Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công

Chương 18




Tưởng Huy muốn lắc tỉnh Lâm Nhạc Nhạc, nhưng lại sợ anh cả thấy một màn này sẽ chặt tay mình, càng nghĩ chỉ còn lại có một trận nín thở, cuối cùng đành đứng lên: "Tớ gọi mấy xâu thịt nữa."


Ăn cùng Lâm Nhạc Nhạc coi như là phát tiết một mình.


Lâm Nhạc Nhạc khoát tay, khỏi phải nghĩ: "Đi đi, ăn phần của anh hai cậu coi như là ảnh đến đây rồi."


Tưởng Huy: "......"


A a a a, thứ vô tâm không phế quả thực sắp làm cậu ta điên rồi!


Tưởng Huy vừa đi, chỗ ngồi chỉ còn lại có một mình Lâm Nhạc Nhạc ăn thịt nướng.


Lúc này, người bàn cách vách bỗng nhiên cong người nhích lại gần, một bàn tay đầy mỡ từ phía sau khoát lên lưng ghế dựa của Lâm Nhạc Nhạc, xoay ghế cậu lại.


Lâm Nhạc Nhạc lập tức quay đầu lại, phát hiện đối phương là một người xấp xỉ tuổi mình, cũng rất quen mặt.


Cậu nghĩ nghĩ, sau đó nhớ ra rồi, đây là bạn học cùng khóa cấp hai của nguyên thân Lâm Nhạc Nhạc.


"Cậu có chuyện gì không?" Lâm Nhạc Nhạc rút khăn giấy lau miệng, cậu xoay người qua, thấy rõ ràng bàn cách vách có năm nam sinh trẻ ngồi, những người này lúc học cấp hai cùng trường với Lâm Nhạc Nhạc, ngày thường ở trên trấn chẳng có việc gì làm, nói trắng ra là mấy thằng côn đồ, hoành hành trong trường học.


Trong những người này trừ tóc vàng còn đi học cùng trường với Lâm Nhạc Nhạc, thiếu niên khác đều đã bắt đầu bỏ học lăn lộn ra xã hội.


Tóc vàng bắt chuyện với Lâm Nhạc Nhạc thần tình bừa bãi, Lâm Nhạc Nhạc nhớ rõ cậu xem như bạn của đám này, chẳng qua cậu lại thấy lạ sao đối phương bắt chuyện với cậu. Cậu không nhớ rõ Lâm Nhạc Nhạc có giao du gì với đám tóc vàng không. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)


"Qua một đoạn thời gian sẽ khai giảng, tôi cảnh cáo cậu một câu, về sau đừng lởn vởn trước mặt Lâm Miêu Miêu, bằng không tôi thấy cậu một lần là sẽ xử lí cậu một lần." Tóc vàng cũng không lễ phép, lúc nói chuyện ngón tay cũng sắp chọc vào mặt Lâm Nhạc Nhạc.


Một đám nít ranh còn vờ xã hội đen cái gì?


Lâm Nhạc Nhạc kéo ghế mình về, ăn ngay nói thật: "Lâm Miêu Miêu là ai tôi cũng không biết, tôi lởn vởn trước mặt cô ta làm gì?"


Lâm Miêu Miêu là ai cậu thật sự không rõ lắm, trong trí nhớ của nguyên thân cũng hình như không có người này. Vốn Lâm Nhạc Nhạc là một trạch nam hướng nội, đừng nói em gái mưa, ngay cả anh em tốt cũng không có. Hơn nữa nghe tên này, Lâm Miêu Miêu, Lâm Nhạc Nhạc, cậu sắp nghĩ đây là em gái mình.


Tóc vàng nghe vậy cũng không tin, vẻ mặt "mày giả vờ tiếp coi". Cậu ta cầm lấy chai bia làm như ngầu lòi dốc vào miệng một ngụm, sau đó ác độc nói: "Đừng làm màu, nếu mày dám thích cô ấy, tao đánh gãy chân của mày."


Đậu má, sao cả thế giới đều thích đánh gãy chân người khác, đều là tật xấu từ chỗ nào tới?!


Lâm Nhạc Nhạc xù lông: "Tôi ngay cả cô ta là ai cũng không biết, tôi thích cái rắm à?"


"Mày dám nói cô ấy là rắm?"


Lâm Nhạc Nhạc kinh ngạc, trình độ nghe hiểu Ngữ văn gì đây!?


Tóc vàng cũng không để ý cái khác, nhất thời tức sùi bọt mép, vụt một cái đứng lên. Cậu ta tiến lên nhấc chân một cước muốn đá vào đùi Lâm Nhạc Nhạc, nhưng Lâm Nhạc Nhạc đứng dậy đúng lúc, một cước lại đá vào ghế nhựa.


Nhưng Lâm Nhạc Nhạc cũng không thể chạy, một đám hồ bằng cẩu hữu của tóc vàng xông lên vây Lâm Nhạc Nhạc ở giữa.


Ghế nhựa sao chống lại được, lập tức bay xéo ra ngoài dừng ở bên chân Tưởng Trạch vừa lúc nói chuyện điện thoại xong quay về, ghế xuất hiện một vết xước.


Tưởng Trạch theo tiếng ngẩng đầu nhìn qua, thấy Lâm Nhạc Nhạc bị mấy người vây quanh, siết áo sắp bị đánh. Hắn nâng tay thả điện thoại lại vào túi, ngón tay rũ bên người nhúc nhích vài cái, vừa lúc một bụng cơn tức không có chỗ hắt đi.


Sắp bị đánh, nói Lâm Nhạc Nhạc một chút không sợ là không có khả năng, chẳng qua cậu chưa kịp thật sự sợ lại trừng mắt bỗng nhiên thấy sau tóc vàng vốn đang siết áo mình xuất hiện một bàn tay nhanh như chớp kéo cậu ta ra ngoài.


Không chỉ có Lâm Nhạc Nhạc sửng sốt, những người khác ở đây đều sửng sốt.


Khi tất cả mọi người chưa phản ứng được, tóc vàng đã bị Tưởng Trạch ném ra đường cái như rác, mặt đất phát ra tiếng bôm bốp, nghe như thể xương cốt dường như muốn rời ra từng mảnh.


Mà Tưởng Trạch căn bản không cho tóc vàng thời gian phản ứng, tóc vàng mới rơi xuống đất, nghênh diện bị Tưởng Trạch hung hăng đá một cước, mặt và xương cốt va chạm tựa hồ mơ hồ có tiếng vang động. Một cước này làm cho tóc vàng vốn giãy dụa muốn đứng lên lại nhếch miệng, cong người như tôm kêu thảm thiết.


Muốn nói chỉ hai động tác như vậy trình độ lưu loát đã đủ kinh người, nhưng Tưởng Trạch sắc mặt lạnh lùng căn bản không xem thống khổ của tóc vàng vào trong mắt. Hắn thậm chí cũng chưa dùng tay, chỉ nhấc chân hung hăng đá vào lưng tóc vàng, cảm giác là tư thế muốn đá lục phủ ngũ tạng của người ta ra ngoài.


Nhìn qua cũng không như có ý dừng tay, càng như là cảnh giết người.


Đám người cạnh tóc vàng hi hi ha ha là anh em mặt ngoài, bình thường tụ tập bắt nạt người thành quen, bởi vậy đã có thể nhìn ra Tưởng Trạch nhẫn tâm có năng lực đánh thật, cũng không có dũng khí bước lên kéo Tưởng Trạch hoặc là đỡ tóc vàng.


Lâm Nhạc Nhạc lo nhiều hơn bọn họ, phản ứng cũng nhanh nhất.


Tục ngữ nói cường long áp bọn rắn độc, Đại ma vương mặc dù ở thành phố S thì tùy tiện quậy, nhưng cũng không có nghĩa là hắn ở bên ngoài còn có thể gây chuyện như vậy. Nói lại xem bộ dáng Tưởng Trạch hiện tại, rất giống là muốn lấy cái mạng chó của tóc vàng, Lâm Nhạc Nhạc cũng càng sợ.


Cậu lập tức cũng quản không được cái khác, trước khi Tưởng Trạch đá tóc vàng cái thứ ba đã dũng cảm xông lên ôm lưng Tưởng Trạch: "Anh ơi! Anh bình tĩnh một chút!"


Chuyện này nếu làm lớn, đám tóc vàng đều là vị thành niên, Tưởng Trạch là người trưởng thành duy nhất ở đây, trách nhiệm quá lớn.


Hơn nữa Lâm Nhạc Nhạc nhớ rõ, tóc vàng sở dĩ có gan như vậy cũng bởi vì nhà bọn họ có người ở Cục, vạn nhất thúc đẩy ghi chuyện vào hồ sơ của Tưởng Trạch, vậy không phải mất nhiều hơn được à? (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)


Tuy rằng Lâm Nhạc Nhạc bình thường oán thầm Tưởng Trạch trong lòng không ít, nhưng tới thời điểm mấu chốt cậu vẫn biết phân nặng nhẹ. Đại ma vương dù hư hỏng cũng chỉ bắt nạt cậu qua miệng, bình thường đối với mình vẫn rất tốt, cậu thế nào cũng không thể nhìn Tưởng Trạch lầm đường lạc lối.


Tưởng Trạch cảm thấy một cái ôm ấp sau lưng, mà bởi vì chênh lệch chiều cao, mặt Lâm Nhạc Nhạc chỉ có thể dán vào lưng Tưởng Trạch. Quần áo mùa hè mỏng, mặt Lâm Nhạc Nhạc bởi vì căng thẳng mà đỏ lên cách vật liệu hơi mỏng dường như trực tiếp dán vào da thịt của Tưởng Trạch, làm cho chỗ đó dường như hơi ngứa.


Tưởng Trạch sửng sốt, hắn hơi quay đầu lại thấy má Lâm Nhạc Nhạc đã bị đè bẹp, rũ mắt nhìn lại, Lâm Nhạc Nhạc vòng hai tay không cho hắn thoát.


Độ ấm trên mặt Tưởng Trạch tăng lên không ít, nhưng miệng vẫn lạnh lùng nói: "Không được, tôi không bình tĩnh được."


Thế thì phải làm sao?


Lâm Nhạc Nhạc gấp đến độ như là kiến bò trên chảo nóng, thiếu chút xoay quanh.


Tưởng Trạch nói còn chưa đủ, hai tay hắn động làm bộ muốn giãy, Lâm Nhạc Nhạc quả nhiên càng sốt ruột. Cậu cũng quản không được cái khác, hai chân dùng sức, cả người nhào lên lưng Tưởng Trạch, sau đó hai tay hai chân cùng nhau ôm lấy Tưởng Trạch, đầu cũng dán tới sườn mặt Tưởng Trạch: "Anh, vì em anh cũng phải bình tĩnh đi!"


Chuyện này nếu làm lớn, ba anh em Tưởng gia lập tức đi, nhưng cậu và ba chú còn phải sinh hoạt ở đây, gặp chuyện không may còn không phải phiền chết sao.


Lâm Nhạc Nhạc thiếu chút hai mắt đẫm lệ lưng tròng khóc cho Tưởng Trạch xem.


Hai tay Tưởng Trạch vòng ra, nâng mông Lâm Nhạc Nhạc, hắn mím môi lộ ra chút ý cười: "Đi."


cậu.


Tưởng Huy ở bên kia vốn đang gọi món ăn, kết quả phát hiện nhân viên không nhìn thẳng mình, lúc này mới quay đầu theo nhân viên nhìn ra sau, mới phát hiện đằng sau đã loạn thành đám, hơn nữa Lâm Nhạc Nhạc còn được anh mình cõng?


Tưởng Huy cũng không gọi món nữa, cậu ta chạy nhanh về căng thẳng nói: "Làm sao vậy?"


Lâm Nhạc Nhạc cũng không bật người từ trên người Tưởng Trạch xuống dưới, mấu chốt là Tưởng Trạch hắn không buông tay, Lâm Nhạc Nhạc cũng sượng mặt. Cậu dùng tư thế hai tay vòng quanh cổ Tưởng Trạch như vậy giải thích với Tưởng Huy: "Bọn họ kết bè bắt nạt tớ, anh ấy đánh người."


Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình là lên rồi thì khó xuống đang giải thích mà thôi, Tưởng Huy nhìn thấy tư thế cùng nội dung lời nói này, lại cảm thấy Lâm Nhạc Nhạc này mẹ nó yếu ớt quá.


Lo lắng, hâm mộ và bất đắc dĩ quanh quẩn ở trong lòng Tưởng Huy, khiến cho cậu ta muốn thở ra một hơi dài.


Mà tốt xấu là khuyên được, những người khác ở đây cũng đều tự có động tác. Tóc vàng bên kia đã có người thừa dịp lúc này đỡ cậu ta đứng lên. Nhưng bọn họ hiển nhiên không muốn đơn giản cho qua chuyện này.


Tóc vàng lớn tiếng ồn ào muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, uy hiếp muốn cho Tưởng Trạch và Lâm Nhạc Nhạc vào uống chè.


Bên cạnh có vài người tuổi sêm sêm Lâm Nhạc Nhạc thấy cảnh như vậy, trong lòng đều không hiểu sao được xả giận. Bình thường chỉ thấy tóc vàng bắt nạt người khác, chưa từng thấy cậu ta xui xẻo như vậy. Nhưng hết giận thì hết giận, không ít người vẫn lo lắng an toàn củaTưởng Trạch và Lâm Nhạc Nhạc.


Lâm Nhạc Nhạc từ trên lưng Tưởng Trạch nhảy xuống đất, sắc mặt ưu sầu giải thích với tóc vàng: "Thật đấy, tôi thật sự không biết Lâm Miêu Miêu là ai, hay là tôi đưa cậu đến bệnh viện?"


Cũng không biết ba trăm tệ(*) có đủ không.


(300 NDT = 1.035 triệu VND)


Tóc vàng hừ hừ hai tiếng, ngẩng đầu thấy Tưởng Trạch lạnh mặt, rốt cuộc cũng không dám rối rắm chuyện Lâm Miêu Miêu với Lâm Nhạc Nhạc nữa.


Ở đây có người lớn khác nhận ra Lâm Nhạc Nhạc là con nhà ai, cũng len lén gọi điện cho ba Lâm. Qua một lát, cảnh sát và ba Lâm chân trước chân sau tới hiện trường.


Vết thương của tóc vàng không phải tùy tiện về nhà ngủ một giấc là hết, nhìn qua xương đùi có thể là gãy một cái. Cậu ta đã được đưa đi bệnh viện trước, những người khác thì cùng nhau đi theo tìm hiểu tình huống. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)


Trấn chỉ nhỏ như vậy, bình thường trẻ con thế nào, mọi người cơ bản đều biết trong lòng. Hơn nữa ba Lâm lại nghe nói là tóc vàng muốn đánh Lâm Nhạc Nhạc trước, lòng bao che con dâng lên, chờ Lâm Nhạc Nhạc nói lí do của mình là kiên quyết muốn dẫn Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch về nhà.


Tưởng Huy và Lâm Nhạc Nhạc cũng may, một không ra tay hai lại là vị thành niên, cũng chỉ bị vài câu phê bình miệng, nhưng Tưởng Trạch thì bị giữ lại, ba Lâm nói thế nào bên kia cũng không nhả ra, cuối cùng dưới lời khuyên bảo của Tưởng Trạch y chỉ có thể đưa Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Huy về nhà trước.