Tưởng Huy ôm hai quyển sách xuống xe ô tô, cậu ta nghĩ chắc Tưởng Trạch ở nhà. Có lẽ ru rú ở nhà cũng có thể lây được, cậu ta cảm thấy từ sau khi yêu đương là anh mình không thích ra ngoài.
Cô giúp việc mở cửa, cười đón cậu ta vào.
Tưởng Huy cũng tươi cười, "Cô ơi, trưa nấu sườn ăn đi ạ."
Cô giúp việc gật đầu: "Tiểu Huy ở đây ăn cơm trưa à?"
Tưởng Huy chưa nói một tiếng "Vâng" ra khỏi miệng, thoáng nhìn một người đi xuống cầu thang, thiếu chút nữa sợ hết hồn.
Người đi xuống không phải ai khác, là bác cả của Tưởng Huy, ba Tưởng Trạch Tưởng Thành Bình. Một quãng thời gian thật dài không gặp bác cả, Tưởng Huy cũng suýt quên thi thoảng bác mình về nhà.
Tưởng Huy đứng nghiêm tại chỗ: "Bác ạ."
Tưởng Thành Bình liếc mắt nhìn cậu ta một cái, không để ý lắm: "Ừ."
Ông đi đến cạnh cửa cầm áo khoác của mình, vừa mặc vừa nói với cô giúp việc: "Buổi tối tôi về ăn cơm."
Cô giúp việc đáp lời, tiễn Tưởng Thành Bình đi ra ngoài. Lúc quay đầu lại nhìn Tưởng Huy, cậu ta lại như thể sống sót sau tai nạn.
Bà cười nói: "Cháu đến tìm A Trạch hả? Nó ra ngoài từ sáng, buổi tối cũng không về."
Tưởng Huy thở dài một hơi, cảm thấy mình không gặp được Tưởng Trạch còn bị Tưởng Thành Bình dọa sợ, thật sự là mất nhiều hơn được, "Cô ơi, không cần nấu sườn đâu, anh cháu không ở nhà thì cháu cũng đi đây."
"Cần cô nói với A Trạch một tiếng không?"
"Không cần không cần." Tưởng Huy khoát tay, ôm sách đi luôn.
Cậu ta sải bước lên xe, hơi nghi hoặc. Anh cậu ta ra ngoài từ sáng, buổi tối còn không về nhà, thế là đi đâu?
Đây là chuyện buổi sáng.
Ăn cơm trưa xong, Lâm Nhạc Nhạc bên trái là ba, bên phải là chú, ba người cùng nhau vào cửa hàng bách hóa.
Lâm Nhạc Nhạc và ba Lâm đều rất thích mua quần áo. Đương nhiên góc độ xuất phát bất đồng, cậu thuần túy là thích trưng diện, ba Lâm thì thích mua đồ cho con mình. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Chú Lâm trong đây lại có vẻ không hòa hợp, ông đứng trong cửa hàng mặt không biểu cảm, trừ lúc trả tiền cơ bản không có cảm giác tồn tại, cũng không đưa ra ý kiến tham khảo gì.
Nhiều nhất chỉ là đánh thằng nhãi thích trưng diện Lâm Nhạc Nhạc một cái trong lòng, sao lại lắm chuyện thế không biết, màu đen và màu xám có gì khác biệt? chú Lâm cảm thấy căn bản không khác gì.
Quần áo gì cũng được, ba Lâm không có ý kiến, nhưng mua quần thì y không thích cho Lâm Nhạc Nhạc mua loại hở mắt cá chân, cuối cùng cậu chỉ đành thành thật mua loại phòng lạnh giữ ấm.
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy ba cậu và Tưởng Trạch có chung đề tài người trung niên với nhau.
Cả nhà mua quần áo xong, không quay về thôn ngay mà gọi xe đến căn nhà mới đã trang hoàng gần xong trong khu chung cư.
Nhà mới không xa trường cậu lắm, đi xe máy điện có lẽ chưa đến hai mươi phút.
"Nhà này lớn lại còn hướng nắng, cho con ở." Ba Lâm hứng trí giới thiệu cho Lâm Nhạc Nhạc, "Bên này cho con làm phòng sách, còn lại ba và chú ở."
Lâm Nhạc Nhạc liếc nhìn, phòng mà ba Lâm nói là phòng ngủ chính, có một phòng vệ sinh riêng. Cậu cảm thấy cậu ở đây thì không được. Tuy da mặt cậu dày, cảm thấy mình nên hưởng phúc, nhưng vẫn chưa tới mức này. Hai người lớn kiếm tiền mua nhà ở, còn để cho họ ở phòng nhỏ, quá kỳ cục.
Lâm Nhạc Nhạc muốn từ chối, nhưng nghĩ lại tính cách ba cậu, chưa chắc nói thế y đã đồng ý. Bởi vậy cậu bĩu môi, không vui lắm: "To quá, con không thích ở phòng to, hướng nắng mùa hè nóng thì sao ạ? Con muốn ngủ ở phòng nhỏ kia."
Nếu cậu theo góc độ quan tâm, ba Lâm sẽ không thỏa hiệp, ngược lại còn cảm động bởi vì con mình tinh tế, do đó sẽ càng kiên trì cho cậu ở phòng ngủ chính. Nhưng cậu ghét bỏ như vậy, y vội dỗ con: "Vậy hả, thế, thế ba và chú ngủ ở đây, con ngủ ở kia. Nhạc Nhạc muốn ở đâu thì ở đó."
Lâm Nhạc Nhạc cảm động: "Ba tốt quá."
Nếu cậu được ba Lâm nuôi lớn từ lúc còn nhỏ tới giờ mà không phải sau khi thành niên mới xuyên qua, cậu cảm thấy không chừng hiện tại đã bị nuôi thành tính cách dám giết người phóng hỏa, hơn nữa giết người phóng hỏa xong rồi ba Lâm còn phải cảm thấy con mình rất tốt.
"Ba không tốt với con sao được, ba chỉ có một đứa con như con." ba Lâm móc tim móc phổi.
Chú Lâm đứng cạnh nhìn mà răng chua lòng cũng chua.
Dựa theo tiến độ hiện tại, sau Tết cả nhà có thể dọn đến đây ở, học kỳ sau Lâm Nhạc Nhạc có thể học ngoại trú, bởi vậy lúc cả nhà rời đi, trong lòng có rất nhiều hy vọng.
Lúc xuống xe bus, bóng đêm mùa đông đã buông xuống.
Ba Lâm cởi balo của Lâm Nhạc Nhạc ra để mình cầm, chú Lâm thấy vậy cầm hộ, lại phát hiện balo khá nặng.
"Sao nặng thế?" chú Lâm hỏi.
Lâm Nhạc Nhạc nâng cằm, nói: "Vâng, trong balo nhiều sách lắm, toàn là sách con học xong rồi mang về nhà cất."
Chú Lâm nhìn Lâm Nhạc Nhạc cảm khái: "Nhạc Nhạc, con thay đổi thật rồi."
Cậu cười, lại nghe thấy chú Lâm nói, "Trước kia chú cứ nghĩ con là thằng ngốc, con trước đây ngốc thật mà, một bài cũng phải học cả nửa ngày." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nụ cười của Lâm Nhạc Nhạc cứng lại, cậu quay đầu tố cáo: "Ba ơi, xem chú con kia!"
Ba Lâm không có cách giúp cậu, chỉ đành nói: "Đó là chuyện quá khứ rồi, bây giờ Nhạc Nhạc rất thông minh."
Ba Lâm đã nói như vậy rồi, Lâm Nhạc Nhạc chỉ đành thừa nhận nguyên chủ trước kia ngốc thật. Không thì phàm là khen được, y tuyệt đối không nói như thế.
"Cuối kỳ con phải đứng đầu toàn trường." Lâm Nhạc Nhạc lầm bà lầm bầm. Không phải là cậu ba hoa mà cậu cảm thấy mình tốn nhiều sức như vậy mà không đứng nhất cuối kỳ, thế thì cậu kiếm một miếng đậu phụ đập đầu chết quách cho xong.
Ba người đi về trước, chưa đến cửa nhà lại cùng nhau dừng lại.
"Ủa?" Ba Lâm ngửa đầu nhìn ngọn đèn sáng trên tầng hai nhà hàng xóm, kinh ngạc nói: "Trong nhà họ Tưởng sao sáng đèn?"
Sau khi ba anh em nhà họ Tưởng về thành phố, chìa khóa nhà này đã giao cho ba Lâm, bình thường không có chuyện gì cũng không mở. Bây giờ sáng đèn trừ phi là người nhà họ Tưởng đã quay lại.
"Chắc là quá lâu không về nên bây giờ về thăm." Chú Lâm nói, "Lúc trước gọi điện họ đã nói vậy rồi còn gì?"
Người mà chú Lâm nói là chủ nhân thật sự của căn nhà này, không phải ba anh em nhà họ Tưởng.
Cho nên Lâm Nhạc Nhạc không nghĩ đến gì khác, cậu chạy đến sân nhà hàng xóm liếc mắt nhìn, cửa mở rộng ra, trong sân còn có một chiếc xe.
Xe kia...
Cậu mở to hai mắt nhìn thêm mấy lần, trong bóng đêm chỉ có thể nhìn thấy hình dáng xe và biển số xe mơ hồ, nhưng trông rất giống xe mà Tưởng Trạch lái tới lái lui lúc ở thành phố S.
Lâm Nhạc Nhạc bỗng nhiên có suy đoán lớn mật, nhưng không dám xác định. Cậu lấy điện thoại ra nhưng phát hiện không biết điện thoại đã hết pin tắt máy từ bao giờ.
Tim cậu đập thình thịch.
Cuối tuần này Tưởng Trạch biểu hiện quá tệ, Lâm Nhạc Nhạc vừa cất bước đi về trước vừa nghĩ. Nếu là anh ta, mình nhất định phải mắng anh ta trước, cho anh ta biết mình sai rồi. Nếu không phải anh ta, cậu không muốn nghĩ đến khả năng này.
Ba Lâm và chú Lâm cũng vào theo, lúc này Lâm Nhạc Nhạc đã dí mặt vào đuôi xe nhìn trong bóng tối. Chiếc xe này quả nhiên là biển số xe thành phố S.
Tim Lâm Nhạc Nhạc căng lên, cảm giác kỳ diệu chạy dọc khắp cơ thể.
Vài tiếng bước chân vang lên, cậu nghiêng đầu nhìn. Dưới hành lang Tưởng Trạch một tay đặt ở công tắc đèn trong sân, thân hình cao to đứng ở cách cậu không xa, mắt đang không hề chớp mắt dừng trên người cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Tưởng Trạch!" Lâm Nhạc Nhạc cơ hồ không chút do dự chạy đến chỗ hắn, nhào vào lòng hắn.
Cậu rất cao hứng, quả thực không biết hình dung sự vui sướng lúc này như thế nào, vứt cả quyết tâm phải mắng Tưởng Trạch lúc trước đi luôn.
Tưởng Trạch ôm bả vai Lâm Nhạc Nhạc, chậm bước chân của cậu lại, tầm mắt lướt qua cậu nhìn về chú Lâm và ba Lâm: "Cháu chào hai chú."
Lúc bấy giờ Lâm Nhạc Nhạc mới nhớ ra ba và chú vẫn ở đằng sau. Cậu vội vàng đứng vững bên cạnh hắn, cảm thấy mình như là đang nằm mơ.
"Anh có gọi điện thoại, nhắn tin cho em không?" Lâm Nhạc Nhạc quay đầu nhỏ giọng hỏi Tưởng Trạch, "Xin lỗi anh, điện thoại của em hết pin bị sập nguồn."
Nghĩ đến Tưởng Trạch lái xe một ngày đến đây, còn không liên lạc được với mình, Lâm Nhạc Nhạc lại cảm thấy đau lòng, hận không thể sờ cơ bụng hắn an ủi. Hơn nữa cậu cảm thấy mình hiểu lầm hắn, trong lòng cậu như thể có nhiều loại hoa đang đua nở như bốn mùa.
Tưởng Trạch thích mình cỡ nào mới nhớ nhung mình vậy chứ, lái xe đến đây thăm mình. Lâm Nhạc Nhạc nghĩ ngợi.
"Ừ, anh biết." Tưởng Trạch lời ít mà ý nhiều, không quan tâm Lâm Nhạc Nhạc lắm. Hắn nói với ba Lâm, "Cháu về ở một ngày có chút việc."
Hắn dừng một chút, sau đó nói, "Chú Lâm trải chăn cho cháu được không ạ, cháu không biết làm."
Lâm Nhạc Nhạc đứng cạnh quả thực sắp nhảy dựng lên giơ tay: "Ngủ với em đi, ngủ với em đi, chăn em ấm lắm."
Hơn nữa mấu chốt là có bé cưng của anh ở trong chăn đó! Lâm Nhạc Nhạc nhìn Tưởng Trạch, dùng ánh mắt điên cuồng để ám chỉ hắn.
Tưởng Trạch lại nói: "Thế thì không tiện lắm đâu."
Lâm Nhạc Nhạc đứng cạnh sợ ba mình đồng ý trải chăn cho hắn.
Cũng may ba Lâm không muốn trải chăn: "Nhạc Nhạc nói đúng, khỏi cần trải chăn, ngủ với Nhạc Nhạc đi. Chú đã giặt phơi chăn của nó rồi, hai đứa ngủ chung cũng được."
Lúc bấy giờ Tưởng Trạch mới đồng ý: "Vậy phiền chú."
Lâm Nhạc Nhạc khụ khụ, lại bắt đầu đâm chọc: "Cái gì mà phiền chú, anh phiền em ấy."
Ba Lâm thiếu chút nữa đá cho con mình một cái.
Tưởng Trạch thì xoay người nhìn cậu, dịu dàng nói: "Ừ, phiền Nhạc Nhạc."
Lời này giọng điệu này làm lòng Lâm Nhạc Nhạc run run. Cậu cảm thấy Tưởng Trạch thật sự là kỳ quái. Nếu phân tích theo hành động của hắn, Đại ma vương nhất định là nhớ nhung mình mới đột nhiên hiện thân, nhưng hắn biểu hiện như vậy lại lãnh đạm quá, lẽ nào thật ra hắn về vì có chuyện muốn làm thật mà không phải vì nhớ mình đến phát điên? (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lâm Nhạc Nhạc đi trước dẫn đường, Tưởng Trạch kéo vali chậm rãi đi theo sau cậu. Hai người không nói một lời, nhưng chú Lâm ba Lâm nói chuyện với hắn nhiều hơn.
Lâm Nhạc Nhạc đi qua một cái đèn đường, quay đầu lại nhìn Tưởng Trạch. Cả người hắn biến mất trong bóng đêm, giống như đang chờ thời cơ săn người.
Không hiểu sao cậu lại rùng mình.