Nói thế mà Tưởng Trạch không ra tay được.
Qua một chuỗi đối thoại, hắn cũng hoàn toàn rõ nói chuyện với Lâm Nhạc Nhạc không thể quanh co lòng vòng, thậm chí không thể có hàm hồ gì, bằng không sẽ có tỷ lệ hiểu sai, sau đó mình tự tức mình.
Tưởng Trạch hít một hơi, mở miệng nói: "Lâm Nhạc Nhạc."
Lâm Nhạc Nhạc bỗng nhiên bị gọi một tiếng, vốn cậu đang muốn đi ra ngoài, lúc này lại đứng tại chỗ, quay đầu lại nhìn nhân vật trò chơi của Tưởng Trạch: "Vâng?"
Tưởng Trạch nói: "Trong thời gian tôi chơi với em, không được nhắc lại chuyện về Tưởng Minh, biết chưa?"
Ngữ khí hắn nghiêm túc khiến cho Lâm Nhạc Nhạc theo bản năng thẳng lưng, một lần nữa căng thẳng.
"Biết, biết rồi ạ." Lâm Nhạc Nhạc há miệng thiếu chút nữa nói lắp, cảm xúc cũng rõ ràng tràn qua mic.
Tưởng Trạch nghe ra Lâm Nhạc Nhạc cẩn thận, biết một chiêu này dùng được nhất, lại đưa ra yêu cầu: "Còn có, vừa chơi game vừa khen tôi."
Quả nhiên là đồ tư bản theo đuổi hưởng lạc lại còn thích được người nịnh nọt!
Lâm Nhạc Nhạc hừ mạnh một cái trong lòng, cảm thấy Tưởng Trạch thật không hổ là Đại ma vương tính cách kỳ quái lại lãnh khốc, xuống tay độc ác lại nhẫn tâm.
Nhưng mà cậu phỉ nhổ trong lòng ngàn câu, trong hiện thực lại không dám thả rắm bừa, hơn nữa còn hoàn toàn bị ngữ khí của Tưởng Trạch làm đờ người, cả đầu toàn là cảnh cáo gãy chân, ngữ khí không tự giác nịnh nọt: "Vâng, anh ơi, em phải khen anh, anh xem không phải là em vẫn khen anh hay sao?"
Không phải là thải hồng thí sao, Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy chuyện này sai lệch chút, nhưng cũng không có khó khăn gì.
Tưởng Trạch nâng tay dùng họng súng chỉ cái mông mặc váy ngắn của Lâm Nhạc Nhạc: "Đi thôi."
"Vâng, anh bảo em đi hướng Đông em tuyệt đối không đi hướng Tây." Lâm Nhạc Nhạc liếc cửa sổ vừa nhìn ra ngoài vừa không quên nịnh hót.
Tưởng Trạch một đường từ đất hoang ở đỉnh núi xuống sườn núi, sau đó hai người dừng lại sau một tảng đá lớn, cùng nhau nhìn dù rơi xuống trước đó không xa.
Đang lúc Tưởng Trạch tụ tinh ngưng thần quan sát địch, Lâm Nhạc Nhạc lại thình lình mở miệng: "Nhìn chỗ tảng đá này, phòng được công được. Anh ơi, không hổ là chỗ anh chọn, đúng là thật sự làm cho người ta tràn ngập cảm giác an toàn."
Tưởng Trạch trong thực tại bị tiếng trong tai nghe dọa sợ: "......"
Cũng may là dù quả nhiên chậm rãi rơi xuống trước mắt bọn họ, Tưởng Trạch quan sát xung quanh một lát, xác nhận không có đội khác mới đưa Lâm Nhạc Nhạc chui vào khói đỏ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Đổi cả mũ giáp, lại mặc trang phục ngụy trang vào."
Lâm Nhạc Nhạc thề sống chết không quên bản chức công tác của mình, vội nói: "Anh ơi, chỗ của anh có cả dù cơ, anh thật sự là phúc tinh, khiến người tràn ngập dũng khí và động lực theo đuổi."
Tiểu thí dân phản đối áp bức tà ác chỉ có thể thật cẩn thận, Lâm Nhạc Nhạc lặng lẽ thả một tia bất mãn trong lòng ra, bổ sung một câu nói, "Anh làm đồ ngụy trang màu xanh càng thêm mĩ miều."(*)
(Đang chửi ổng xanh mướt = bị cắm sừng)
Xen lẫn trong thải hồng thí chắc là nghe không hiểu đâu.
Tưởng Trạch nắm chặt con chuột: "Ồ, em thật ra tự hiểu lấy mình đấy."
Lâm Nhạc Nhạc đang cảm thấy mình dùng ngôn từ suồng sã Tưởng Trạch lại ngẩn ra: "Hả?"
Tưởng Trạch không nói nữa.
Lâm Nhạc Nhạc nói mỏi cả mồm, hơn nữa cũng hiểu được mình nói thật sự rất tốt, vì thế dừng lại hỏi Tưởng Trạch: "Anh ơi, anh cảm thấy em nói thế nào, có tính là xuất sắc không?"
Một bộ khiêm tốn thỉnh giáo tranh thủ tiến bộ.
Tới lúc này, Tưởng Trạch có cảm giác lấy đá đập chân mình, Lâm Nhạc Nhạc chắc là muốn hắn tức chết.
"Em không thể nói mấy câu liên quan đến tôi mà không liên quan đến game à?" Tưởng Trạch nói.
Cái thải hồng thí cấp cao gì đây?
Lâm Nhạc Nhạc nghe, trong lòng rất không vui. Nghề không cho tiền công còn dựa vào cưỡng ép để sống, yêu cầu còn quá cao.
"Để em suy nghĩ một chút." Lâm Nhạc Nhạc mím miệng, ngữ khí có lệ hẳn.
Lời có liên quan đến Tưởng Trạch lại không liên quan đến game? Lâm Nhạc Nhạc làm một học tra, chỉ một chút điều kiện tham khảo như vậy cậu thật sự không biết Tưởng Trạch muốn nghe gì, vì thế cách một lát chỉ có thể thở dài một hơi nói: "Xin lỗi em không nghĩ được."
Tưởng Trạch tuy rằng có chút thất vọng, nhưng không khó xử Lâm Nhạc Nhạc, lại sợ Lâm Nhạc Nhạc vạn nhất nghĩ ra được lời gì làm mình tức điên, thế thì lấy mạng hắn luôn đi, hắn dừng lại đúng lúc: "Không nghĩ ra được thì đừng nghĩ, tập trung chơi game."
Chẳng qua ngữ khí của hắn luôn luôn thiên lạnh, một câu như vậy lại ngữ khí như thế lại có vẻ có chút hung hăng.
Kẻ ác còn cáu trước, Lâm Nhạc Nhạc ở trong lòng lại lấy vở ghim Tưởng Trạch một lần.
Hai người chơi cả buổi sáng, chơi ba ván, Lâm Nhạc Nhạc cap màn hình lưu về điện thoại, offline rồi lập tức đăng lên vòng bạn bè.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Hê ~【 kèm ảnh 】X3
Trong một phút đồng hồ đã có vài cái thông báo.
Đại quái thú ấn like, đại quái thú bình luận: A a a a, các cậu chơi game trộm trải qua thế giới hai người mà không gọi tớ!!
Tưởng Trạch và Tưởng Minh cũng ấn like.
WeChat Tưởng Huy cơ hồ là giây tiếp theo spam di động của Lâm Nhạc Nhạc.
Đại quái thú: Lâm Nhạc Nhạc ơi là Lâm Nhạc Nhạc, không nghĩ tới cậu là người thấy sắc quên nghĩa như vậy, vì sao không gọi tớ chơi cùng!?
Đại quái thú: Ác ngữ đả thương người tuyết tháng sáu! Tớ cảm thấy mình như Đậu Nga.(*)
(Nhân vật dựa trên câu chuyện thật trong vở kịch "Oan Đậu Nga" nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời Nguyên, kể về cô gái tên Đậu Nga bị chết oan và luân hồi báo thù)
Lâm Nhạc Nhạc sắp bị trình độ Ngữ văn của Tưởng Huy làm cho qua đời tại chỗ.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Cậu có thể nhận rõ trình độ văn hóa của mình không, đừng dùng tục ngữ điển cố linh tinh được không?
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Không phải cuối tuần cậu học bù hả, cậu còn có thời gian chơi game? Van cầu cậu bổ túc Ngữ văn đi.
Giờ này khắc này Tưởng Huy còn đang bị gia sư giám sát nghẹn lời, nhưng vẫn đáp được. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Đại quái thú: Tớ cảm thấy cậu vẫn là cố ý.
Đại quái thú: Này, chung team với anh tớ thích không, có phải đặc biệt thoải mái không?
Ngữ khí của Tưởng Huy tràn ngập hóng hớt.
Thích không?
Lâm Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, nói tất cả những gì mình ghim cho Tưởng Huy một lần.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Game chơi thích thật, chỉ là không thay đổi được bản chất thích chà đạp người của anh cậu, tớ thật sự là miễn cưỡng sống tạm.
Đại quái thú: Anh tớ mắng cậu?
Đại quái thú: 【 ha ha ha ha 】
Nghĩ đến khả năng đó, cảm giác không công bằng của Tưởng Huy thân là em họ của Tưởng Trạch lại giảm xuống một chút.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Không phải, anh cậu bảo tớ khen anh ta, khen đến miệng tớ tê rần.
Đại quái thú:......
Cái tình thú chó má gì đây?
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Đúng rồi, còn không cho tớ nhắc đến anh hai. Anh cả cậu gần đây quan hệ với anh Tưởng Minh không tốt hả? Không có vấn đề gì chứ?
Tuy rằng Tưởng Trạch làm người được đề cử cũng rất không tệ, nhưng tổng thể mà nói thì Lâm Nhạc Nhạc vẫn thiên hướng về lựa chọn thứ nhất Tưởng Minh này.
Tưởng Huy không biết anh cả chơi game vui hay không, nhưng cậu ta thay anh cả cảm thấy nhân gian không đáng.
Đại quái thú: Lâm Nhạc Nhạc, cậu không nghĩ vì sao à?
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Cái gì vì sao?
Đại quái thú: Vì sao anh cả tớ tốt với cậu như vậy, còn chơi game với cậu? Cậu có biết cậu chơi game gà thế nào không, phương hướng cũng không phân biệt được, có thể làm người tức chết tươi, nhưng anh cả nhà tớ có giận cậu không?
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Nói chuyện thì nói đi, xin đừng công kích khuyết điểm và chỗ đau của người khác.
Lâm Nhạc Nhạc vừa gõ chữ, vừa nghĩ theo lời Tưởng Huy nói. Tưởng Trạch đúng là chưa từng giận cậu, thậm chí kỳ thật ngay cả lớn tiếng nói chuyện với cậu cũng không có.
Đại quái thú: Cậu cứ phải để cho anh tớ làm cho cậu một cái đại điển sắc phong à?
Lâm Nhạc Nhạc nhìn những lời này cuối cùng cũng hiểu ra chút.
Tưởng Huy không phải đang nói Tưởng Trạch thích mình đấy chứ?
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Cậu đang nói anh cả cậu thích tớ?
Đại quái thú: Ờ đấy!
Lâm Nhạc Nhạc vốn ngồi trên ghế, lúc này đứng vụt lên.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Sao có thể, anh hai cậu còn chưa thích tớ!
Nếu dựa theo điều kiện, điều kiện của Tưởng Trạch tốt hơn Tưởng Minh nhiều, cậu cố gắng lâu như vậy ngay cả Tưởng Minh cũng chưa vợt được, Tưởng Trạch lại càng không thể.
Tưởng Huy nằm lên bàn hữu khí vô lực gõ chữ.
Đại quái thú: Tình cảm ấy à phải nói chuyện hợp nhau hả? Hơn nữa, anh hai tớ làm gì dám thích cậu.
Anh hai cậu ta đã sớm biết anh cả thích Lâm Nhạc Nhạc, bình thường ước gì nhượng bộ lui binh, càng miễn bàn có suy nghĩ gì không an phận với Lâm Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: ! ! ! !
Lâm Nhạc Nhạc hiện tại tâm tình không thể nghi ngờ là kích động, trái tim cũng bùm bùm sắp nhảy ra miệng mình.
Ngay từ đầu cậu đã cảm thấy Tưởng Minh là đối tượng về sau của mình, hơn nữa cũng hiểu Tưởng Minh theo các góc độ xem ra cũng dễ theo đuổi hơn Tưởng Trạch, cho nên cậu mới đặt cửa Tưởng Minh. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhưng lúc này Tưởng Huy tuôn một tin lớn như vậy ra, Lâm Nhạc Nhạc lại đặt Tưởng Trạch và Tưởng Minh, không, vấn đề còn quan trọng hơn cả Tưởng Minh để xem xét, cả chuyện đã hoàn toàn khác đi.
Lâm Nhạc Nhạc nhớ tới lúc mình đến văn phòng hỏi bài thì giáo viên từng nói, một bài quan trọng nhất là hướng giải bài, hướng giải mới quan trọng nhất.
Vậy vạn nhất một phần ba xác suất này bị cậu chọn sai mục tiêu từ đầu thì sao?
Lâm Nhạc Nhạc lui hai bước ngồi bên giường.
Đầu bên kia Tưởng Huy thấy Lâm Nhạc Nhạc nửa ngày không đáp lại gì, lại cảm thấy lời nói của mình mới rồi có phải quá kích thích Lâm Nhạc Nhạc không. Hơn nữa theo ngữ khí của Lâm Nhạc Nhạc lúc trước, rõ ràng cậu không tự tin như vậy.
Cũng đúng, Lâm Nhạc Nhạc dù sao chỉ là nhóc con gia đình bình thường, đối mặt người như anh cậu ta như Hoàng tử gặp Lọ Lem. Không đúng, nhà cô bé Lọ Lem ít nhất còn có thân phận. So sánh như vậy, Lâm Nhạc Nhạc đúng là chim sẻ biến thành phượng hoàng. Đây là chỗ không vượt qua được trong lòng, phải khai thông.
Nghĩ như vậy, Tưởng Huy lại cẩn thận lên, cậu ta vội vàng nhắn một tin nữa.
Đại quái thú: Giờ là xã hội mới, tôn trọng tự do yêu đương, cái gì mà môn đăng hộ đối cũng không cần lo lắng nhiều, cậu xứng với anh tớ.
Lâm Nhạc Nhạc cảm nhận được di động rung, lại cúi đầu đọc, rốt cục chậm rãi hồi thần.
Tưởng Trạch thích mình.
Đại ma vương thích mình.
Lâm Nhạc Nhạc cơ hồ là trong nháy mắt phồng thành một cái khí cầu.
Mặt Lâm Nhạc Nhạc giống như là hỏa thiêu, trong đầu cậu tràn đầy cảm giác hưng phấn lại không chỗ phát tiết, lúc này đây tay Lâm Nhạc Nhạc cơ hồ là không thể khống chế đánh một chuỗi chữ.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Cậu copy ha ha ha vài lần, cuối cùng bấm đầy cả màn hình ấn gửi.
Làm một người từng độc thân 22 năm cũng chưa thể thành công thoát FA, lúc này biết có nam thanh niên xuất sắc như Tưởng Trạch lại thích mình, Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình đã đủ bễ nghễ thiên hạ. Huống chi cậu còn sinh được con, hơn nữa sinh còn là kiểu con chất lượng như Tưởng Thần.
Quả thực quá ngầu lòi! Trừ mình còn có ai? Còn có ai?
Tưởng Huy thấy một đống dài này, lòng lại lộp bộp một chút.
Thôi xong rồi, xem ra Lâm Nhạc Nhạc điên rồi.