩn thận suy nghĩ.

Cho nên lúc ăn xong cơm chiều, ba Lâm dùng lý do tiêu cơm dẫn Lâm Nhạc Nhạc ra ngoài. Ba Lâm dễ mở miệng, vừa đến con đường nhỏ ít người là y hỏi bâng quơ: "Con và Tưởng Trạch ngủ chung một phòng à?"

Lâm Nhạc Nhạc gật đầu: "Đúng ạ."

Phút cuối cùng lời nói đến bên miệng, ba Lâm lại ngượng ngùng, y chỉ có thể nói vu vơ: "Ba và chú con lúc trẻ không hiểu chuyện, cũng không biết khái niệm an toàn, lúc đó mới có con đấy."

Lâm Nhạc Nhạc nghĩ cái là biết ba Lâm nói vậy là có ý gì, cậu vỗ ngực cam đoan: "Ba yên tâm, con hiểu mà."

Sinh con gì đó, ít nhất cũng phải tốt nghiệp đại học đã.

Ngày hôm sau nhập học.

Vốn Tưởng Trạch cũng muốn đi cùng, nhưng có chú Lâm và ba Lâm, Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy không cần nhiều người. Hơn nữa công ty Tưởng Trạch cũng có chuyện phải làm, cậu không cho hắn đi theo, bảo hắn đưa họ đến cửa trường học rồi xuống xe.

Buổi sáng ba người khác trong phòng ngủ đã đến rồi, một người trong đó là người thành phố S, hai người còn lại là người Bắc.

Hai bạn cùng phòng người Bắc một người tên là Hầu Lợi Vân, một người tên là Phí Tử Khôn, bạn cùng phòng ở thành phố S tên là Lý Nhuận, không chỉ có có ba mẹ mà ông nội bà nội cũng theo, mọi người chiếm một nửa phòng ngủ. Hầu Lợi Vân đến một mình, ba mẹ Phí Tử Khôn thì chỉ đến một lát.

Ba Lâm nhiệt tình chia đồ ăn cho bạn cùng phòng, cười nói: "Phiền các cháu quan tâm Nhạc Nhạc nhà chú nhiều hơn."

Lý Nhuận kia tuy rằng có cả nhà, nhưng không quá nhiệt tình, lúc nói chuyện câu được câu không, nhiều lắm là mẹ Lý Nhuận hỏi Lâm Nhạc Nhạc là người ở đâu, vừa nghe là thành phố J thì không hỏi thêm.

Hầu Lợi Vân và Phí Tử Khôn thì nhiệt tình, sau khi cảm ơn ba Lâm lại bắt chuyện với Lâm Nhạc Nhạc, lại nói đến game, đám con trai làm quen rất nhanh.

Cả nhà Lý Nhuận cùng ba Lâm chú Lâm bận lên bận xuống, nhưng nhà Lý Nhuận chỉ thu dọn giường của mình, ba Lâm thuận tay quét cả phòng ngủ và ban công, chú Lâm thì trải giường chiếu cho Lâm Nhạc Nhạc.

Ngày đầu tiên khai giảng chấm dứt trong bận rộn, huấn luyện quân sự cũng bắt đầu cho cuộc sống đại học.

Xét từ biểu hiện của Lý Nhuận và Lâm Nhạc Nhạc ngày đầu tiên khai giảng, đám Hầu Lợi Vân vốn tưởng hai người này giống nhau, đều được chiều từ bé, nhưng ở chung vài ngày lại cảm nhận được sự khác biệt.

Lâm Nhạc Nhạc được chiều từ bé, nhưng cậu không khiến người ta ghét, bởi vì thái độ của cậu không có vấn đề gì, trái lại còn dễ ở chung. Mà Lý Nhuận thì kém hơn nhiều, hếch mũi lên trời, ở phòng ngủ không hòa hợp với ai. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lâm Nhạc Nhạc ở trường học vài ngày, cũng cảm nhận được sự chênh lệch với ở nhà.

Chỗ này không có tủ lạnh hai ngăn đầy thức ăn ngon, không có bồn tắm lớn, giặt quần áo còn phải dùng máy giặt công cộng, đến giờ còn phải chạy xuống lấy ngay, không thì người khác sẽ tùy tiện vứt quần áo của mình vào chậu tắm.

Quan trọng hơn là, chỗ này buổi tối ngủ không có Đại ma vương ôm.

Tuy rằng hiện tại nằm ngồi chạy thắt lưng không mỏi chân không đau, nhưng Lâm Nhạc Nhạc lại cảm thấy thật ra xương sống thắt lưng đau lại rất tốt.

Chương trình học năm ba của Tưởng Trạch không quá nhiều, đa số thời gian ban ngày vẫn ở công ty. Hơn nữa lúc Lâm Nhạc Nhạc huấn luyện quân sự lại thao luyện cả ngày, hai người đi ăn cơm chiều thì Tưởng Trạch đón cậu đi ra ngoài ăn, trên cơ bản không gặp mặt ở trong trường học.

Nhưng đây cũng không phải vấn đề quá lớn, bởi vì Lâm Nhạc Nhạc vẫn không thiếu sự quan tâm của mọi người.

Cụ thể hơn chút là mấy đàn chị thấy cậu trắng nõn thanh tú, cho nên thấy hứng thú với cậu, mà sau khi phát hiện cậu là gay mặc dù thất vọng nhưng càng cảm thấy hứng thú với cậu.

Lâm Nhạc Nhạc bình thường hay hóng hớt drama với các cô, có đôi khi tụ ở góc sáng sủa trong căn tin ăn cơm như hiện tại.

"Trường chúng ta không có sự việc nhân vật đặc biệt gì đúng không?" đàn chị đối mặt với nghi vấn của Lâm Nhạc Nhạc, ngẫm nghĩ rồi giật nhẹ cánh tay nữ sinh bên cạnh chứng thực, "Không có hả?"

Nữ sinh bên cạnh vốn đang lướt điện thoại, nghe vậy ngẩng đầu nói: "Sao không có! Chỉ là khoa Văn chúng ta không có thôi."

"Aiz, khoa Văn chúng ta thảm quá." Đàn chị số 1 quay đầu lại nhìn Lâm Nhạc Nhạc, lại mắng, "Thấy hiện trạng chưa? Đừng cướp bạn trai với các chị, em vẫn còn thanh xuân."

"Em có bạn trai rồi." Lâm Nhạc Nhạc vội phơi bày trạng thái tình cảm, "Chúng em đã yêu sắp hai năm."

"Đậu má, em dự kiến trước luôn hả." đàn chị số 1 kinh ngạc nói, "Lúc trước sao chị không tìm một anh trước khi vào đại học..."

Đàn chị số 2 đã lấy ảnh ra, cho Lâm Nhạc Nhạc xem: "Em đã có bạn trai thì cho em xem thiên thái(*) trường chúng ta."

(Từng được thầy Hà đề cập trong Happy Camp, là ngôn ngữ mạng để chỉ loại hình cực phẩm không gì thích hơn được, tương đương với nghĩa nam thần)

Thiên thái!

Lâm Nhạc Nhạc nghe thấy hai chữ thiên thái, vội nhào qua, kích động hít drama.

Nhưng ảnh trong điện thoại của đàn chị là Tưởng Trạch.

Đối với Lâm Nhạc Nhạc, đây là tình huống "lạy ông tôi ở bụi này" điển hình, không biết chừng, nhưng là thật.

Đàn chị số 2 còn giới thiệu: "Tưởng Trạch, năm ba, nam thần khoa Quản lý, người thành phố S. Nghe nói nhà cực giàu, mà không phải mấu chốt, mấu chốt là đẹp ha ha ha ha. Em xem ảnh này, chị nói cho em biết nhé vẫn chưa đẹp bằng một phần ba đâu."

Đàn chị số 1 cười hì hì theo, cười xong hỏi Lâm Nhạc Nhạc: "Thế nào, có phải thiên thái đặc biệt không?"

"Năm nay đã năm ba rồi, hình như Tưởng Trạch cũng chưa yêu ai. Aiz, tuy chị đoán người như cậu ấy không yêu đương lăng nhăng, nhưng ít nhất biết cậu ấy độc thân, chúng ta vẫn có thể ảo tưởng." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Đàn chị số 2 đồng thời không quên cảnh cáo Lâm Nhạc Nhạc: "Em cũng đừng có ý định gì, nếu em nhớ bạn trai đáng thương đã yêu hai năm, em phải giữ ý chí kiên định chỉ ngắm Tưởng Trạch."

Lâm Nhạc Nhạc ngoan ngoãn gật đầu, đồng thời tò mò hỏi: "Vậy bình thường Tưởng Trạch ở trường học thế nào ạ?"

Đàn chị số 1 nói: "Cậu ấy bình thường học xong là về, cũng không trọ ở trường, tính cách không gần gũi, nhưng kiểu tính cách này đều là cộng thêm điểm, tốt hơn người ấm áp nhiều."

Lâm Nhạc Nhạc: "Em cảm thấy chị vẫn nhìn mặt, hơn nữa người ấm áp thì làm sai cái gì?"

"Phi, cách gọi khác của điều hòa trung tâm(*) thôi."

(Từ mạng, ý chỉ người tỏa sự yêu thương ấm áp cho nhiều người cùng lúc, đôi khi dùng với nghĩa mỉa mai)

Đàn chị số 1 lại hỏi cảm tưởng trong lòng cậu giờ khắc này: "Bây giờ em nghĩ gì?"

Lâm Nhạc Nhạc ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Lòng em lặng như nước."

"Giỏi!" các đàn chị giơ ngón tay cái với cậu.